Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1379: Hai Chữ “Đã Từng”!




Thần Hoàng lại khác, nàng là Chân Thú sinh ra khi thiên địa sơ khai, và ở thời điểm đó thiên đạo vẫn còn hoàn chỉnh.

Nàng vừa ra sinh ra đã được thiên đạo ưu ái, có được hạt giống băng hỏa chi đạo, rồi dựa trên cơ sở này, nàng tu hành vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng, lại tiến thêm một bước, nắm giữ hư vô chi đạo, thành công siêu thoát mảnh thiên địa này.

Đối mặt Đệ Nhất Thánh, nàng đứng ở cảnh giới càng cao hơn, lại giống như đến từ chiều không gian càng cao hơn, đánh xuống hàng duy đả kích [1], đương nhiên Đệ Nhất Thánh chỉ có thể thất bại mà thôi!

[1] : đả kích từ chiều không gian cao hơn xuống chiều không gian thấp hơn, khái niệm trong cuốn Tam Thể của Lưu Từ Hân.

Đệ Nhất Thánh có chút tiếc nuối, tiếc nuối vì bản thân không còn cơ hội để trèo lên đến cảnh giới càng cao này, đi xem thiên địa càng rộng lớn hơn kia.

Cuối cùng, gã thở dài một tiếng, khẽ xoay người, nhìn về phía đám người Hoa Thiện nói: "Là vận may đã trợ giúp các ngươi... Hi vọng các ngươi đều có thể sống sót, ta bại rồi... Thiên Ma thần sẽ hoàn toàn điên cuồng, phát động đại phá diệt chân chính.."

Trong tiếng thở dài, thân thể Đệ Nhất Thánh trở nên hư vô, giống như chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này vậy, chỉ có mảnh vỡ Thiên Đạo gã từng luyện hóa là tan biến, quay về với thiên địa.

Gã là đệ nhất cường giả từ cổ chí kim của Nhân tộc, đây là điều không thể tranh cãi. Gã chưa bao giờ thất bại, nhưng tới cuối cùng, vẫn theo gió trôi đi, gắn lên danh hiệu kia hai chữ “đã từng"

"Đệ Nhất Thánh... Đã chết rồi.” Một phương yêu ma triệt để rơi vào kinh hãi.

Đệ Nhất Thánh đã bại, bị một tồn tại nghi ngờ là Thần Hoàng đã siêu thoát thiên địa này đánh ra một kích giết chết, sau đó hóa thành hư vô.

Đây thực sự là năng lực vượt quá khả năng lý giải của bọn họ!

"Di... Di mau!"

Vào lúc này, rốt cuộc một đám Thiên Ma, Yêu Ma Vương Giả cũng bất chấp chuyện gì khác, tất cả đều chạy trốn về bốn phía.

Bọn chúng hiểu được đại thế đã mất, lúc trước Đệ Nhất Thánh không ra tay, xu hướng chiến bại của bọn chúng đã lộ rõ, tới hiện giờ Đệ Nhất Thánh, Cổ Ma Thánh đều ngã xuống, đối phương lại có một tồn tại nghi ngờ là Bá Chủ Thái Cổ đã siêu thoát thiên địa ở đây, bọn chúng tuyệt đối không có lấy một chút phần thắng nào cả. Ma vân đầy trời nhanh chóng đi xa, tựa như hết thảy đều bình tĩnh trở lại, trên bầu trời lộ ra vầng mặt trời chói lọi.

"Thắng rồi? Chúng ta thắng rồi?" Một đám võ giả Nhập Thánh, trong lòng đều dâng lên cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.

Trận đại chiến này, bọn họ không màng sinh tử, luôn hăng hái chiến đấu quên mình. Nhưng hiển nhiên, đây là một hồi đại chiến quá mức gian nan.

Từ lúc bắt đầu thấy được ánh rạng đông của thắng lợi, đến khi nhanh chóng rơi xuống hố sâu tuyệt vọng khi Đệ Nhất Thánh, Cổ Ma Thánh hiện thân, năm đại Cổ Thánh chiến bại... cảm xúc luôn lên xuống chập chờn, bất ổn. Tiếp sau đó, chiến cuộc lại quanh co khúc khuỷu một vòng, cuối cùng là chờ đến lúc Tô Trường Không cường thế đánh giết Cổ Ma Thánh, Bá Chủ Thái Cổ Thần Hoàng chính diện đánh bại Đệ Nhất Thánh, đặt xuống cục diện tất thắng, hết thảy những chuyện này đều giống như mộng ảo!

"Ca ca ca!"

Trên bầu trời, thân thể thật lớn của Thần Hoàng kia bắt đầu băng giải, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngay tại khu vực băng và hỏa cùng tiêu tán kia, lại có một nữ tử mặc tuyết sam.

Nữ tử nọ băng cơ ngọc cốt, tựa như tinh linh băng tuyết, trên mi tâm có Phượng Hoàng ấn ký như ẩn như hiện. "Nàng... Nàng là Thần Hoàng? Nàng không phải Chân Thú sao?" Đám người Hoa Thiện vôp cùng kinh ngạc nhìn Thần Hoàng băng giải, cùng với nữ tử trước mắt này.

