"Đại đương gia thần công cái thế! Uy chấn thiên hạ!" Những võ giả Hắc Kỵ bang còn lại, ai nấy đều vui lòng phục tùng, vẻ mặt đầy sùng bái và cuồng nhiệt!
Kể cả Bạch Thiên Hào kia, một cao thủ thành danh đã lâu trong giới võ lâm Thanh Thủy thành, vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị Thạch Tử Kiên đánh chết tươi, chặt đứt đầu!
"Cơ ngực của đại ca thật lớn, thật rắn chắc... Thật muốn mút một cái!"
Trần Tráng si ngốc nhìn thân hình khôi ngô, hùng tráng, giống như bê tông cốt thép của Thạch Tử Kiên kia rồi không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.
"Lão tam!" Ánh mắt Thạch Tử Kiên nhìn sang bên cạnh, hướng về phía hắn.
"A... Có!" Trần Tráng phục hồi lại tinh thần, vội vàng đáp lại một câu.
"Mang vài người đuổi theo con thỏ nhỏ kia đi, không ít tài sản của Bạch Ngọc bang đều bị Bạch Thiên Hào dời đi rồi, và chỉ có Bạch Thiệu kia mới biết được!" Thạch Tử Kiên phân phó truyền lệnh nói.
“Vâng!" Trần Tráng lĩnh mệnh, mang theo người rời đi.
"Diệt xong Bạch Ngọc bang này, ta chính là vương giả duy nhất của giới võ lâm Thanh Thủy thành!" Thạch Tử Kiên nhìn cái đầu Bạch Thiên Hào trong tay, khóe miệng hắn nhếch lên, để lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt Thạch Tử Kiên đã chuyển thành lạnh như băng: "Còn tên Quỷ Diện chết tiệt kia nữa, dám giết huynh đệ của ta. Lão tử nhất định phải vặn đầu của ngươi xuống làm cái bô!"
Từ hơn hai tháng trước, nhị đương gia Tào Hoằng của Hắc Kỵ bang cùng với hơn mười bang chúng tinh nhuệ đã chết thảm nơi hoang dã, khiến cho Thạch Tử Kiên đùng đùng nổi giận.
Trải qua quá trình điều tra, Thạch Tử Kiên biết được buổi tối cùng ngày hôm đó, tại một nơi tên là Phong Diệp trấn ở cách rừng cây kia hơn trăm dặm, Quỷ Diện, một võ giả thần bí chuyên giết đám đệ tử Hắc Liên giáo đã từng hiện thân ở đó.
Quãng thời gian xuất hiện của đối phương tại Phong Diệp trấn cực kỳ ăn khớp với quãng thời gian hung thủ giết nhị đương gia Tào Hoằng trong cánh rừng kia.
Và chỉ có đối phương, mới đủ thực lực để làm điều đó.
Hơn nữa, hình như Quỷ Diện này có cừu oán với Hắc Kỵ bang. Kẻ này từng giả mạo tứ đương gia Hắc Kỵ bang, chém giết đệ tử Hắc Liên giáo, gây cho Hắc Kỵ bang một chút phiền toái.
Gần như có thể khẳng định, trong cùng một buổi tối, Quỷ Diện đã giết đệ tử Hắc Liên giáo ở Phong Diệp trấn trước, sau đó, ở trên đường gặp phải đám người Tào Hoằng đang đuổi giết Ngọc Kiều, cuối cùng là không một ai còn sống!
Kẻ này tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không phải hạng người đơn giản!
"Quỷ Diện... Ngươi, thứ chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi kia, hy vọng ngươi cứ tiếp tục ẩn nấp cho kỹ vào, đừng để ta tìm thấy… Nếu không…” Thạch Tử Kiên nghĩ đến đây, đã hận đến nghiến răng.
Hắn thề tuyệt đối phải cho đối phương trả một cái giá thảm trọng (thê thảm và nặng nề)!
Tô Trường Không tự nhiên sẽ không biết, ở một nơi cách đó hơn trăm dặm, bang chủ Thạch Tử Kiên của Hắc Kỵ bang đã thề sẽ giết hắn cho thống khoái!
Lúc này, Tô Trường Không đang trải qua những ngày tháng thực bình tĩnh, quẩn quanh giữa luyện quyền, luyện đao, chú tạo, dưỡng đao, tu luyện Quy Tức Công.
Vào ngày nghỉ ngơi, hắn sẽ tới Thanh Thủy thành, thu hoạch tình báo về đệ tử Hắc Liên giáo từ trong tay Vương Vân tri huyện.
Có điều, những ngày tháng này cũng không kéo quá dài lâu.
Dạo gần đây, Tô Trường Không phát hiện ra sau khi hắn giết gần mười đệ tử Hắc Liên giáo thì hành động này đã bắt đầu phát huy hiệu quả.
Nó khiến đám đệ tử Hắc Liên giáo trong vùng Thanh Thủy thành trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, có kẻ còn cố ý che giấu hành tung…
Tình trạng này khiến cho đã ba lần liên tục Tô Trường Không đi tới địa điểm ghi trên tình báo, đều tay không mà về.
Bản thân Tô Trường Không cũng không biết phải làm sao.
Quả nhiên, loại giao dịch phất nhanh kiểu này không thể làm lâu dài được!
Tại Tham trang trong Thải Tham trấn.
Ngày hôm ấy, Tô Trường Không lại tới Tham trang bái phỏng trang chủ Liễu Phong, về phần mục đích, đương nhiên là chuyện dược liệu để điều phối Phí Huyết tán.
Liễu Phong xem qua danh sách chọn mua của Tô Trường Không, lập tức chau mày nói: "Văn tiên sinh, phần lớn dược liệu trên danh sách này đều có cách tìm được, chỉ cần phí chút công sức thôi, nhưng một vài loại trong đó lại thuộc danh mục hàng cấm tiêu thụ… Thật sự khó có thể thu mua được."
Những loại dược liệu mà Phí Huyết tán cần, không chỉ hiếm thấy, còn là vật kịch độc, không thể quang minh chính đại buôn bán ra bên ngoài.
Trong khi đó, Tham trang bọn họ lại làm mua bán chính quy, không thể vì một mối làm ăn mà phá hư quy củ.
"Ta biết. Vậy những loại dược liệu nào có thể thu mua được, đành làm phiền Liễu trang chủ hỗ trợ." Tô Trường Không cũng không làm Phong khó xử.
Kỳ thực hắn đã dự đoán được tình huống này từ trước rồi.
Những dược liệu có thể thu mua được thì nhờ Liễu Phong còn những dược liệu không thể thu mua được trên thị trường, Tô Trường Không quyết định đến Quỷ thị thu mua.
"Được, nhiều nhất là vài ngày ta có thể lo xong xuôi những loại dược liệu này." Liễu Phong hơi hơi nhẹ nhàng thở ra rồi gật đầu cam đoan nói.
Sau khi thương lượng xong xuôi, Tô Trường Không lập tức rời đi.
"Ngày trăng tròn tháng sau là lúc Quỷ thị mở ra, đến lúc đó, ta cũng nên tới Quỷ thị một chuyến."