Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 119: Đồ Khốn Nạn Không Biết Sống Chết Từ Đâu Tới???




Nếu như hôm nay không mưa? Vậy chờ đến ngày mai, ngày mốt lại mở đàn, kiểu gì cũng có mưa.

Nếu như đối phương thực sự đoán sai rồi? Cùng lắm thì đám người bọn chúng ôm tiền chạy lấy người, dù sao cũng không tổn thất!

"Kiếm tiền của đám ngu dân này dễ thật!"

Khóe miệng Hắc Nguyệt Thượng Nhân mỉm cười.

Hắn mới đi vào Phong Khê trấn này được vài ngày ngắn ngủi, nhưng đã bắt đầu vơ vét của cải bốn phía, còn khiến đám cư dân Phong Khê trấn phải mang ơn!

"Ai... Hơn phân nửa Hắc Nguyệt Thượng Nhân này là kẻ lừa đảo... Lấy đâu ra người có thể khiến lão thiên gia làm mưa? Nếu hắn thực sự có bản lĩnh này, chỉ sợ đã sớm được Hoàng đế lão nhân cúng bái từ lâu rồi, đâu cần phải tới nơi thâm sơn cùng cốc như tiểu trấn chúng ta?"

Đại đa số cư dân trong tiểu trấn đều cuồng nhiệt vạn phần, thi nhau quỳ bái, nhưng vẫn có số ít cư dân từng đọc một chút sách vẫn duy trì được sự tỉnh táo. Bọn họ biết Hắc Nguyệt Thượng Nhân này đúng là một kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ.

Nhưng bọn họ lại người ít lực mỏng, căn bản không cách nào khuyên được đám cư dân đã sùng bái đến cuồng nhiệt kia.

Nếu bọn họ dám vạch trần trò lừa đảo của Hắc Nguyệt Thượng Nhân, chỉ sợ không cần Hắc Nguyệt Thượng Nhân ra tay, mà đã bị đám cư dân khác ôm tâm lý e sợ mạo phạm tiên sư kia đánh gần chết trước rồi.

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nhìn một màn trước mắt này!

Bọn họ tin tưởng sau ngày hôm nay, Hắc Nguyệt Thượng Nhân sẽ mượn cớ này để vơ vét của cải bốn phía quanh Phong Khê trấn.

Và chờ sau khi kẻ này rời đi, Phong Khê trấn của bọn họ cũng gần đến tình trạng bị ép khô rồi…

Trực tiếp khiến cho những cư dân tiểu trấn vốn không quá đầy đủ, càng thêm tuyết thượng gia sương (đã rét vì tuyết lại giá vì sương).

"Theo ta quan sát, Hắc Nguyệt Thượng Nhân giả thần giả quỷ này, cũng không phải nhân vật gì lợi hại. Cứ lên giải quyết hắn, sau đó lại rời đi." Tô Trường Không yên lặng cúi đầu, lập tức lấy ra một tấm mặt nạ từ trong ngực, sau đó đeo lên.

"Người nào?"

Hắc Nguyệt Thượng Nhân đang ngồi trên đài, lập tức mở mắt, đám đạo sĩ còn lại đều lộ vẻ mặt cảnh giác.

Bọn họ nhìn thấy có một bóng người vừa xuyên qua đám đông, lập tức nhảy đến phía trên pháp đàn!

Người này đeo một chiếc mặt nạ hình quỷ màu đỏ đậm, dáng người không mập không gầy, nhưng đứng thẳng ở nơi đó lại khiến xung quanh tràn ngập một luồng sát khí nhàn nhạt, khiến nước mưa rơi xuống càng thêm lạnh lẽo!

"Ngươi là ai? Mau xuống dưới, muốn làm tiên sư khó chịu sao?"

Mà rất nhiều những cư dân tiểu trấn kia, lại sởn tóc gáy kêu lên, sợ người không rõ thân phận này sẽ làm Hắc Nguyệt Thượng Nhân khó chịu, mang tới tai hoạ cho Phong Khê trấn!

"Hắc Nguyệt Thượng Nhân, nghe đồn Hắc Liên giáo các ngươi có ba đầu sáu tay, có Kim Cương Bất Hoại Thân, không bằng đi lên cho bản đại gia đánh một quyền nhé?"

Tô Trường Không đeo mặt nạ quỷ, cố ý đè thấp giọng, khiến cho âm thanh có vẻ cực kỳ trầm thấp, nhìn chằm chằm vào Hắc Nguyệt Thượng Nhân, không có ý tốt nói.

Hắc Nguyệt Thượng Nhân vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhưng sắc mặt lại lạnh như băng xuống.

Hắn chính là thành viên của Hắc Liên giáo, là tồn tại người người đều tránh không kịp, e sợ chuốc vạ vào thân, không dám quản tới nhàn sự của hắn.

Vậy mà nam tử đeo mặt nạ quỷ trước mắt này lại dám ra gây sự… Hiển nhiên là lai giả bất thiện (người tới không có thiện)!

Không cần Hắc Nguyệt Thượng Nhân phân phó, bốn đạo sĩ đã liếc nhau, trong mắt tất cả đều hiện lên một tia sắc lạnh.

"Đồ khốn nạn không biết chết sống từ đâu tới? Dám xúc phạm tới uy nghiêm của tiên sư!"

Hai đạo sĩ mở miệng khiển trách, sau đó toàn thân chợt gia tốc, chia làm hai hướng trái phải cùng nhau đánh tới Tô Trường Không.

Hai người này ai làm việc nấy, đều tự thi triển Cầm Nã Thủ Pháp, chụp vào hai cánh tay của Tô Trường Không.

Hai đạo sĩ kia vừa bắt được chính xác cánh tay của Tô Trường Không, lập tức muốn dùng lực lượng tháo dỡ khớp xương của hắn.

Nhưng khi hai đạo sĩ nọ hung hăng phát lực vào cánh tay, lại ngỡ ngàng phát hiện ra rằng, dùng bọn họ dùng hai tay cũng khó mà lay động được một cánh tay của Tô Trường Không.

Thậm chí còn có cảm giác như hai tiểu hài tử muốn lay động cánh tay của một tráng hán cao lớn thô kệch vậy.

Không khác gì bọ ngựa đá xe!

"Công phu mèo quào cũng dám kết hợp ra tay với bản đại gia?" Tô Trường Không cố ý để lộ ra dáng vẻ thô lỗ táo bạo.

Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, song chưởng hơi hơi phát lực, tựa như hai con đại long quẫy mình, chợt một luồng lực lượng to lớn xuất hiện, khiến cho hai đạo sĩ cách Nội Tráng cảnh không xa, lập tức thống khổ kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Mười ngón tay đang bắt lấy cánh tay Tô Trường Không đều bị chấn động đến…ca sát vỡ vụn!

"Ai u!"