Người đánh bại Đệ Nhất Thánh lúc trước chính là nàng, nhưng nàng rõ ràng là Nhân tộc mà!

Mà người khiếp sợ nhất, tuyệt đối là Tô Trường Không!

"Cơ cô nương?" Tô Trường Không vừa khiếp sợ, vừa giật mình nhìn thấy nữ tử áo trắng trước mắt này.

Nữ tử này cũng không phải người khác, đúng là Cơ Tuyết Tiêu xa cách đã lâu ở Đại Viêm hoàng triều lúc trước! "Cơ Tuyết Tiêu chính là Thần Hoàng luân hồi chuyển thế? Nói vậy, người lột xác trong Vạn Thú trủng ngày đó chính là nàng! Chẳng trách... Chẳng trách nàng lại giúp ta, và ta lại cảm thấy khí tức của nàng có chút quen thuộc!"

Tới cuối cùng, trong lòng Tô Trường Không cũng hiểu được rồi. Hóa ra người chỉ dẫn cho hắn ở bên trong Vạn Thú trủng chính là Cơ Tuyết Tiêu!

"Đạo huynh, lâu lắm không gặp" Trên mặt Cơ Tuyết Tiêu cũng hiện lên nụ cười nhợt nhạt.

Tính cách của nàng vốn bình lặng, không tranh với đời, từ trước đến nay luôn độc lại độc vãng, không có nhiều bằng hữu. Và trong số bằng hữu ít ỏi của mình, người từng gặp gỡ nàng nhiều lần, còn hai bận cứu nàng thoát chết, chính là Tô Trường Không.

"Bọn họ quen biết nhau?" Đám người Hoa Thiện, Chiến Vô Song hoàn toàn thở nhẹ một hơi. Bọn họ hiểu, Tô Trường Không có quen biết với Cơ Tuyết Tiêu nghi ngờ là 'Thần Hoàng' trước mắt này, tuyệt đối là chuyện tốt, nghĩa là đối phương đứng bên phía bọn họ!

"Cơ cô nương... Lời thừa không nói nhiều, tóm lại, ta đa tạ muội" Trong lòng Tô Trường Không có vô vàn cảm kích nhưng toàn bộ đều cô đọng lại bên trong một câu ngắn ngủi.

Nếu hôm nay không có Cơ Tuyết Tiêu tương trợ, tình huống tuyệt đối sẽ đi theo một hướng khác, hắn cũng không nhất định có thể chống đỡ được đến lúc nắm giữ âm dương sinh tử chi đạo.

"Không có gì" Cơ Tuyết Tiêu khẽ lắc đầu.

Đúng, nàng là Thần Hoàng chuyển thế, nhưng hiện giờ lại triệt triệt để để có được thân thể Nhân tộc rồi. Đương nhiên, trên thực tế, nàng xuất hiện cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì cảm nhận được khí tức Tô Trường Không đang dần dần tiêu tán.

Nói cách khác, bởi vì hắn gặp nguy hiểm, nàng mới mạo hiểm xuất quan trước thời hạn.

Đây là mạo hiểm vô cùng lớn, nàng còn chưa phải Thần Hoàng chân chính, thực lực cũng chưa đạt đến trình độ siêu thoát thiên địa của Thần Hoàng, và trên thực tế, khi đại chiến cùng Đệ Nhất Thánh, nàng cũng không có mười phần nắm chắc.

Hơn nữa dù đã chiến thắng... cũng không thay đổi được đại cục.

Trong lúc mọi người đang đàm luận, bỗng nhiên sắc mặt cả đám chợt biến đổi.

Bởi vì đại quân của yêu ma vốn đang trốn chạy, bầu trời vốn đã tan mây, đang vào lúc ban trưa, hư không trong xanh, sáng sủa, nhưng đột nhiên, mặt trời lại biến mất, mây đen dày đặc lại kéo tới che lấp thiên địa!

"Åm vang long!"

Trên bầu trời chớp vang sấm giật, nhuộm một tia huyết sắc, rồi cứ thế mà mưa tầm tã, mưa điên cuồng.

Một khắc trước vẫn còn sáng sủa, trong xanh nhưng một khắc sau, lại chớp vang sấm giật, mưa máu phiêu linh. Ngay lập tức, một nỗi sợ hãi tràn ngập ở trong lòng mọi người, làm cho thân thể người ta không thể cản nổi, lập tức phát run!

"Chuyện này... Đây là có chuyện gì?" Chiến Vô Song ngẩng đầu nhìn cơn mưa màu máu kia, cùng với những tia chớp lôi đình tối đen muốn xé toạc không trung nọ, thân thể gã khẽ phát run, trong đầu mờ mịt không biết nên xử lý như thế nào.

Gã là Đấu Thánh Chiến Vô Song, kể cả khi phải đối mặt với tử vong cũng tuyệt không run run rẩy rẩy, nhưng vào lúc này, thân thể cũng không nhịn được lập tức run rẩy không ngừng, trong lòng sinh ra có một nỗi sợ hãi. không biết đến từ nơi nào Không chỉ một mình gã, Tô Trường Không cũng có loại cảm giác này.

Mỗi một tế bào trong cơ thể hắn đều đang , giống như nỗi sợ hãi trời chuẩn bị sập xuống đến nơi!

1557 chữ