Mà Tô Trường Không có đủ tiền tài, đã trở nên xa xỉ hơn rất nhiều.
Trước kia cả một tháng, hắn chỉ sử dụng 30 phần Ích Khí tán, nhưng theo quá trình tu luyện, nội công càng ngày càng thâm hậu, hiệu quả của Ích Khí tán cũng càng ngày càng nhỏ bé…
Tô Trường Không dứt khoát dùng lượng bù chất, bắt đầu nâng gấp đôi liều lượng Ích Khí tán mỗi ngày.
Nhưng nói gì thì nói, trong khoảng thời gian ngắn liên tục sử dụng lượng lớn Ích Khí tán như vậy, kiểu gì cũng khiến hiệu quả tổng thể của Ích Khí tán yếu đi, tạo thành lãng phí nhất định, nhưng Tô Trường Không tài đại khí thô, hoàn toàn có thể thừa nhận được!
Nhưng cũng vì vậy mà lượng Ích Khí tán trong vòng một tháng của hắn đã đạt tới trình độ sáu bảy trăm lượng bạc trắng, xa xỉ tới mức khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối!
Thật nhanh, đã bước vào mùa hè nóng bức.
Trong xưởng rèn, Dương Triêu đang cầm một thanh trường kiếm lấp lóe hàn quang, không nhịn được tán thưởng nói: "Trường Không, tài nghệ của ngươi lại tăng lên không ít!"
"Chỉ cần toàn tâm toàn ý, kiên trì cố gắng, luôn nhận được thu hoạch nên có."
Bên cạnh thiết lô nóng bức, Tô Trường Không để trần thân thể cường tráng khỏe mạnh, nghe vậy, lập tức nở nụ cười.
Trong khoảng thời gian này, kỹ thuật rèn của Tô Trường Không liên tục tăng tiến, bởi vậy chất lượng binh khí do hắn tạo ra cũng càng ngày càng tốt!
"Chờ sau này khi trang chủ về hưu ... Hơn phân nửa ngài sẽ truyền chức vị trang chủ Hắc Thiết sơn trang cho Tô Trường Không ngươi?"
Đám chú tạo sư còn lại đều vô cùng hâm mộ Tô Trường Không.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tô Trường Không còn trẻ tuổi nhưng đã nắm trong tay kỹ thuật rèn hiếm người sánh kịp, hơn nữa tính cách của hắn rất thành thật, không có quá nhiều tâm tư, cũng không thích tranh luận cùng người, ở chung với bất cứ ai cũng hòa thuận, sống cực kỳ khiêm tốn.
Tuy chất lượng binh khí do hắn tạo ra luôn cao hơn những người khác không chỉ một bậc nhưng hắn lại chưa từng lấy đó làm kiêu ngạo, càng không yêu cầu tăng lương.
Đúng là mẫu người có năng lực, nhưng luôn thành thật, làm đúng bổn phận của mình!
Còn Mạc Thiết bên kia lại không có nhi tử, chờ tương lai khi đối phương già cả về hưu, có xác suất rất lớn sẽ giao Hắc Thiết sơn trang cho Tô Trường Không quản lý!
Nhưng trên thực tế, Tô Trường Không lại chẳng hề có cảm giác gì khi đối mặt với sự hâm mộ của những người còn lại.
Dù sao hắn cũng rõ ràng tình huống của mình, hắn không thể cả đời ở mãi một nơi nhỏ bé như Hắc Thiết sơn trang này được.
Thế giới bên ngoài quá bao la rộng lớn.
Có lẽ không bao lâu sau, hắn sẽ rời khỏi một góc nhỏ bé này để đi ra bên ngoài…
Trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy.
Còn vì sao hắn không nhắc tới chuyện tăng lương?
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Một chút tiền nhận được từ nghề rèn ấy còn lâu mới bằng khoản tiêu hao dành cho tu luyện của hắn.
Sở dĩ mỗi ngày Tô Trường Không vẫn tiếp tục kiên trì chú tạo, chính vì hắn yêu thích nghề nghiệp này và đã coi nó trở thành một loại tu luyện!
Khiến cho thể xác và tinh thần của mình đều được bách luyện thành cương thông qua quá trình chú tạo!
"Tan tầm rồi! Tan tầm rồi!"
Tới buổi chiều, cuối cùng một ngày bận rộn cũng chấm dứt, Tô Trường Không cầm khăn xoa xoa một chút mồ hôi trên trán rồi rời khỏi xưởng.
Mấy năm qua, Ngũ Cầm Hí, luyện đao, Quy Tức Công, đều thành một bộ phận trong cuộc sống của Tô Trường Không!
Lúc này, Tô Trường Không đang luyện tập đao pháp trong sân.
Chỉ thấy hắn điểm mũi chân một cái, bất chợt một hòn đá cuội có kích thước bằng nắm tay bị đánh bay lên.
Cũng đúng vào thời khắc đó, Tô Trường Không xuất đao!
"Xuy xuy xuy!"
Ánh đao liên tiếp hiện lên, tựa như lưu quang trút xuống.
Mỗi một đao đều nhanh đến mức đã vượt qua cực hạn mà mắt của người bình thường có thể bắt được.
Mỗi một đao đều được kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ và kỹ xảo, mang tới một loại mỹ cảm cảnh đẹp ý vui.
Hòn đá cuội có kích thước bằng nắm tay kia đang bay trên không trung, bỗng nhiên bị ánh đao trong tay Tô Trường Không bao phủ, chợt ngừng lại giữa không trung, không cách nào đi theo quỹ tích bình thường để rơi xuống đất, cùng với đó là đống vụn đá bay tán loạn khắp nơi.
Tô Trường Không hết sức chăm chú. Hắn liên tiếp xuất đao nhưng đồng thời vẫn phải giữ vững tốc độ xuất đao ở cường độ cực cao.
Đây vốn là một chuỗi hành động đảm bảo độ khó rất lớn nhưng sắc mặt Tô Trường Không vẫn bình thản, miệng không thở dốc, cánh tay không mỏi, thậm chí con mắt còn không thèm nháy lấy một cái…
Tựa như Trảm Thiết đao nặng nề kia, đặt vào tay hắn, lại biến thành không có gì đáng kể!
Nếu để người ngoài trông thấy một màn như vậy, nhất định sẽ khó có thể tin nổi.
Bởi vì hắn chỉ là một thiếu niên lại sở hữu đao pháp kỳ diệu, đạt tới đỉnh cao như vậy!
Chừng hơn mười hô hấp sau, Tô Trường Không đã xuất liên tục mấy trăm đao, mới ung dung thu đao vào vỏ.
Hòn đá cuội kia cũng rơi xuống đất. Hắn nhẹ nhàng duỗi một tay ra, vững vàng tiếp được nó. Thứ này vừa trải qua ma sát liên tiếp, mặt ngoài đã nóng đến phỏng tay.