Lời này vừa nói ra, đã khiến hai gò má Đoạn Mộ Danh hung hăng co giật một cái. Ông ta càng thêm phẫn nộ không thể kiềm chế được, nhưng lại khó mà mở miệng phản bác hắn.
Đúng là trận chiến ngày đó, ông ta phải chật vật chạy trốn, mới bảo trụ được một mạng “Người trẻ tuổi, ngươi chính là Tô Trường Không đã giết chết đệ tử Cổ Ma tông, đả thương đồ đệ của ta sao?
Lão phu là Cổ Ma tông Mậu Minh. Lúc này, Mậu Minh mới chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, bên trong con ngươi mờ đục kia lại có một loại uy áp không tầm thường.
Ánh mắt Tô Trường Không cũng nhìn về phía Mậu Minh, hắn có thể cảm nhận được trong số những người này, Mậu Minh là người mạnh nhất, thực lực mạnh mẽ, phỏng chừng còn trên cả phản đồ Khương gia Khương Nguyên Võ lúc trước! Là cường giả Thần Thể cảnh lâu năm!
“Không sai, có gì cần chỉ giáo sao?” Tô Trường Không thống khoái thừa nhận.
Mậu Minh cười hắc hắc, thản nhiên nói: “Tô Trường Không, mặc dù ngươi là khách khanh trưởng lão của Khương gia, nhưng ngươi lại giết chết đệ tử của tông ta, vì cướp đoạt bảo vật mà đả thương đồ đệ của ta trước, hôm nay không trách được bất luận kẻ nào, ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tiếp nhận thẩm lí cùng phán xét, lão phu có thể cam đoan, sẽ không đả thương thân nhân bằng hữu của ngươi"
Uy hiếp trong giọng nói của Mậu Minh không cần nói cũng biết, thậm chí còn coi người vô tội là lợi thế uy hiếp Tô Trường Không bó tay chịu trói.
Tô Trường Không nhịn không được nở nụ cười: “Lão già, có lẽ ngươi cảm thấy bản thân tu hành nhiều năm, mới có một chút thực lực như vậy, đã có thể cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt ta... Ngươi chỉ là một lão già gần đất xa trời, nếu các ngươi đã muốn chết, ta liền tiễn các ngươi một đoạn!"
Lời này vừa nói ra, khiến trong mắt đám người Cổ Ma tông đều phun ra hỏa diễm.
Mà đám người Hạ Viêm Long lại không dám xuất ra khí thế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hai bên vừa gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, Tô Trường Không đối mặt với những cường giả đến từ Cổ Thánh quốc này lại không chút sợ hãi, đối chọi gay gắt, khó có thể tránh khỏi một hồi đại chiến!
Mậu Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Người trẻ tuổi... Ngươi quả thật yêu nghiệt, nhưng muốn khiêu chiến với lão phu, ít nhất còn phải khổ tu mấy chục mấy trăm năm nữa! Ngươi nếu đã cuồng vọng vô tri như vậy, vậy lão phu liền cho ngươi hiểu được cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!” Mậu Minh biết Tô Trường Không không đơn giản, có thể dùng thực lực Thần Chủng cảnh giết bại đồ đệ Đoạn Mộ Danh của mình, nhưng Mậu Minh đã bước vào Thần Thể cảnh từ gần ngàn năm trước, tu luyện hơn một ngàn năm, đã thuộc cấp bậc đỉnh cao ở trong Thần Thể cảnh, dưới tự tin Đại Thần Thông, người có thể khiến lão kiêng kỵ không nhiều, một nhân tài mới xuất hiện, cho dù là yêu nghiệt cũng không có khả năng tranh phong cùng lão!
“Muốn tìm ta báo thù, vậy đều đến đây đi!” Tô Trường Không lạnh lùng nói, lập tức bay ra ngoài Hạ Viêm động thiên.
Động thủ trong Hạ Viêm động thiên, rất có thể sẽ hại đến người vô tội.
“Đi!” Mậu Minh cũng không chút sợ hãi, đã theo sát phía sau, bọn họ cũng không muốn xé chuyện này ra quá lớn.
Đối phó với Tô Trường Không, bọn họ còn có lý do, oan có đầu nợ có chủ, còn đám thổ dân khác? Bọn họ vốn không để vào mắt!
“Đi xem một chút, hy vọng Đạo trưởng lão thật sự có thể hóa nguy thành an!"
“Nói thì dễ hơn làm... Trong đám người đó không chỉ có một Thần Thể Võ Thánh, tùy tiện đặt một người ở chỗ chúng ta, đều thuộc loại có thể quét ngang vô địch.
Đoan Mộc Đào, cùng các trưởng lão Hạ Viêm gia tộc, cũng đều đi theo, đồng thời một đám thấp thỏm bất an, mặt mày ủ rũ, vừa rồi Đoạn Mộ Danh dưới cơn thịnh nộ đã tản mát ra một tia khí tức khiến cả phong vân Hạ Viêm động thiên biến sắc, như rơi xuống vực sâu.
