Mạc Thiết với thân hình khôi ngô, giắt đao bên hông đã sớm đi lên phía trên tường cao.
Lúc này vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc nhưng chưa hề kích động, chỉ cao giọng đáp lại: "Tại hạ Mạc Thiết, thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa, không biết các hạ là thần thánh phương nào?"
Mạc Thiết một tay sáng lập nên Hắc Thiết sơn trang, coi như cũng là một nhân vật dạn dày sương gió, lúc đối mặt với đám kỵ sĩ rõ ràng là lai giả bất thiện (người tới không tốt) này, coi như vẫn giữ được bình tĩnh.
Tráng hán râu quai nón kia đáp: "Ta là Trần Tráng, tam đương gia của Hắc Kỵ bang, phụng mệnh từ bang chủ Thạch Tử Kiên, đến Hắc Thiết sơn trang thu tiền hàng năm."
"Hắc Kỵ bang? Đây là bang hội gì?"
"Chưa từng nghe nói tới... Khẳng định là một đám cường đạo nào đó, tới đây thu phí bảo hộ!"
Nghe vậy, mọi người Hắc Thiết sơn trang đều đưa mắt nhìn nhau rồi thấp giọng nghị luận.
Nói trắng ra, cái gọi là thu tiền hàng năm chính là thu phí bảo hộ!
Tô Trường Không đứng trên tường cao, sắc mặt đầy ngưng trọng.
Rất rõ ràng, đám Hắc Kỵ bang này đã điều tra tỉ mỉ về Hắc Thiết sơn trang, lần này bọn họ dám trắng trợn tới cửa, lại tới để thu phí bảo hộ, hiển nhiên sẽ không dễ dàng rời đi!
Mạc Thiết cũng hiểu được điểm này, nhưng tự nhiên sẽ không nguyện ý ngoan ngoãn giao cái thứ phí bảo hộ gì đó. Hơn nữa, bọn họ còn chưa từng nghe cái tên Hắc Kỵ bang này!
Mạc Thiết chau mày nói: "Trần đương gia, hàng năm Hắc Thiết sơn trang chúng ta đều làm việc tốt giúp người, lại làm nghề nghiệp kiếm tiền vất vả, lấy đâu ra tiền còn dư…?"
"Trang chủ, đừng để ý tới tên gia hỏa hỗn đản (khốn nạn) này, có bản lĩnh cứ để bọn họ đến thử xem sao." Một hán tử Hắc Thiết sơn trang, tay nắm đao kiếm, vẻ mặt phẫn nộ nói.
Đám cường đạo muốn mặt dày nói dăm ba câu mà đòi cầm được tiền từ Hắc Thiết sơn trang ư? Nào có dễ dàng như vậy?
Tráng hán râu quai nón Trần Tráng cười cười.
Trong Hắc Thiết sơn trang này có khá đông người, lại có đao kiếm bên thân, muốn bọn họ ngoan ngoãn giao tiền, phải triển lộ thực lực!
"Hí luật luật!"
Ngay lập tức, tuấn mã dưới khố Trần Tráng phát ra một tiếng hí luật luật vang dội, hai chân Trần Tráng dẫm lên yên ngựa. Một luồng lực lượng mạnh mẽ ép tới tuấn mã khiến cho tứ chi của nó gấp khúc lại, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Mà thân hình Trần Tráng lại mượn lực vọt về phía trước, bóng dáng như điện. Chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách sáu bảy trượng, lao thẳng đến cổng lớn đang đóng chặt của Hắc Thiết sơn trang.
Trong miệng hắn phát ra một tiếng quát lớn, quăng mạnh đầu chùy có kích thước bằng mặt người trên tay, đập thẳng về phía cổng lớn trước mặt!
"Phanh!"
Một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Tô Trường Không có cảm giác gạch đá dưới chân mình đều rung động.
Cánh cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang kia vốn được tạo nên từ gỗ tốt vừa dày vừa nặng, lại phát ra những tiếng vang ầm ầm chấn động.
Ngay sau đó, dưới chùy của tráng hán này, bề mặt cánh cổng đã nứt ra những khe rãnh nhỏ hẹp.
"Bang bang bang bang phanh!"
