Muốn nói vì sao chiến đấu ngang cấp lại kết thúc nhanh như vậy, phải kể tới đặc điểm vốn có của Trảm Thiết Đao Pháp mà Tô Trường Không đang tu luyện.
Chính là nhanh – chuẩn – hung ác, tác phong dứt khoát mau lẹ.
Bởi vậy, chỉ cần đối thủ bị hắn áp chế, gần như đều không có khả năng kéo dài thời gian mà dây dưa cùng hắn.
Ngược lại, trận chiến ấy sẽ phân ra thắng bại trong khoảng thời gian rất ngắn.
"Giết!"
Tuy bên này Ngọc Kiều đang rơi vào cực độ khiếp sợ nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, loan đao trong tay chém liên tiếp vài đường, gỡ xuống cái đầu trên vai võ giả Hắc Kỵ bang.
"Nhị đương gia đã chết!"
"Đi mau!"
Cái chết của Tào Hoằng như sợi dây đàn cuối cùng bị đứt, khiến đám võ giả Hắc Kỵ bang còn lại căn bản không còn nổi lên được một chút ý định kháng cự nào.
Tất cả đều ôm lòng hoảng sợ muốn trốn đi.
Đáng tiếc, Tô Trường Không đã ra tay, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho bất cứ một kẻ địch nào. Chỉ thấy bóng dáng hắn xẹt qua nhanh như điện, trực tiếp đuổi theo đám võ giả Hắc Kỵ bang đang sợ hãi chạy trốn.
Trảm Thiết đao trong tay tùy ý lướt qua, nhưng lại thoải mái chém xuống một cái đầu!
Lại cộng thêm Ngọc Kiều ra tay tàn nhẫn, chẳng mất quá nhiều thời gian, đám võ giả Hắc Kỵ bang kia đã bị chém giết tại chỗ, không một người nào trốn thoát.
Rất nhanh, trong rừng cây lại một lần nữa im lặng xuống, chỉ khác là trên mặt đất vừa xuất hiện mười mấy, hai mươi thi thể, mùi máu tươi tràn ngập.
Xung quanh chỉ còn lại hai người Ngọc Kiều và Tô Trường Không.
Ngọc Kiều không nhịn được nhìn thoáng qua thi thể Tào Hoằng đã bị chém thành hai nửa, da đầu lập tức run lên.
Nàng hơi khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó trên mặt miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười nói: "Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay tương trợ, giúp tiểu nữ tử chém giết đám ác đồ này!"
Thoạt nhìn Ngọc Kiều kia vô cùng nho nhã lễ độ, lại cộng thêm giọng nói mềm mại dịu dàng, toàn thân hiện lên vẻ yếu ớt nhu nhược, nhưng Tô Trường Không vừa được tận mắt chứng kiến một màn Ngọc Kiều này giết người… Hắn biết cánh tay mảnh mai kia chưa từng run lấy một cái.
Và nàng tuyệt đối không phải loại người nhu nhược như vẻ bề ngoài.
Tô Trường Không như cười như không nói: "Ta cũng phải cám ơn ngươi, vì vừa rồi đã làm ta bị liên lụy vào!"
Trong đầu Tô Trường Không vốn không hề có ý muốn xen vào việc của người khác, chính Ngọc Kiều này đã cố ý vạch trần chỗ hắn ẩn thân, mới khiến Tô Trường Không phải bất đắc dĩ ra tay, mở ra sát giới.
Nụ cười trên mặt Ngọc Kiều lập tức trở nên cứng ngắc.
Nàng làm như vậy chỉ với mục đích là, dùng người qua đường xa lạ này để hấp dẫn lực chú ý của Hắc Kỵ bang, làm nơi này trở nên hỗn loạn, từ đó tìm được một đường sinh cơ cho mình…
Ngay lúc nguy cấp đó, làm sao nàng có thể biết đối phương lại đáng sợ đến trình độ này?
Làm sao nàng có thể biết đối phương chỉ dùng vài đao đã chém một cao thủ như Tào Hoằng thành hai nửa?
Và làm sao nàng có thể biết đối phương chính là một kẻ hung hãn đến tột cùng?
