Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1120 - Hôm Nay Gặp Phải Bổn Tọa, Coi Như Ngươi Xui Xẻo!!!




Vốn dĩ hai nàng Cơ Tuyết Tiêu và Phó Thanh Ti đã có ý tưởng định cư tại Bạch Dạ quốc, nên mới đi vào Bạch Dạ thành du lịch, thưởng thức cảnh đêm, cũng vì vậy mà trùng hợp gặp được Tần Diệt Sinh.

Tần Diệt Sinh biết mối quan hệ giữa Cơ Tuyết Tiêu và Tô Trường Không không cạn, hai người bọn họ là hảo hữu, và với trình độ cừu hận của gã với Tô Trường Không, đương nhiên là lập tức lần theo khí tức cảm ứng được mà tìm tới tận cửa.

Về sau, mới có một màn trước mắt này.

"Hắc hắc... Vì an toàn, ta chỉ hoạt động bên trong Bạch Dạ quốc, tại thời điểm này, không dám tới Đại Viêm hoàng triều tìm Đao Vô Phong kia, nhưng thực sự không ngờ nổi, vừa bước ra bên ngoài liền gặp được một con cá lớn, chỉ cần giết chết Cơ Tuyết Tiêu này, cũng đủ làm cho Đao Vô Phong kia phẫn nộ, sợ hãi!" Tần Diệt Sinh liếm liếm môi, quang mang màu đỏ tươi chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.

Hiện giờ Tần Diệt Sinh đã có được thân thể, bởi vậy gã có thể tùy ý hoạt động, hay đi đến bất cứ nơi nào, nhưng gã lại không định rời khỏi phạm vi Bạch Dạ quốc.

Bởi vì Ma sào ở bên trong hư không hỗn độn phía trên Bạch Dạ quốc, nếu gã cũng hoạt động trong phạm vi này, dù gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể dễ dàng lui về bên trong Ma sào, không ai có thể làm gì được gã.

Ngược lại, trong trường hợp, gã rời khỏi Bạch Dạ quốc, tuy với thực lực hiện giờ, Tần Diệt Sinh cảm thấy không một kẻ nào có thể lưu mình lại được, nhưng có một tia mạo hiểm cũng là mạo hiểm!

"Tuyết Tiêu tỷ..." Phó Thanh Ti thoáng run lẩy bẩy, đối mặt Tần Diệt Sinh đã có thân thể yêu ma, nếu không phải Cơ Tuyết Tiêu vẫn ở bên bảo vệ, chắc chắn nàng cũng bị hấp thụ sinh mệnh, năng lượng, và hóa thành tro bụi như những bình dân bách tính kia!

Ngay khi đối mặt với Tần Diệt Sinh, thân thể Phó Thanh Ti lập tức run rẩy, từ sâu bên trong, phát ra một nỗi sợ hãi tới từ bản năng.

Đối phương chính là một sinh vật đáng sợ, mà nàng hoàn toàn không lý giải được, là tồn tại trời sinh đã sánh ngang với cường giả Nhập Thánh!

"Ngươi tên là Cơ Tuyết Tiêu? Hình như ngươi đến từ Cổ Thánh quốc, xuất thân rất bất phàm, đáng tiếc, ngươi lại có liên quan tới tên Đao Vô Phong kia... Hôm nay gặp phải bổn tọa, coi như ngươi xui xẻo!" Tần Diệt Sinh thở dài một tiếng.

"Thanh Ti, mau cách xa một chút." Cơ Tuyết Tiêu không có trả lời, chỉ truyền âm nói với Phó Thanh Ti một câu.

"Tuyết Tiêu tỷ tỷ, tỷ hãy cẩn thận." Phó Thanh Ti vội vàng đáp lại một câu.

Nàng cũng biết, nam nhân khôi ngô như yêu như ma trước mắt kia, là quái vật khủng bố nhất mà nàng từng gặp, nàng có ở lại đây cũng không giúp được gì, chỉ có thể rời đi, không mang thêm phiền toái cho Cơ Tuyết Tiêu.

Cơ Tuyết Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, ống tay áo phất một cái, một luồng gió băng thổi tới, mang theo Phó Thanh Ti bay về phía xa xa.

Cũng ngay tại giờ khắc này, một luồng áp lực hùng hậu vô thanh vô tức sinh ra, Tần Diệt Sinh lập tức xuất hiện trước người Cơ Tuyết Tiêu.