Trần Tráng dùng hai tay cầm chùy, cánh tay thô to có kích cỡ bằng bắp đùi người bình thường, gân xanh nổi mạnh, dùng hết sức đập từng chùy từng chùy vào cánh cổng lớn kia.
Tựa như một con hung thú hình người!
Mỗi một chùy đập xuống, đều khiến đại môn nổ vang, khung cửa chấn động.
"Ca sát!"
Trong ánh nhìn chăm chú vừa sợ đến vỡ mật vừa trợn mắt há hốc mồm đầy vẻ kinh khủng của mọi người, Trần Tráng liên tiếp đập hơn mười chùy.
Rút cuộc, cánh cửa dày nặng kia cũng không chịu nổi mà phát ra một tiếng rên rỉ. Nó đã bị đập thủng một lỗ lớn, chốt cửa gấp khúc, tróc ra.
Cửa lớn rộng mở!
Mấy thành viên Hắc Thiết sơn trang canh giữ ở cửa, đều lạnh cả sống lưng!
Trần Tráng cầm một cây chùy sắt trong tay, cứng rắn đập mở cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang.
Tưởng chừng như thân thể của hắn không làm bằng máu thịt nữa!
"Võ giả... Ít nhất cũng là võ giả Thần Lực cảnh!"
Dù là Mạc Thiết, con ngươi cũng hơi hơi co rút lại, trong lòng dâng lên một luồng hàn khí lạnh lẽo cả người.
Võ giả là danh xưng chung, nhưng trong số những võ giả cũng có mạnh có yếu.
Cảnh giới thứ nhất của võ giả, chính là Đoán Thể cảnh.
Đoán Thể cảnh lại chia làm bốn cấp bậc Luyện Lực, Nội Tráng, Thần Lực, Thần Dũng!
Trong đó Luyện Lực cảnh, là tôi luyện khí lực, lực lượng, tính linh hoạt đạt đến mức sâu sắc, vượt qua người bình thường, có thể đạt tới trình độ lấy một địch nhiều. Người bình thường luyện chừng mấy năm, mười năm, có thể đạt tới tình trạng này.
Tầng thứ hai của Đoán Thể là Nội Tráng cảnh.
Khi bước vào cảnh giới này, lực lượng được tiến thêm một bước tăng cường, làm mạnh mẽ lục phủ ngũ tạng, cơ quan nội tạng được tôi luyện, tăng cường, sức chịu đựng tăng lên trên diện rộng, có thể so sánh với trâu ngựa!
Tầng thứ ba là Thần Lực cảnh.
Khi bước vào cảnh giới này, lực lượng tăng lên trên diện rộng, đánh vỡ nhận thức của người bình thường, lực lượng có thể đạt đến trình độ gấp đôi, gấp ba cực hạn của người bình thường!
Mà tầng thứ tư Thần Dũng cảnh, cũng là Đoán Thể đại thành.
Bước vào cảnh giới này, thân thể cứng cỏi, sức lực của một cánh tay cũng đạt tới hơn một ngàn cân Thần lực, có thể vung vẩy vật nặng trăm cân, tiện tay đánh một kích cũng khiến kẻ khác đứt xương nát gân, máu thịt bay tứ tung, dũng mãnh vô địch phi thường.
Ở trong mắt người thường, những võ giả này cũng đáng sợ như một con hung thú hình người.
Đại đa số người luyện võ đều không đạt được tới Luyện Lực cảnh.
Nhưng Trần Tráng này cầm một cây chùy sắt trong tay, có thể cứng rắn đập nát cánh cổng dày nặng của Hắc Thiết sơn trang, thực lực bậc này, tuyệt đối phải đạt tới Thần Lực cảnh trở lên, sâu không lường được!
Trần Tráng vừa đập mở cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang, đã nhếch miệng cười, khiêng chùy sắt lên vai, nghênh ngang tiến vào bên trong.
Từ lúc ban đầu, mọi người vẫn khí thế hừng hực cầm các loại binh khí đao kiếm trong tay, đứng thủ ở ven đường Hắc Thiết sơn trang. Nhưng đến lúc địch nhân bước vào, một đám chỉ dám vây mà không công, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, Trần Tráng này là một nhân vật cực kỳ đáng sợ, nếu dám ra tay, hơn phân nửa sẽ chết tại chỗ!
