Tô Trường Không lật xem một phen, khẽ gật đầu.
Công Dương Mặc, Công Dương Tôn… Hai kẻ đó là mục tiêu lần này!
"Được, ta phải tới Phong Diệp trấn nhìn xem." Tô Trường Không thu hồi quyển trục rồi nói với Vương Vân.
"Văn tiên sinh đi đường cẩn thận." Vương Vân không giữ lại.
Đương nhiên là nên ra tay càng nhanh càng tốt, nếu đi chậm, nói không chừng này huynh đệ Công Dương này đều rời khỏi Phong Diệp trấn rồi.
Lần này Tô Trường Không cần phải đi bốn trăm dặm mới tới Phong Diệp trấn, mất chừng ba canh giờ, khi đến nơi đã là giữa trưa.
Phong Diệp trấn chính là một tòa tiểu trấn nằm ngay tại biên giới Thanh Thủy thành, hai bên con đường trong trấn được trồng đầy cây phong, khung cảnh tuyệt đẹp.
Mà Phong Diệp lâu vốn là nơi tầm hoan tác nhạc (tìm kiếm niềm vui, theo đuổi hưởng lạc), cũng là một địa điểm chỉ dành cho những người có chút tài sản tới viếng thăm.
"Hẳn là tối nay Công Dương huynh đệ sẽ đến nơi này, ta cứ chờ một chút đã, âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh trước."
Nghĩ vậy, Tô Trường Không dứt khoát một mình ngồi một bàn trong Phong Diệp lâu.
Công Dương huynh đệ đều là đệ tử gia tộc, từ nhỏ đã được tập võ, sau này lại gia nhập vào Hắc Liên giáo, chắc chắn tu vi võ đạo có chút không tầm thường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Khi sắc trời bên ngoài dần dần ảm đạm, thì khung cảnh bên trong Phong Diệp lâu lại trở nên náo nhiệt, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến hót.
"Công tử, lên trên lầu làm thôi."
Cũng có những nữ tử với dáng người yểu điệu, trang điểm phấn son rực rỡ, phát hiện ra Tô Trường Không ngồi một mình trong góc phòng, lập tức phát ra âm thanh kiều mỵ.
"Đừng đến làm phiền ta!" Tô Trường Không nhíu mày, hắn vừa ngửi thấy mùi son phấn gay mũi từ trên người đối phương, lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Vâng... Vâng…"
Nàng kia vừa bắt gặp ánh mắt thoáng nhìn của Tô Trường Không, đã cảm thấy cả người lạnh toát, liên tục gật đầu rồi vội vàng rời đi, không dám tiếp tục dây dưa nữa.
"Vẫn chưa chịu đến sao?"
Tô Trường Không bưng lên một ly nước trà, có chút nhàm chán vì Công Dương huynh đệ còn chưa hiện thân.
"Đường Mặc, Đường Tôn, hai vị gia đến đây! Các cô nương, còn không mau tới đón khách?"
Mãi cho đến khi sắc trời hoàn toàn đen xuống, ngoài cửa Phong Diệp lâu bỗng vang lên âm thanh dào dạt nhiệt tình của tú bà.
"Hai vị Đường gia đến đây?"
Ngay lập tức, các cô nương Phong Diệp lâu, ai nấy đều lộ ra sắc mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Vui vì hai vị Đường gia này ra tay hào phóng, vui lòng tiêu tiền bạc mua sắc.
Còn sợ vì tính tình bọn họ quái đản, chơi đùa cũng cực kỳ biến thái, người bình thường khó có thể thừa nhận.
"Đường gia, Tiểu Thúy rất nhớ người!"
"Hôm nay ở lại qua đêm đi, ta nhất định sẽ tận tình hầu hạ hai người!"
Tuy vậy, nhưng vẫn có một nhóm cô nương Phong Diệp lâu đi lên, tươi cười nịnh nọt lấy lòng.
"Ha ha ha! Buổi tối hôm nay nhất định phải khiến cho nhóm tiểu tao hóa (đàn bà lẳng lơ) này khóc lóc cầu xin tha thứ!" Một tiếng cười to đầy thô lỗ vang lên.
Tô Trường Không nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy người phát ra tiếng cười kia chính là một tráng hán để râu quai nón, lưng hùm vai gấu, vô cùng thô lỗ.
Ở bên cạnh tráng hán, còn có một nam tử với vẻ bề ngoài nhã nhặn, chừng hơn ba mươi tuổi.
"Bọn họ đúng là Công Dương huynh đệ!" Ánh mắt Tô Trường Không ngưng tụ lại.
Lúc trước ở trên quyển trục tình báo mà Vương Vân đưa cho hắn, có bức họa của Công Dương huynh đệ này.
Thật hiển nhiên, hai vị Đường gia này đúng là tên giả mà Công Dương huynh đệ dùng.
Rốt cuộc mục tiêu cũng xuất hiện !
Tô Trường Không yên lặng cúi đầu, lấy ra một tấm mặt nạn hình quỷ màu đỏ đậm từ trong lòng, rồi đeo lên mặt.
"Có sát khí!"
Cùng lúc đó, Công Dương huynh đệ đang được một đám cô nương quây chung quanh, đồng loạt biến sắc. Bọn họ đã nhạy cảm nhận ra một luồng hàn ý lạnh thấu xương!
"Cút ngay!"
Trong miệng nam tử hùng tráng chính là đệ đệ Công Dương Mặc trong Công Dương huynh đệ kia, phát ra một tiếng gầm, hai tay đẩy lùi lại, khiến đám cô nương đang chen lên chung quanh lập tức lảo đảo lui về phía sau, té ngã trên mặt đất.
Mà Công Dương Tôn có khí chất nho nhã kia, cũng lộ sắc mặt ngưng trọng.
Hai người liếc mắt một cái đã thấy nam tử đeo mặt nạ hình quỷ màu đỏ đậm ở trong góc phòng lầu một, vừa đứng lên bên cạnh bàn.
Đối phương là người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Quỷ Diện!"
Trong lòng Công Dương Mặc, Công Dương Tôn đều sợ hãi đến kinh hoàng.
Quỷ Diện chính là một võ giả đột nhiên xuất hiện chừng hai tháng gần đây, thân phận vô cùng thần bí nhưng lại chuyên môn xuống tay với đệ tử Hắc Liên giáo.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, sáu, bảy đệ tử Hắc Liên giáo đang hoạt động trong khu vực Thanh Thủy thành này đều gặp phải độc thủ!
Hiện giờ Quỷ Diện này đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, không cần hỏi cũng tự biết mục đích của đối phương là gì!