"Đùng! Đùng!"
Hình thể của Tần Diệt Sinh đang nhanh chóng bành trướng, miệng vết thương trên người cũng khép lại trong nháy mắt, xương cốt bạo vang, yêu khí lan ra bốn phía.
Chỉ trong chớp mắt mà thôi, Tần Diệt Sinh liền hóa thân thành người khổng lồ khôi ngô cao trăm trượng, trên người gã vẫn có một tầng vảy màu đen bao trùm, nhưng trên mặt mọc ra hai nhánh ngà voi màu trắng đục, đôi tai voi cực lớn, cái mũi to đùng, như một con cự tượng hình người, dường như một tia khí tức tản ra, cũng đủ để ép lõm hư không!
"Oanh!"
Tần Diệt Sinh vung lên bàn tay thật lớn, hung hăng vỗ về phía Tả Thiên Thần đang vọt tới kia.
Đôi bên có kích cỡ chênh lệch quá xa, trực tiếp va chạm vào nhau, phát ra một tiếng động chói tai, trên bầu trời lập tức nứt ra từng khe không gian chằng chịt, thoạt nhìn lực lượng ngang nhau.
"Xuy xuy xuy!"
Cùng lúc đó, ngón tay Thần Kiếm đạo nhân điểm một cái, hằng sa số những thanh trường kiếm màu bạc dày đặc như mưa, vô cùng vô tận, điên cuồng cắt xé, đâm thẳng vào thân hình Tần Diệt Sinh, nhưng dưới ảnh hưởng của yêu thuật, những thanh thần kiếm này lại khó có thể trực tiếp xuyên thủng Tần Diệt Sinh.
Tả Thiên Thần cầm cây chiến mâu kim quang vạn trượng trong tay, thoạt nhìn giống như một pho tượng Thiên Thần, nhất cử nhất động đều tản ra thần uy cái thế.
Thần Kiếm đạo nhân lại là người cũng như tên, chỉ tiện tay điểm một ngón, liền có thần kiếm xé trời rạch đất hiện ra, bao trùm không trung.
Tần Diệt Sinh lại ma uy hiếp người, tựa như một pho tượng Ma Thần viễn cổ, thân hình cao trăm trượng với Yêu Lôi chớp lóe dày đặc, khủng bố vượt quá sức tưởng tượng của con người!
Đại chiến giữa ba người bọn họ, đừng nói là người thường, kể cả võ giả Nhập Thánh như Cơ Tuyết Tiêu cũng có chút cảm giác không thể nhúng tay vào!
"Thôi... Không cần thiết phải dây dưa cùng hai người này, bọn họ đều là cường giả Nhập Thánh đỉnh cao nhất của cửu quốc, nắm giữ ba loại thần thông, liều mạng cùng bọn họ không có chút ý nghĩa nào!"
Tần Diệt Sinh đánh rất hung ác, nhưng trên thực tế, trong lòng đã nảy sinh ý định rút lui.
Nghĩ như vậy, vốn không phải vì gã sợ hãi hai đại cường giả Nhập Thánh này, kể cả khi đôi bên chính diện liều mạng giao chiến, Tần Diệt Sinh vẫn cảm thấy bản thân có thể lấy một địch nhiều, chiếm phần thắng cực lớn.
Nhưng đối với Tần Diệt Sinh, gã căn bản không cần thiết phải liều mạng như vậy, bởi vì bất kể phần thắng lớn đến mức nào, vẫn có khả năng thất bại.
Ngược lại, chỉ cần gã cẩn thận một chút, có thể trưởng thành rất nhanh, rồi chờ đến khi trưởng thành, gã hoàn toàn có thể dễ dàng nghiền áp hai người này, tới lúc đó, lại đến phân thắng bại cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Diệt Sinh khẽ động, gã cũng không thể tay không mà về!
"Yêu Chiểu!"
Tần Diệt Sinh lại lần nữa triển khai yêu thuật, yêu lực hùng hậu hóa thành một luồng dao động vô hình, khuếch tán về bốn phía. Nơi mà nó chạm đến, hư không đều biến dạng, hóa thành đầm lầy.
Mà mục tiêu chủ yếu của một đòn này vốn không phải là Thần Kiếm đạo nhân hay Tả Thiên Thần có thực lực mạnh mẽ kia, mà là Cơ Tuyết Tiêu!
"Không tốt!" Cơ Tuyết Tiêu ý thức được tình huống không ổn, nàng lập tức khống chế Ly Long muốn tránh ra, nhưng không gian chung quanh lại là biến thành một mảnh đầm lầy hư không, người ở trong đó nửa bước cũng khó đi.
Và chỉ một thoáng trì hoãn như vậy, Tần Diệt Sinh có được ma khu trăm trượng đã phá không lao tới, ánh mắt lộ ra một mảnh tàn nhẫn, dữ tợn, một bàn tay khổng lồ phủ đầy vảy đen phá không chộp tới, năm ngón tay hung hăng nắm chặt, một mảnh hư không đều bị ngón tay gã bóp vỡ!
"Băng Cố Tự Phong!"
Một loại cảm giác nguy cơ sinh tử ập tới, theo bản năng, Cơ Tuyết Tiêu dứt khoát dốc toàn lực thúc giục chiêu thức phòng ngự mạnh nhất của mình.