Ngọc Kiều rơi vào thế khó, đành phải chắp tay nói: "Là tiểu nữ tử có chút mạo muội. Mong thiếu hiệp châm chước bỏ qua cho. Phụ thân ta là phó bang chủ Ngọc Sa của Bạch Ngọc bang, nếu thiếu hiệp không chê, có thể tới Bạch Ngọc bang một lần, phụ thân ta tất sẽ thịnh tình khoản đãi. Tới lúc đó, dù thần binh lợi khí hay tài phú trân bảo, đều sẽ cố gắng hết sức để báo đáp ân cứu mạng của thiếu hiệp!"
Vừa nghe đã biết, Ngọc Kiều này hoàn toàn lờ đi chuyện vừa xảy ra, ngược lại còn tự báo ra thân phận của mình, mà dựa theo những lời nàng nói, dường như phụ thân nàng chắc chắn sẽ toàn lực báo đáp Tô Trường Không.
Và mục đích chân chính của nàng là, dùng lợi ích để đánh tan sát ý trong lòng đối phương.
Tô Trường Không tỏ ra do dự, tựa như có chút động tâm.
Sau khi hắn suy tư hồi lâu mới chậm rãi gật đầu nói: "Được rồi, ngươi rời khỏi nơi này trước đi, ta muốn xử lý hiện trường một chút, chờ ngày khác sẽ đến Bạch Ngọc bang làm khách."
Ngọc Kiều nghe vậy, rõ ràng đã mừng như điên. Võ giả trẻ tuổi này không nổi lên sát tâm với nàng nữa, xem ra đã bị nàng thuyết phục.
Mà ngẫm lại cũng thấy đúng, hắn giết nàng chẳng được chút chỗ tốt nào, còn không bằng nhân cơ hội này kết giao, tối đa hóa ích lợi của mình!
"Đa tạ thiếu hiệp, tiểu nữ tử quay về Bạch Ngọc bang trước, quét dọn giường chiếu đón chào!" Ngọc Kiều liên tục cúi đầu, nói lời cảm tạ, sau đó cũng không dám dừng lại, vội vàng xoay người rời đi.
"Võ giả trẻ tuổi này rất khủng bố... Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, tất sẽ trở thành cao thủ đỉnh cấp danh chấn Thanh Thủy thành. Nói không chừng vì cái chết của Tào Hoằng, lại có thể buộc hắn lên cùng một chiến xa với Bạch Ngọc bang chúng ta? Chuyện này… nhất định phải làm, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải làm!"
Ngọc Kiều vừa đi vừa suy tư thật nhanh.
Trong quá trình Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang khai chiến, Bạch Ngọc bang đã mơ hồ bị rơi xuống thế hạ phong, nếu có thể khiến cho cao thủ như vậy gia nhập vào Bạch Ngọc bang, chắc chắn sẽ làm thực lực chỉnh thể của Bạch Ngọc bang tăng thêm một đoạn!
"Thần binh lợi khí, bí tịch võ công, tuyệt sắc mỹ nhân đều có thể dùng để mượn sức loại tuấn kiệt trẻ tuổi này..."
Nhưng ngay tại thời điểm Ngọc Kiều vẫn đang tự hỏi nên làm như thế nào mới có thể mượn sức Tô Trường Không, bỗng dưng một luồng cảm giác lạnh lẽo từ sau gáy đánh úp lại…
Tiếp đó, loại cảm giác đầu nặng gốc nhẹ xuất hiện, cái đầu nàng trực tiếp rời khỏi cổ, rơi xuống mặt đất.
Nàng còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thân thể không đầu của mình đang chậm rãi quỳ rạp xuống đất…
Cũng nhìn thấy cảnh tượng Tô Trường Không thu hồi thanh Trảm Thiết đao đang cầm trong tay vào vỏ….
Thậm chí còn nhìn rõ mồn một vẻ mặt không cảm xúc và ánh mắt rét lạnh thấu xương của hắn!
"Ta… Đã chết?"
Ngọc Kiều vẫn loay hoay trong trạng thái cảm xúc khó có thể tin nổi.
Tại sao?
Nàng đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi mà?
Vì sao lại đột nhiên chết đi như vậy?
Đến đây, ý thức của Ngọc Kiều đã dần dần tiêu tán, hai mắt mở to đầy kinh ngạc cũng mất đi tất cả thần thái vốn có.
"Thực sự cho rằng ta là kẻ ngu ngốc sao?"
Tô Trường Không lạnh lùng nhìn thi thể của Ngọc Kiều rồi hừ lạnh một tiếng.