Một đệ tử Tham trang bất đắc dĩ nói với Hoa Thiện y sư, chỉ mong lão nhanh chóng rời đi, đừng làm phiền bọn họ nữa.
"Hoa Thiện y sư?" Tô Trường Không cũng ngẩn người nhìn ra. Hắn hơi kinh ngạc bởi một già một trẻ đang đứng ngay cửa Tham trang kia.
Một người trong đó là thiếu niên thanh tú chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ăn mặc mộc mạc, trên người có một luồng dược hương thơm ngát.
Mà một người khác, lại là lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, gương mặt hồng hào.
Người này không phải ai xa lạ, đúng là Hoa Thiện y sư!
Hoa Thiện y sư từng làm khách tại Hắc Thiết sơn trang. Lão chính là người đã miễn phí truyền bá Ngũ Cầm Hí ra bên ngoài.
Cũng chính nhờ lần gặp gỡ đó, Tô Trường Không mới có dịp đi theo Hoa Thiện y sư học Ngũ Cầm Hí vài ngày.
Sau này, trước khi Hoa Thiện y sư rời đi, lão còn đưa tặng Tô Trường Không một bộ dược phương Tráng Thể thang mà không cần báo đáp.
Có thể nói, Tô Trường Không đã nhận khá nhiều ân tình của đối phương!
Nhưng khiến cho Tô Trường Không không nghĩ tới chính là, hôm nay hắn lại gặp được Hoa Thiện y sư ở nơi này.
"Đừng làm chúng ta khó xử nữa! Mau rời đi!" Đệ tử Tham trang vừa có chút bất đắc dĩ vừa có chút không kiên nhẫn, vội vàng xua hai người rời khỏi.
"Những người này chẳng có một chút tình thương gì cả..." Thiếu niên thanh tú kia tỏ ra thực thất vọng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Trường Không thấy thế, không nhịn được tiến lên dò hỏi.
Nếu là những người khác, chắc chắn Tô Trường Không sẽ lười quan tâm tới nhưng Hoa Thiện y sư lại có ân với hắn, hắn mới xen mồm hỏi một câu.
Vài ánh mắt đồng thời nhìn về phía Tô Trường Không, Hoa Thiện y sư, thiếu niên thanh tú đều có chút nghi hoặc, không biết thanh niên mặc hắc y này là ai.
"Văn tiên sinh!" Mà đám đệ tử Tham trang lại biết vị Văn Thái tiên sinh này chính là khách quý của Tham trang, ai nấy đều cung kính hành lễ.
Tiếp theo, một đệ tử Tham trang lên tiếng giải thích: "Vị Hoa Thiện y sư này đến Tham trang chúng ta mua thuốc, Tham trang chúng ta rất tôn kính lão, đã cho lão ưu đãi lớn nhất, chỉ lấy giá gốc dược liệu, không kiếm dù chỉ một phân tiền, thậm chí còn đưa thêm một chút. Thế nhưng lão đã đến đây tới năm lần rồi... Chúng ta làm ăn buôn bán, không thể ngày ngày bán lỗ vốn được!"
Nghe vậy, Hoa Thiện y sư có chút đỏ mặt, xấu hổ.
Thiếu niên thanh tú kia lại trợn mày nói: "Sư phụ ta cần những dược liệu kia vì cứu bình dân bách tính bị lây nhiễm ôn dịch, đều không phải dùng cho chính mình! Nếu không, sư phụ ta đâu có tự hạ thấp bản thân với các ngươi như vậy!"
Tô Trường Không vừa nghe, đã hiểu được đại khái chuyện gì vừa xảy ra.
Hơn nửa năm trước, bởi vì Hắc Liên giáo âm thầm thúc đẩy, khiến cho khắp vùng Thanh Thủy thành bạo phát một trận ôn dịch, có rất nhiều người nhiễm bệnh rồi chết đi.
Lúc ấy, Hoa Thiện y sư đang đi du lịch bên ngoài, nghe nói chuyện xảy ra trong vùng Thanh Thủy thành, đã dứt khoát quay trở về, còn trực tiếp tham gia chế dược cứu người.
Dù Hoa Thiện y sư chữa bệnh cũng sẽ lấy tiền nhưng rất nhiều những người bị lây nhiễm ôn dịch đều là bình dân bách tính nghèo khổ…
Khiến cho Hoa Thiện y sư đều không thu tiền hoặc là lấy rất ít tiền của bọn họ.
Nhưng muốn mua những loại dược liệu này phải cần phí tổn.
Tình trạng ấy kéo dài khiến cho khoản tiền Hoa Thiện y sư kiếm ra không đủ đề bù vào khoản chi do mua dược liệu.
Bất đắc dĩ, Hoa Thiện y sư phải đến Tham trang chọn mua mấy lần dược liệu, Tham trang cũng kính nể thái độ làm người của lão, đã cho lão ưu đãi lớn nhất.
Nhưng một lần hai lần còn được, số lần càng nhiều càng khiến Tham trang tổn thất nhiều tiền, bọn họ cũng không thừa nhận nổi.
Lại nói, Tham trang của bọn họ không phải tổ chức từ thiện, bọn họ lấy dược cũng cần phí tổn, tự nhiên là từ chối.
Cuối cùng mới xảy ra chuyện trước mắt.
Tô Trường Không trầm ngâm một phen, lại mở miệng nói: "Tham trang có đủ những loại dược liệu mà Hoa Thiện y sư cần không?"
"Có." Một đệ tử Tham trang đáp.
"Vậy phiền các ngươi lấy toàn bộ hàng hóa còn tồn ra cho lão, ta sẽ trả tiền." Tô Trường Không nói.
Tô Trường Không không thích thiếu ân tình của người.
Lúc trước Hoa Thiện y sư thi ân không cầu báo đáp, vô tư truyền thụ Ngũ Cầm Hí cho hắn, thì hôm nay hắn gặp được lúc Hoa Thiện y sư trong túi ngượng ngùng (hết tiền), hắn cũng quyết định khẳng khái trợ giúp.
Lại nói, hắn chỉ trả giá một chút tiền tài, đã có thể trả lại ân tình truyền nghệ cho Hoa Thiện y sư.
Vẫn thực đáng giá!
Nghe vậy, đệ tử Tham trang kia có chút do dự nói: "Này... Giá cả của những loại này cũng không rẻ, dù bán cho tiên sinh bằng giá gốc, cũng mất tới hai ngàn lượng bạc."
"Còn sợ ta không trả nổi tiền sao? Nhanh đi thôi!" Tô Trường Không nhướng lông mày nói, không giận tự uy.
"Vâng... Vâng!" Bỗng dưng đệ tử Tham trang kia lại cảm giác được một luồng áp lực nặng nề vô duyên vô cớ, đối phương không dám chậm trễ nữa, chỉ liên tục gật đầu, rồi kéo một đệ tử khác cùng đi lấy thuốc.