Chỉ thấy thật nhiều bông tuyết sinh ra, biến thành một tòa băng sơn, phong tỏa bản thân nàng vào trong đó.
"Ca ca ca!"
Nhưng chịu ảnh ưởng bởi lực lượng sinh ra do năm ngón tay Tần Diệt Sinh khép lại, nhưng bông tuyết bên ngoài đều bị bẻ gãy nghiền nát, bị bóp tới nổ tan.
Tần Diệt Sinh có thể dùng lực đối kháng hai đại cường giả Nhập Thánh tam trọng thiên, thì thực sự tuyệt đối vượt xa Cơ Tuyết Tiêu, một võ giả vừa Nhập Thánh không bao lâu.
Nàng không thể chống lại được gã!
"Cứ giết một kẻ trước đã! Xem như cho Đao Vô Phong kia một lời chào hỏi! Trong tương lai, ta sẽ giết chết cả hắn cùng toàn bộ những kẻ có liên quan tới hắn!" Khóe miệng Tần Diệt Sinh nở rộ một cười độc ác.
Nhưng đột nhiên, năm ngón tay đang từ từ khép chặt của Tần Diệt Sinh bị cứng rắn dừng lại, đơn giản là vì gã vừa cảm giác được một luồng uy hiếp trí mạng, phát ra từ bản năng cảnh báo.
Dường như, nếu gã tiếp tục bóp xuống, kẻ chết sẽ không phải Cơ Tuyết Tiêu, mà là gã!
Tần Diệt Sinh vội vàng ngừng lại, trong lòng đầy ngạc nhiên nghi ngờ: "Nơi phát ra nguy hiểm kia... chính là tiểu nha đầu này?"
Tần Diệt Sinh cảm nhận được ngọn nguồn của nguy hiểm kia, chính là bàn tay Cơ Tuyết Tiêu!
Nhìn kỹ một chút, Tần Diệt Sinh nhạy bén phát hiện ra trên trán của Cơ Tuyết Tiêu đang bị tầng tầng bông tuyết đóng băng kia, có mơ hồ hiện ra một cái ấn ký kỳ lạ.
Ấn ký kia như thể một đôi cánh chim đang bao vây lấy bản thể của một con Phượng Hoàng đang say ngủ.
Ý thức hơi chút chạm đến, lập tức sinh ra một loại cảm giác lạnh băng, trí mạng, như thể yêu hồn cũng bị tiêu diệt!
Ấn ký kia chợt lóe lên rồi biến mất, và rõ ràng nó đã biến mất vô tung, nhưng Tần Diệt Sinh dám khẳng định rằng cảm giác của gã tuyệt không phạm sai lầm!
"Thì ra là thế... Thì ra là thế, lại thực sự có người đủ khả năng làm được một bước này? Đây là đang Niết Bàn, trọng sinh sao?" Tần Diệt Sinh giật mình, trong lòng có chút trầm trồ, rung động.
Nhưng lại không thể tưởng tượng nổi đây là có chuyện gì xảy ra, bởi vì kể cả một tồn tại như gã, cũng chỉ có thể phán đoán rằng đây là tình huống chỉ xảy ra trong truyền thuyết mà thôi.
"Lai lịch của tiểu nha đầu này vô cùng kinh người, không thể giết nàng... Nếu giết nàng, sẽ trêu chọc tới nhân quả mà rất có khả năng, ngay cả ta cũng bị diệt vong!" Tần Diệt Sinh âm thầm nói trong lòng.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó, trên trán Cơ Tuyết Tiêu xuất hiện Phượng Hoàng ấn ký, để cho gã biết được thân phận của đối phương không giống người thường.
Và nhân vật bậc này, kể cả khi gã giết nàng, chỉ sợ cũng lây dính một mối nhân quả thật lớn, từ đó gặp phải người hoặc vật vô cùng khủng bố nào đó, thực sự không cần thiết phải làm như vậy!
Nghĩ đến đây, Tần Diệt Sinh chỉ bắt lấy tòa băng sơn kia, cũng không tiếp tục tăng thêm áp lực nữa.
"Hưu!"
Mà trong lúc này, ở một phương hướng khác, Tả Thiên Thần và Thần Kiếm đạo nhân lại một lần nữa đánh tới, chiến mâu màu vàng rạch ngang hư không, thần kiếm màu bạc như ngân hà sụp xuống.
Hai đại cường giả Nhập Thánh tam trọng thiên liên thủ, uy thế kinh thiên động địa!
Nhưng những đòn công kích đó vừa tới gần Tần Diệt Sinh, lại rơi thẳng vào bên trong đầm lầy hư không, khiến cả tốc độ lẫn uy lực đều giảm xuống trên diện rộng, bị Tần Diệt Sinh dễ dàng chịu đựng được.
Ánh mắt Tần Diệt Sinh cũng khẽ động: "Đến đây!"
Ca ca ca!
Ngay lúc ấy, bên trong hư không phía sau Tần Diệt Sinh, chợt nứt ra một cái cái khe thật lớn, nơi đó liên kết với hư không hỗn độn, mơ hồ có thể trông thấy một khối cầu màu đen khổng lồ giống như vô biên vô hạn đang chậm rãi nhảy lên.
Thoạt nhìn gần ngay trước mắt, kỳ thực xa tận chân trời.