Tào Hoằng, kẻ mạnh nhất trong đám Hắc Kỵ bang kia đã chuyển qua đối chiến với Tô Trường Không, khiến cho Ngọc Kiều vốn còn ôm lòng tuyệt vọng, lại bỗng nhiên nhen nhóm lên niềm hy vọng.
Dung mạo mỹ lệ của nàng ẩn chứa sát khí, lập tức rút ra một thanh loan đao sáng như tuyết từ bên hông, đối mặt với đám võ giả Hắc Kỵ bang đang xông lên, trực tiếp ra tay phản kích.
Cục diện lập tức biến đổi.
Đám võ giả Hắc Kỵ bang còn lại vây công Ngọc Kiều, còn Tô Trường Không đối mặt với Tào Hoằng.
Tào Hoằng nhìn Tô Trường Không, bỗng nhiên lại thở dài một tiếng nói: "Đáng tiếc... Đáng tiếc ngươi đã giết nhi tử độc nhất của đại ca ta, ta chỉ có thể gỡ xuống cái đầu của ngươi!”
“Ngươi sẽ là Đoán Thể đại thành đầu tiên chết ở trên tay ta." Tô Trường Không vẫn rất bình tĩnh.
Cũng phải thôi, hắn đã giết rất nhiều người rồi, mà trong đám người ấy, lại không chỉ một võ giả Thần Lực cảnh.
Nhưng hiện giờ, trên tay hắn sẽ lây dính huyết dịch của võ giả Đoán Thể đại thành đầu tiên.
"Cuồng vọng! Chết!"
Trong mắt Tào Hoằng bốc lên hàn quang, hắn gầm lên giận dữ, lại một lần nữa ra tay. Mà lúc này đây, hắn còn trực tiếp rút ra một thanh đại đao tinh cương bên hông.
Ngay lập tức, một luồng sát khí lạnh như băng lan tràn ra ngoài.
"Phá Trận Đao Pháp. Hoành Tảo Thiên Quân (quét ngang ngàn quân)!"
Đại đao tinh cương nặng nề trong tay Tào Hoằng, được lực lượng Thần Dũng nặng tựa ngàn cân từ cánh tay rót vào, một đao chém ngang tới, đại khai đại hợp (phóng khoáng tự nhiên), cương mãnh vô trù (mạnh mẽ hung hãn không ai ngăn cản được), có một loại ý cảnh ngàn quân phải tránh.
Đối mặt với một đòn công kích nghiêm túc đến từ Tào Hoằng, Tô Trường Không lại có chút hưng phấn.
Từ hai ba tháng trước, dù hắn rất thường xuyên ra tay nhưng lại chưa một lần dùng tới thanh đao quen thuộc.
Đơn giản vì đối thủ quá yếu.
Nếu hắn động đao, hoàn toàn có thể giải quyết chiến đấu trong nháy mắt nhưng thắng quá nhanh lại làm hắn thiếu đi ma luyện.
Còn hiện giờ... Hắn phải thử xem Tào Hoằng trước mắt có thể ngăn cản được mấy đao của hắn!
"Tạch lang!"
Tô Trường Không đã sớm điều chỉnh xong góc độ và tư thế, một tay nắm vỏ đao, một tay nắm chuôi đao, bước tới, ngắm chuẩn vị trí nghịch lân, tựa như một mũi tên đang vận sức chờ phát động.
Bất chợt, một âm thanh chát chúa của kim loại bị ma sát vang lên!
Nhanh! Còn nhanh hơn tốc độ của âm thanh!
Chỉ thấy một ánh đao rét lạnh tựa như sợi tơ màu bạc, xé rách không khí, kéo theo những luồng tàn ảnh liên tiếp, chém ngang ra!
Từ sau khi Tô Trường Không dung nhập Bạt Đao thuật ( Yêu Kích Thức ) vào Trảm Thiết Đao Pháp, uy lực của nó càng ngày càng mạnh.
Trải qua quãng thời gian dài khổ tu, Trảm Thiết Đao Pháp chính là môn công pháp thứ hai bước vào cảnh giới đệ thất cảnh Thần Hồ Kỳ Kỹ, chỉ sau Ngũ Cầm Hí.
Giờ phút này, chính là lần đầu tiên kể từ sau khi đột phá, nó lại được Tô Trường Không dùng để đối địch.
Tình huống lúc này...
Rõ ràng là Tào Hoằng xuất đao trước thế nhưng tốc độ một đao này của Tô Trường Không lại nhanh hơn đối phương không chỉ một cấp bậc.
Tốc độ nhanh hơn, cho phép đao của hắn đạt tới tình trạng phát sau mà đến trước, trực tiếp chém lên phía trên đại đao tinh cương của Tào Hoằng.
Lần va chạm thứ hai!
"Đang!"
Âm thanh chát chúa điếc tai của tiếng kim loại va chạm vào nhau lại truyền ra.
Lưỡi dao ma sát, tia lửa chói lòa bắn tung tóe.
Tào Hoằng chỉ có duy nhất một cảm giác, đao này của Tô Trường Không nhanh đến kinh người, lại nặng đến đáng sợ, tựa như một cây chùy sắt nặng ngàn cân lao tới, đập xuống, làm cánh tay hắn rung động không ngừng.
Mà nơi đại đao tinh cương bị chém phải, lại xuất hiện một chỗ hổng.
Vừa va chạm đã nứt!
"Cái gì?" Tào Hoằng thốt lên, đầy vẻ khó mà tin nổi.
Bởi vì chỉ một đao này, lại khiến hắn cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề, đáng sợ, cùng với một chút cảm giác kinh hãi đến mức tim đập nhanh.
Dấu hiệu này chỉ xuất hiện khi hắn gặp phải một chiêu thức đủ để uy hiếp trí mạng!
Một đao vừa nãy được Tô Trường Không dồn sức cực mạnh, vừa va chạm đã áp chế Tào Hoằng, tưởng như sau đó hắn phải ngừng lại một chút mới có thể tiếp tục.
Nhưng trên thực tế, Quy Tức chân khí trong người hắn chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào. Đây chính là ưu thế mang lại do đặc tính kéo dài liên miên không dứt của nó.
Kết quả tiếp theo, dĩ nhiên là Tô Trường Không không hề ngừng lại, tiếp tục rót chân khí vào Trảm Thiết đao. Phía trên lưỡi dao có từng tấc khí mang hùng hậu dâng lên.
Lần này, hắn biến đổi đao thế, đổi thành vẩy đao từ dưới lên!
Trảm Thiết Đao Pháp. Liêu trảm!
Một đao tựa như núi lửa phun trào, đột ngột mọc lên từ mặt đất, lao thẳng về phía chân trời.
"Phá Trận Đao Pháp. Phá Phủ Trầm Chu (đập nồi dìm thuyền)!
Cả người Tào Hoằng phát lạnh, hắn gầm nhẹ một tiếng, chuyển thành hai tay nắm đao, hung hăng chém xuống, ngăn cản Trảm Thiết đao của Tô Trường Không, nếu không hắn sẽ bị một đao này chém thủng bụng!
"Đang!"
Hai đao lại va chạm, Tào Hoằng có một loại cảm giác dư lực mà không cách nào sử dụng, đao của Tô Trường Không vừa nhanh vừa nặng, khiến cho lực lượng của hắn còn chưa phát huy đến mức tận cùng, đã bị buộc phải va chạm.
Đăng!