Vương Vân lộ sắc mặt khó coi nói: "Các ngươi chuẩn bị làm gì với hắn?"
Khóe miệng nam tử mặc thanh sam cong lên tạo thành một đường vòng cung đầy châm chọc, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Người này đã giết nhiều đệ tử Hắc Liên giáo ta như vậy, giờ ngươi lại hỏi ta sẽ làm thế nào với hắn ư? Đương nhiên là phải rút gân lột da, đốt đèn trời rồi! Phải khiến cho hắn nếm đủ tất cả khổ hình, phải làm cho hắn hối hận vì những chuyện mà mình đã gây ra… Chỉ có vậy thôi!"
Nam tử mặc thanh sam nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hàn ý trong giọng nói lại khiến Vương Vân cũng cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
"Văn Thái... Thực xin lỗi." Vương Vân ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt lại vô lực.
Vài tháng trước, Vương Vân thuê Tô Trường Không chém giết đệ tử Hắc Liên giáo, lấy đả kích này để làm tan rã tầm ảnh hưởng của Hắc Liên giáo trong vùng Thanh Thủy thành.
Dù Tô Trường Không làm việc vô cùng cẩn thận, không hề bại lộ thân phận, nhưng thiên hạ này lấy đâu ra bức tường nào không lọt gió?
Hắc Liên giáo bên kia đã chết không ít đệ tử, cũng có người đoán được hơn phân nửa là Quỷ Diện kia cố ý săn giết đệ tử Hắc Liên giáo bởi vì được người sai sử. Mà người có hiềm nghi lớn nhất vùng Thanh Thủy thành này, không ai hết chính là Vương Vân tri huyện!
Vì thế không lâu trước đó, cao thủ của Hắc Liên giáo đã tìm tới tận cửa, lấy tánh mạng của Vương Vân cùng với người nhà, thân bằng hắn làm áp chế, ép Vương Vân phải phối hợp cùng Hắc Liên giáo, khiến cho Quỷ Diện, kẻ đã giết nhiều đệ tử Hắc Liên giáo như vậy phải trả một cái giá thê thảm nhất!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Vương Vân đã khuất phục.
Và dù trong lòng áy náy, nhưng vì chính mình cùng với thân nhân, Vương Vân đành phải lựa chọn phối hợp cùng Hắc Liên giáo.
Địa điểm trên tình báo mà hắn giao cho Tô Trường Không kia không phải do hắn dò xét được mà do người của Hắc Liên giáo đưa cho. Tin tưởng rằng sau khi nam tử mặc thanh sam trước mắt này dùng bồ câu đưa tin, đám cao thủ Hắc Liên giáo sẽ bày thiên la địa võng chờ đợi Tô Trường Không ở nơi đó.
Tô Trường Không một mình chui đầu vào đó… không cần nghĩ cũng biết kết quả!
"Thực xin lỗi... Văn tiên sinh... Thực xin lỗi..." Vương Vân thầm mặc niệm trong lòng, nhưng chỉ biết vô lực nhắm hai mắt lại.
Lúc này đây, tâm trạng của hắn vô cùng mâu thuẫn, vô cùng rối rắm.
Trong lòng hắn kỳ vọng Văn Thái có thể gặp dữ hóa lành, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Hơn nữa nếu Văn Thái thật sự tìm được đường sống trong chỗ chết, chắc chắn sẽ đoán ra hắn đã bán đứng đối phương, sau đó là điên cuồng tìm tới trả thù hắn!
Tới đây, bỗng dưng hắn lại cảm thấy mình đang bị kẹt giữa hai con đường, mà đi hướng nào cũng cụt!!!
Nếu Văn Thái chết, Hắc Liên giáo sẽ càng thêm cưỡng bức lợi dụ hắn… Và đừng quên, bọn họ là tà giáo mưu toan lật đổ vương triều.
Nếu Văn Thái không chết, theo tính cách sát phạt quyết đoán mà hắn cảm nhận được từ trên người đối phương, chỉ sợ khi người này biết mình đã bị hắn phản bội phỏng chừng sẽ trực tiếp duỗi tay chặt bỏ đầu của hắn!
Nói như vậy, bất kể Văn Thái sống hay chết, thì Vương Vân hắn cũng chẳng có bất cứ lối thoát nào!
Nam tử mặc thanh sam kia cong chân bắt chéo ngồi xuống một góc trong phòng, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Nam tử mặc thanh sam này đang chuẩn bị chờ đợi tin tức nhóm thuộc hạ đã giải quyết xong Quỷ Diện được truyền đến, khiến cho Vương Vân trước mắt hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Sau đó hắn sẽ tiến thêm một bước cưỡng bức lợi dụ, khiến cho tri huyện quyền cao chức trọng Vương Vân này cũng gia nhập vào Hắc Liên giáo, cống hiến cho Hắc Liên giáo.
Cứ như thế, không còn nghi ngờ gì nữa, Thanh Thủy thành này đã chính thức trở thành vật nằm trong tay Hắc Liên giáo!
Về phần Văn Thái hay là cái thứ Quỷ Diện gì đó kia?
Đối phương chỉ là một con kiến mang đến một chút phiền toái nho nhỏ cho Hắc Liên giáo mà thôi.
Hắn tiện tay là gạt bỏ, ai còn nhớ mong gì nữa?
Hạng người có vài phần bản lĩnh, đã tự cho rằng mình có thể ngăn cơn sóng dữ, không biết tự lượng sức mình như vậy… trong quá trình Hắc Liên giáo phát triển lớn mạnh, không biết gạt bỏ bao nhiêu kẻ rồi!
Tô Trường Không tự nhiên không biết, Vương Vân đã bị Hắc Liên giáo áp chế, rồi phối hợp cùng Hắc Liên giáo, đưa hắn vào bẫy.
Giờ phút này, đương nhiên là hắn đang ung dung đi tới địa điểm ghi trên tình báo.
Lạc Phong lâm là một mảnh từng hoang nằm trong địa phận Thanh Thủy thành, trong đó chỉ có chim thú chiếm giữ, là chỗ ẩn thân cực kỳ thích hợp cho đám đào phạm, cường đạo.
Lúc Tô Trường Không đến Lạc Phong lâm đã là lúc hoàng hôn, trên bầu trời hiện ra ánh nắng màu da cam, khoác lên cho tinh thần người ta một loại cảm giác đê mê, lạc lõng.
"Ninh Trình kia trốn ở bên trong Lạc Phong lâm này? Ta cần phải nhanh tìm được hắn một chút, tranh thủ quay về trước khi bầu trời tối đen."