"Trần Tráng này đúng là võ giả! Không biết ta so sánh với hắn, ai mạnh ai yếu?" Tô Trường Không nhìn Trần Tráng mạnh mẽ xâm nhập vào Hắc Thiết sơn trang, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi than.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn gặp được cường giả có thể xưng là võ giả.
Hơn nữa thật hiển nhiên, ở trong đám võ giả, Trần Tráng này cũng thuộc loại cấp bậc tinh anh.
Tô Trường Không đã tu luyện Ngũ Cầm Hí, Trảm Thiết Đao Pháp, cũng được coi là võ giả.
Vì vậy lúc này, trong lòng hắn đang suy tư không biết nếu cho hắn chống lại Trần Tráng này, thắng bại sẽ là bao nhiêu?
Đương nhiên, Tô Trường Không không hề có ý niệm dẫn đầu đứng dậy.
Chưa nói tới Trần Tráng này, chỉ tính mấy chục tên cường đạo đang ở bên ngoài Hắc Thiết sơn trang thôi cũng đủ để hắn phải suy tính cẩn thận rồi.
Bởi vì mỗi người trong bọn chúng đều hung hãn vô cùng.
Lại thêm một tin tức hồi nãy Trần Tráng đã nói, đối phương chính là tam đương gia của Hắc Kỵ bang.
Cũng có nghĩa là toàn bộ lực lượng của Hắc Kỵ bang sẽ hơn xa đám bang chúng Hắc Kỵ bang trước mắt này. Và hiển nhiên trong đó sẽ tồn tại võ giả càng mạnh hơn Trần Tráng!
Trong lúc ấy, Trần Tráng Không để ý tới đám người khác đang nắm chặt đao kiếm trong tay, vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn về phía Mạc Thiết đang đi xuống từ trên tường cao, mở miệng nói: "Mạc trang chủ, nói cho ta biết câu trả lời thuyết phục của ngươi. Nếu ngoan ngoãn giao tiền hàng năm, hết thảy đều bình an vô sự, bằng không... Hắc hắc hắc!"
Trần Tráng cười lạnh vài tiếng, lập tức đưa tay ra ước lượng cây chùy sắt nặng nề, ý uy hiếp nồng đậm lộ ra trong lời nói.
Hơn mười kỵ sĩ Hắc Kỵ bang ở bên ngoài sơn trang đều đang chờ đợi.
Chỉ cần Trần Tráng ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ xông thẳng vào Hắc Thiết sơn trang, triển khai giết hại!
"Trang chủ..." Tất cả mọi người nhìn về phía Mạc Thiết, cùng đợi quyết định của hắn.
Mạc Thiết âm thầm thở dài, cả người có chút già nua. Hắn hiểu một khi thật sự bùng nổ xung đột, Hắc Thiết sơn trang sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông, thậm chí còn trở thành lịch sử!
"Trần đương gia, Hắc Thiết sơn trang chúng ta không muốn là địch của Hắc Kỵ bang, xin giơ cao đánh khẽ." Mạc Thiết chắp tay, lựa chọn chịu thua.
Câu trả lời của Mạc Thiết không hề nằm ngoài dự đoán của Trần Tráng.
Mạc Thiết có hơn trăm người cần phải nuôi dưỡng trong sơn trang này, căn bản không thể quyết đoán, cũng không có năng lực để liều chết cùng Hắc Kỵ bang, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời thôi!
"Dễ nói thôi! Hắc Kỵ bang chúng ta thu tiền hàng năm theo đầu người, mỗi người 5 lượng bạc. Tới cuối mỗi năm sẽ thu một lần, Hắc Thiết sơn trang các ngươi có trên trăm người, cứ dựa theo số lượng một trăm người để tính, tổng cộng là năm trăm lượng bạc!" Trên mặt Trần Tráng tràn đầy tươi cười nói.
"Một người... Năm lượng bạc?"
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một cơn tức giận nhưng lại giận mà không dám nói.
Năm lượng bạc là con số quá lớn. Rất nhiều người làm quần quật cả năm cũng không kiếm được năm lượng bạc đâu!
Sắc mặt Mạc Thiết thay đổi, nhưng hắn hiểu hôm nay chỉ có ngoan ngoãn giao tiền, mới có thể vượt qua nỗi nguy hiểm.
Chờ vượt qua lại lựa chọn báo quan hoặc đưa ra tính toán khác!