Võ giả… Nhất là võ giả hùng mạnh, đều sở hữu thể phách vô cùng cường đại, tự nhiên cũng có kháng tính thật lớn đối với các loại độc dược.
Cũng tương tự như trường hợp, loại độc dược này có thể giết chết một người nhưng chưa chắc đã có tác dụng với một con voi!
Mà võ giả Khí Huyết cảnh trở lên, lại là tồn tại đã đánh vỡ cực hạn của Đoán Thể, khí huyết đạt được lột xác, thân thể càng mạnh mẽ không ngờ…
Với những võ giả Khí Huyết cảnh này, dù trực tiếp dùng độc dược bình thường thay nước uống cũng không tạo thành thương tổn cho thân thể.
Tô Trường Không yêu cầu một loại độc dược có thể hạ độc được võ giả Khí Huyết cảnh… quả thật là thứ hiếm thấy.
Hoa Thiện y sư lộ ra vẻ mặt do dự nói: "Đúng là ta có thu được một loại dược phương về thứ này, nhưng độc dược ấy có nguy hại quá lớn, hơi không cẩn thận một chút sẽ làm người tử vong..."
Hoa Thiện y sư là y sư chuyên trị bệnh cứu người, nếu bảo lão chế tạo độc dược hại người, chắc chắn lão không thể vượt qua được cửa ải lương tâm ấy…
Nhưng Tô Trường Không trước mắt không chỉ khẳng khái giúp tiền, còn là ân nhân cứu mạng của hai sư đồ bọn họ…
Nhất thời, lão cũng không biết nên làm thế nào.
Tô Trường Không nghe vậy, trước mắt sáng ngời. Hắn muốn độc dược đương nhiên là để giết người, nhất là khi đối mặt với võ giả Khí Huyết cảnh trở lên!
Tình huống hiện tại, rất ít võ giả Đoán Thể cảnh ở vùng Thanh Thủy thành này, có thể uy hiếp đến Tô Trường Không.
Tuy nơi này gần như không có võ giả Khí Huyết cảnh, nhưng hắn lại không thể không phòng bị, lỡ như bất chợt gặp được loại võ giả cấp bậc này, thì hắn nên làm cái gì bây giờ?
Lúc này, Tô Trường Không đã nghe ra ý tứ của Hoa Thiện y sư. Trong tay lão có một loại dược phương điều chế ra dược vật có thể hạ độc võ giả Khí Huyết cảnh… Chuyện này quá đúng ý của Tô Trường Không rồi.
Hắn nhất định phải lấy nó vào tay.
Tô Trường Không lộ ra vẻ mặt thành khẩn nói: "Tại hạ muốn loại dược vật này, không phải vì mưu hại ai, mà để tự phòng thân, phòng giang hồ hiểm ác. Ta cũng không cần Hoa Thiện y sư tự mình chế tạo loại dược vật này, chỉ cần người đưa dược phương cho ta là được!"
Tô Trường Không nói rất thành khẩn, hơn nữa bản thân hai sư đồ bọn họ lại thiếu nhân tình của Tô Trường Không, cuối cùng, Hoa Thiện y sư thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng gật đầu nói: "Được rồi... Ta sẽ giao một phần dược phương Phí Huyết tán cho Văn tiên sinh, chỉ hy vọng Văn tiên sinh có thể làm như những gì mình đã cam đoan, đừng dùng nó làm thương tổn người vô tội."
"Dĩ nhiên rồi!" Tô Trường Không thấy Hoa Thiện y sư đồng ý, lập tức vui vẻ nói.
Sau đó, Hoa Thiện y sư cũng không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp lấy ra giấy bút mang theo bên người, viết tại chỗ.
Nửa khắc (một khắc = 15 phút) sau, một tấm dược phương được Hoa Thiện y sư giao cho Tô Trường Không, Hoa Thiện y sư lại cẩn thận dặn dò: "Ta ngẫu nhiên đạt được dược phương Phí Huyết tán này. Tác dụng của nó là thúc đẩy huyết dịch toàn thân lưu động cực nhanh, vượt qua hạn mức cao nhất mà thân thể có thể chịu đựng nổi, nguyên lý tương tự như đun nước sôi vậy. Nhất là sau khi trúng độc còn tiếp tục vận động kịch liệt, khi đó mạch máu cũng có thể nổ tung ra... Ngươi tuyệt đối phải cẩn thận với nó."
"Ừm, ta đã biết, đa tạ Hoa Thiện y sư!" Tô Trường Không nghe vậy, lập tức trịnh trọng gật đầu, cất dược phương cẩn thận.
Điểm đặc trưng của võ giả Khí Huyết cảnh chính là khí huyết mạnh mẽ, mà Phí Huyết tán này lại là thứ kịch độc chuyên môn nhằm vào phương diện huyết dịch.
Dù là võ giả Khí Huyết cảnh, một khi trúng loại độc này, cũng tuyệt đối gặp phải nguy cơ về sinh mệnh!
"Hoa Thiện y sư, bảo trọng thân thể, giang hồ đường xa, ta không tiễn nữa."
Tô Trường Không thu xong dược phương, cũng không tiếp tục ở lại nữa. Hắn lập tức dặn dò Hoa Thiện y sư phải bảo trọng thân thể, rồi xoay người rời đi.
Hoa Thiện y sư nhìn bóng dáng Tô Trường Không rời đi, nét mặt có chút đăm chiêu.
"Sư phụ... Làm sao vậy?" Thiếu niên thanh tú đứng bên cạnh nghi hoặc nói.
"Không có gì, chỉ là ta cứ có cảm giác trên người vị Văn tiên sinh này tồn tại một chút quen thuộc." Hoa Thiện y sư lắc đầu, trong lòng rất nghi hoặc, không biết vì sao lão lại có thứ cảm giác này.
"Đi thôi, chúng ta cần phải đuổi tới Hắc Thủy thôn trước khi trời tối." Hoa Thiện y sư thu hồi ánh mắt, cùng thiếu niên thanh tú tiếp tục lên đường.
Và Hoa Thiện y sư không hề biết vị Văn tiên sinh làm việc quyết đoán này lại chính là chàng thiếu niên nhỏ gầy ở Hắc Thiết sơn trang từng đi theo lão khổ học Ngũ Cầm Hí năm nào!
Tô Trường Không đến Tham trang mua thuốc, ngoài ý muốn gặp được Hoa Thiện y sư, cho nên chút trợ giúp ấy, coi như là một phần hồi báo cho ân tình truyền nghệ mà hắn từng được nhận.
Hoa Thiện y sư vẫn giống như vài năm về trước, luôn dạo chơi tứ phương, trị bệnh cứu người.
Mà Tô Trường Không cũng giữ được nguyện vọng từ thuở ban đầu ấy, quyết tâm trèo lên đỉnh, làm mạnh mẽ bản thân, theo đuổi cảnh giới trường sinh bất tử mà có lẽ chưa một ai từng đạt tới kia!