Mà lúc này một âm thanh bén nhọn vang lên, bóng người màu xám đã lao tới chặn đường.
Người tới đúng là nam tử áo xám, kẻ đã khiến Tô Trường Không cảm nhận được lực uy hiếp cực lớn trước kia!
Giờ phút này, nam tử áo xám ấy đã rút thanh trường kiếm vẫn cõng sau lưng ra.
Thanh trường kiếm này rất dài, rất nhỏ. Nếu đặt nó ở trong tay người bình thường sẽ lộ ra một chút yếu ớt, nhưng khi nó được nam tử áo xám kia cầm trong tay, lại không còn chút yếu ớt nào.
Chỉ thấy, người này đối mặt với một đao kinh người của Tô Trường Không, lại áp thân kiếm xuống dưới, ngay mặt ngạnh kháng một kích liêu trảm mang theo đao khí của Tô Trường Không.
"Đang!"
Âm thanh kim loại va chạm chát chúa, điếc tai quanh quẩn khắp nơi.
Thân kiếm mảnh khảnh kia lại bộc phát ra một luồng lực lượng vô cùng lớn, cứng rắn ép cho Trảm Thiết đao trầm xuống, ép xuống mặt đất bên dưới, tạo thành một vết nứt thật sâu.
Tô Trường Không cũng có chút kinh hãi.
Dù hắn mới dưỡng đao được nửa tháng, đây lại là đao thứ hai, uy lực có suy giảm nhất định, không bằng đao thứ nhất. Nhưng uy lực của nó vẫn đủ để chém chết một vị cao thủ đồng cấp chỉ trong nháy mắt.
Vậy mà… nam tử áo xám này lại có thể dùng một thanh kiếm mảnh áp chế chính diện?
Có thể thấy được, sức mạnh và tu vi của đối phương vô cùng khủng khiếp, sợ là đưa mắt khắp vùng Thanh Thủy thành này, cũng tìm không ra cao thủ thứ hai cùng cấp bậc!
Tô Trường Không không dám sơ suất, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng vận chuyển Quy Tức chân khí trong cơ thể. Chân khí tựa như nước suối tuôn trào, truyền khắp tứ chi bách hải, cơ bắp trên người đều phồng lên một vòng.
Hai tay hắn nắm đao, dồn sức một phen, rốt cục cũng nâng được Trảm Thiết đao lên khỏi trường kiếm.
Trảm Thiết Đao Pháp. Phách trảm!
Tô Trường Không rống giận một tiếng, hai tay giơ Trảm Thiết đao lên cao, hoàn thành một đao chém xuống từ trên cao. Đây là một thức cuối cùng trong Trảm Thiết Đao Pháp, cũng là một chiêu có uy lực mạnh nhất.
Một đao này mang theo đao khí còn sót lại, tựa như một ngôi sao băng rét lạnh từ không trung rơi xuống.
"Phất Kiếm Pháp!"
Nam tử áo xám đối mặt với một đao dùng hết toàn lực của Tô Trường Không cũng không dám sơ suất, trầm giọng quát lên một tiếng, rồi trực tiếp dùng trường kiếm đón đỡ.
"Đang!"
Một đao này bổ thẳng lên phía trên thân kiếm, thân kiếm mảnh khảnh gấp khúc xuống phía dưới, gần như sắp bị bẻ gẫy…
Nhưng quá đỗi kinh người chính là nam tử áo xám kia lập tức thông qua bàn tay cầm kiếm, rót chân khí hùng hậu vào thân kiếm, khiến thanh trường kiếm đang cong queo tưởng gãy đến nơi, lại một lần nữa trở nên thẳng tắp, cứng rắn đánh bay một đao này của Tô Trường Không!
Chiêu thức ấy công lực hùng hậu, kiếm thuật tinh diệu, gần như Tô Trường Không ít gặp trong đời!
"Rốt cuộc Lưu hương chủ cũng ra tay!"
"Lưu hương chủ đã ra tay, tiểu tử này sẽ bị thiên đao vạn quả (từng đao từng đao lóc thịt)!"
Hai cao thủ Hắc Liên giáo còn lại, đồng loại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt đều mang theo hưng phấn nhè nhẹ.
Nam tử áo xám này họ Lưu tên Bách Nhận, cũng không phải là đệ tử Hắc Liên giáo bình thường. Hắn là hương chủ quản lý Hắc Liên giáo tại vùng Thanh Thủy thành, chuyên xử lý những sự vụ của Hắc Liên giáo xảy ra trong địa phận Thanh Thủy thành, nắm trong tay quyền cao chức trọng, lại có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Không một ai tại một nơi hẻo lánh như Thanh Thủy thành này có thể sánh bằng!!!
Lưu Bách Nhận nheo mắt, nói: "Một đao này của ngươi yếu hơn mấy đao lúc trước... Thì ra là thế, ngươi đã sử dụng một loại vũ kỹ cao thâm nào đó có thể bộc phát ra lực lượng vượt cực hạn sao?"
Vừa rồi, Lưu Bách Nhận đã cảm nhận rất rõ ràng uy lực ba đao vừa rồi do Tô Trường Không xuất ra, một đao sau yếu hơn một đao trước. Qua đó, người này lập tức hiểu ra. Tô Trường Không đã tu luyện một loại vũ kỹ đặc thù nào đó!
"Dùng hết ba đao rồi..."
Tô Trường Không thoáng cảm thấy suy yếu, cũng may hắn mới dưỡng đao hơn nửa tháng. Tuy uy thế bộc phát của ba đao này không mạnh bằng uy thế dưỡng đao trăm ngày trong trận đánh với Thạch Tử Kiên lúc trước, nhưng cũng khiến mức tiêu hao của bản thân hắn nhỏ hơn, không đến mức sau khi xuất xong ba đao, toàn thân suy yếu gần như muốn ngất.
Lưu Bách Nhận lập tức lộ sắc mặt băng hàn: "Ở trước mặt bổn tọa lại dám giết đệ tử giáo ta... Hôm nay nhất định phải cho ngươi cái chết cực kỳ thê thảm!"
Lúc trước do Tô Trường Không ra tay quá nhanh, quá lưu loát, vừa đối mặt đã giết ba người, ngay cả Lưu Bách Nhận cũng không kịp ngăn cản.
Chuyến vây giết này, bọn họ có nhiều người như vậy, tưởng chắc ăn vô cùng, ai biết đâu vẫn có người phải chết…
Không còn nghi ngờ gì nữa, kết quả này đã làm Lưu Bách Nhận mất sạch thể diện.
"Oanh!"
Lưu Bách Nhận hơi hơi nhảy tới một bước, mặt đất run lên khe khẽ, chỉ thấy mạch máu toàn thân hắn khẽ mấp máy, huyết dịch lưu chuyển cực nhanh, làn da nổi lên hồng quang mờ mịt.
Ngay tại những lỗ chân lông trên bề mặt da thịt của hắn, có sương mù màu đỏ như máu tuôn ra, quẩn quanh thân thể, tựa như cả người vừa được phủ thêm một tầng vải voan màu đỏ như máu!
"Võ giả Khí Huyết cảnh..."