Càng đừng nói đến lão giả gầy gò được xưng là sư phụ Mậu Minh kia, tuyệt đối là một cường giả đáng sợ hơn nhiều!
Hiện tại Tô Trường Không lại muốn một người chống lại một đám cường giả Cổ Ma tông, mà bọn họ thì không giúp được nửa điểm, chỉ có thể kỳ vọng Tô Trường Không có sức lực ứng đối bọn chúng.
Tô Trường Không dẫn đám người Mậu Minh một đường rời xa Đại Viêm hoàng triều, đến một mảnh sa mạc hoang tàn vắng vẻ cách xa nơi này gần ngàn dặm mới ngừng lại.
Mặt trời treo cao trên đỉnh bầu trời, khiến nhiệt độ không khí sa mạc tăng cao, cát đá nóng bỏng, không khí phía trên khẽ hiện ra cảm giác vặn vẹo.
“Tần Chiến, Đoạn Mộ Danh, các ngươi ở bên cạnh lược trận, phòng ngừa hắn đào thoát, lão phu muốn hoạt động gân cốt một chút!” Mậu Minh truyền âm với Tần Chiến, Đoạn Mộ Danh. “Vâng!” Tần Chiến, Đoạn Mộ Danh đương nhiên đáp ứng, đồng thời trong lòng cũng có chút hưng phấn.
“Lão phong chủ Mậu Minh đã là Thần Thể cảnh đỉnh phong nhiều năm trước, không biết hiện tại đã đạt tới trình độ nào, rốt cục cũng được nhìn thấy lão tự mình ra tay!"
Đám người Tần Chiến rất chờ mong được chứng kiến thủ đoạn của vị Thần Thể lão quái này.
Tô Trường Không cùng Mậu Minh lăng không mà đứng, đối đầu từ phía xa xa.
“Người trẻ tuổi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân"
Mậu Minh nhếch miệng cười, không có quá nhiều lời vô nghĩa, nháy mắt liền ra tay!
“Ầm ầm ầm!"
Trong cơ thể Mậu Minh, Thần Văn rậm rạp bị che dấu, giờ phút như sóng triều từ trong cơ thể Mậu Minh mãnh liệt tuôn ra, trong nháy mắt che khuất cả bầu trời, bầu trời vốn trong vắt trong nháy mắt trở nên ảm đạm, mây đen dày đặc che khuất bầu trời, nương theo tiếng sấm nổ ầm ầm.
Một màn này khiến cho da đầu đám người Đoan Mộc Đào, Hạ Viêm Long phía xa xa tê dại, Mậu Minh này quá mức đáng sợ, phảng phất có loại năng lực thay trời đổi đất!
Ong ong ong!
Dao động vô hình hội tụ thành sông, như hình thành một mảnh lĩnh vực, lấy Tô Trường Không làm trung tâm trùng kích mà tới! Mỗi một gợn sóng này đều có uy năng có thể phá vỡ sơn xuyên đại địa, hội tụ cùng một chỗ, càng có thể nói đáng sợ như hủy thiên diệt địa, Thần Chủng Võ Thánh bình thường đặt mình trong đó, sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt.
Cho dù là Thần Thể Võ Thánh bình thường, có thể kiên trì trong đó một thời gian thì kết cục vẫn là tan xương nát thịt, tựa như thân thể máu thịt đối mặt với sóng lớn vạn trượng, vô lực chống lại Hoa lap lap!
Đối mặt với hư không bị trùng kích vặn vẹo sóng gợn, Tô Trường Không sừng sững đứng trong hư không, như một khối bàn thạch, không chút sứt mẻ.
“Hả? Thân thể của Tô Trường Không này... Mạnh mẽ đến như vậy?” Mậu Minh không khỏi có chút kinh ngạc, Tô Trường Không lại có thể ngạnh kháng thần lực mãnh liệt này của lão!
Đương nhiên Mậu Minh không biết, sau khi thân thể Tô Trường Không hóa thành thân thể yêu ma, hắn đã có được thân thể bất tử, cùng với cường độ vô cùng mạnh mẽ, đã vượt xa Thần Thể cảnh bình thường, đối mặt với công kích trình độ này của Mậu Minh, ngay cả phòng ngự Tô Trường Không cũng lười, chỉ cần ngạnh kháng là được.
Kể cả khi hắn bị một chút tổn thương nhỏ, thì dựa vào thân thể bất tử, chỉ trong chớp mắt là có thể khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
Thương thế dạng này, còn không được tính là bị thương da thịt!
“Hô!"
Mậu Minh hít sâu một hơi, thần quang nở rộ trong đôi mắt mờ đục, thân thể vốn đã gầy gò lại càng thêm khô gầy, như bị áp súc, tinh luyện, có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét khung xương trên thân thể.
Nhìn lão bây giờ, hệt như một bộ xương khoác trên mình một tầng da.
1589 chữ