Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 155: Nghe Nói Ngươi Đang Tìm Ta? Như Vậy... Ta Đến Đây!!!




Mạc Thiết nghe vậy, lại thở dài một tiếng: "Buổi sáng hôm trước, Hắc Kỵ bang đến đây, muốn Hắc Thiết sơn trang chúng ta gia nhập vào Hắc Kỵ bang bọn họ. Nếu không ba ngày sau, bọn họ sẽ san bằng Hắc Thiết sơn trang. Ta suy đi tính lại, cuối cùng đã quyết định cho mọi người nghỉ việc."

Không có mấy người trong số các thành viên của Hắc Thiết sơn trang nguyện ý gia nhập Hắc Kỵ bang, mà bản thân Mạc Thiết cũng không nguyện ý dâng cơ nghiệp do phụ thân của mình để lại cho Hắc Kỵ bang.

Vì thế, hắn quyết định cho tất cả các thành viên nghỉ việc.

Một câu này khiến Tô Trường Không vô cùng kinh ngạc.

Hai ngày trước Hắc Kỵ bang đã đến đây? Ba ngày sau, bọn họ lại đến nữa?

Mạc Thiết lấy ra hai tấm ngân phiếu từ trong lòng, đưa cho Tô Trường Không: "Trường Không, ta không có nhi tử, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ tương lai khi ta già cả về hưu, sẽ giao Hắc Thiết sơn trang cho ngươi, nhưng hiện giờ... Chúng ta đã không còn đợi được tới ngày hôm đó nữa. Ngươi cầm hai trăm lượng bạc này đi, vào trong thành mua một căn phòng, làm gì cũng được, mở tiệm thợ rèn cũng tốt. Nhớ đừng quay trở lại!"

Tô Trường Không nhìn ngân phiếu hai trăm lượng trong tay, khẽ chau mày nói: "Vậy trang chủ thì sao?"

Mạc Thiết ha ha cười: "Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta còn ở lại nơi này chỉ vì chờ ngươi thôi. Sau khi ngươi đi rồi ta cũng lập tức thu thập hành lý rời khỏi. Mệt mỏi hơn phân nửa cuộc đời, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút."

"Vậy trang chủ... Người bảo trọng."

Tô Trường Không im lặng một lúc lâu, sau đó nhét ngân phiếu vào trong ngực, hơi hơi khom người vái chào Mạc Thiết một cái và dứt khoát xoay người rời đi.

Hắc Thiết sơn trang lại trở về với bầu không khí im lặng.

Chỉ còn một mình Mạc Thiết ngồi trên bàn đá tại hậu viện. Hắn ngơ ngác nhìn ánh trăng trên bầu trời, hung hăng uống mấy ngụm rượu rồi bật ra tiếng cười ha ha, đầy chua chát: "Mạc Thiết ta đã yếu đuối cả đời, hiện giờ Hắc Kỵ bang... Muốn cướp đi sơn trang do phụ thân ta để lại. Hãy bước qua thi thể của ta đi!"

"Thế đạo chết tiệt này!" Mạc Thiết vô lực thở dài.

Hắn chỉ muốn kinh doanh Hắc Thiết sơn trang cho tốt, nhưng trời không chiều lòng người!

Rất rõ ràng… ngay từ ban đầu, Mạc Thiết căn bản không hề có ý định rời đi.

Với hắn, Hắc Thiết sơn trang là nơi hắn sinh ra, cũng là thứ duy nhất mà hắn có được, càng là điểm mấu chốt khiến hắn dù chết cũng tuyệt đối không tiếp tục lùi thêm một bước nào nữa.

Trước kia, vì an nguy của sơn trang, hắn chỉ có thể không ngừng thỏa hiệp, không ngừng tự ủy khuất chính mình chỉ cầu một chút bình yên nho nhỏ.

Nhưng hiện giờ, sau khi những thành viên khác của sơn trang đã tỏa đi bốn phương, hắn chỉ còn lại một mình…

Hắn có chết cũng phải chết ở nơi này!

Kỳ thực Tô Trường Không chưa hề rời đi, hắn vẫn một mực lẳng lặng đứng trong bóng đêm bên ngoài tường viện.

Đúng như hắn đã dự đoán, Mạc Thiết căn bản không có ý định rời đi.

"Đi thôi, dưỡng đao trăm ngày, dùng trong một lúc!"

Tô Trường Không sờ sờ Trảm Thiết đao bên hông, trong mắt hiện lên một mảnh kiên định.

Đến tận lúc này, hắn mới rời bước khỏi Hắc Thiết sơn trang.

Và có lẽ đây là một lần cuối cùng hắn còn quay về nơi này.

"Thạch Tử Kiên, nghe nói ngươi đang tìm ta? Như vậy... Ta đến đây!"

Lời nói trầm thấp bật ra khỏi miệng, đôi con ngươi của Tô Trường Không chợt trở nên rét lạnh như băng.

Mạc Thiết… tuyệt đối là một người tốt vô cùng hiếm thấy đã xuất hiện trong cuộc đời Tô Trường Không kể từ khi hắn bước vào thế giới này.

Đối phương luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ những thành viên trong trang. Ngay cả khi phải đối mặt với sự bóc lột tàn nhẫn của Hắc Kỵ bang, Mạc Thiết vẫn luôn một mình gánh chịu.

Lúc trước khi Tô Trường Không vừa đến thế giới này, cũng là Mạc Thiết thu nhận hắn, cho hắn một mái nhà để ở… Nếu không rất có thể hắn sẽ đói chết giữa băng thiên tuyết địa tại nơi hoang dã ngoài kia.

Dù sau này Tô Trường Không cũng từng âm thầm trợ giúp Mạc Thiết, hóa giải đi sự uy hiếp tới từ đám người Yến Phi…

Nhưng, ân tình ngày ấy, thực sự có thể trả lại hết ư?

"Có ân báo ân, có cừu báo cừu! Đối với địch nhân... Phải trảm thảo trừ căn!"

Tô Trường Không trực tiếp đi về phía sơn động cách Hắc Thiết sơn trang vài dặm.

Hắn dùng gần một tháng thời gian để tạo ra chiến giáp, không nghĩ tới nhanh như vậy, nó đã phát huy tác dụng của mình!

Kỳ thực ân oán giữa Tô Trường Không và Hắc Kỵ bang đã sâu thăm thẳm, hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ bỏ qua cho đám người này.

Có chăng, hắn chỉ đang chờ một cơ hội chắc chắn hơn, chờ đến khi mình đột phá đến Khí Huyết cảnh…

Tới lúc đó, hắn sẽ dứt khoát xử lý Thạch Tử Kiên, trảm thảo trừ căn, xóa đi dấu vết của kẻ từng có cừu oán với mình.

Nhưng hiện giờ, hắn không đợi được nữa.

Trong vài ngày tiếp theo, Hắc Kỵ bang sẽ xuất hiện và san bằng Hắc Thiết sơn trang.

Nói gì thì nói, Tô Trường Không vẫn không thể ngồi yên mà xem nơi mình từng sinh sống mấy năm nay bị bọn chúng san bằng thành bình địa, lưu lạc thành phế tích…

Hắn chỉ còn cách ra tay trước mà thôi!