Gã nâng quyền phải lên, nhẹ nhàng đánh ra một quyền.

Một quyền nhìn như nhẹ nhàng này, lại ẩn chứa huyền ảo phản phác quy chân, lực lượng không tiết ra ngoài, nhưng một khắc khi đánh trúng địch nhân, nó sẽ bộc phát ra lực sát thương giống như liệt diễm lôi đình!

Nhưng một khắc trước khi nắm tay đánh trúng Cơ Tuyết Tiêu, nhiệt độ trong không khí kịch liệt giảm xuống, ngay cả hư không cũng bị đông lại. Những bông tuyết bên ngoài hình thành nên một bức tường băng rất nặng, tỏa sáng long lanh, ngăn cách giữa hai người bọn họ.

"Đùng!"

Nắm tay đánh lên bức tường băng được ngưng kết từ thần thông nọ, phát ra một tiếng nổ tung nặng nề.

Những bông tuyết vô cùng chắc chắn, kiên cố, lại trực tiếp bị một quyền nọ đánh cho nổ tan ra, yếu ớt như gỗ mục!

"Hả?" Tần Diệt Sinh thoáng chút kinh ngạc, gã trông thấy những bông tuyết vừa bị nổ nát kia đã nhanh chóng biến thành khí thể tràn ngập hàn khí, ngưng kết thành một tầng băng phía trên thân thể gã.

"Thần Hoàng Kiếm Điển!"

Cơ Tuyết Tiêu không dám có chút sơ suất nào, từ trong bàn tay đã có thêm một thanh thần kiếm như được chú tạo từ bông tuyết.

Dường như ở bên trong thần kiếm có Thần Điểu bay lượn, tản ra hơi lạnh thấu xương.

Kiếm hồn trong thức hải ngân dài, sinh ra cộng minh cùng thanh kiếm trong tay Cơ Tuyết Tiêu, nàng trực tiếp vung kiếm chém xuống, như Thần Hoàng [1] vung cánh, cùng với từng mảnh bông tuyết giống như linh vũ, đầy vẻ lộng lẫy, xa hoa!

[1] : Phượng Hoàng Thần.

Sau khi Cơ Tuyết Tiêu rời khỏi Kính Thiên Địa, lại trải qua hơn một năm bế quan, cuối cùng nàng đã thành công luyện Thần Hoàng Kiếm Điển, môn công pháp chủ tu của bản thân đến cấp bậc ngưng kết Thần Chủng, từ đó Nhập Thánh.

Thần thông tuyệt học loại kiếm pháp, phối hợp với kiếm hồn, khiến cho uy năng của một kiếm trong tay Cơ Tuyết Tiêu tương đối khủng bố.

"Đang!"

Nhưng một kiếm này chém lên cổ Tần Diệt Sinh, lại phát ra tiếng vang thanh thúy như sắt thép va chạm vào nhau.

Chỉ thấy trên cổ Tần Diệt Sinh, trực tiếp xuất hiện một tầng vảy chi chít màu đen, khiến cho một kiếm này không thể chém đứt được cổ gã.

Trong khi đó, kiếm khí lại tàn sát bừa bãi, quét ngang mọi nơi. Toàn bộ phòng ốc hai bên đường đều bị xé rách từ chính giữa, tiếp đó lại bị một luồng hàn khí cứng rắn đông lại, giống như có một con Thần Hoàng vừa dang hai cán bay vút qua đây!

"Kiếm thuật cấp tuyệt học viên mãn... Không tầm thường! Nhưng muốn làm bổn tọa bị thương lại còn kém xa lắm!" Tần Diệt Sinh nhếch miệng cười.

Yêu ma vốn nổi tiếng vì thân thể mạnh mẽ, bọn họ có được thân thể bất tử.

Mà bộ thân thể yêu ma của Tần Diệt Sinh này lại trải qua Ma sào dựng dục, khiến cho cường độ của nó càng cao vô cùng, đã đạt tới cấp bậc đỉnh cao nhất của Nhập Thánh tam trọng thiên, tiếp cận Võ Thánh cấp bậc Thần Thể.

Bởi vậy, rõ ràng một kiếm vừa rồi của Cơ Tuyết Tiêu là công kích cấp bậc thần thông, nhưng vẫn khó mà thương tổn nổi đối thủ!

"Chết đi!" Tần Diệt Sinh cười điên cuồng một tiếng, lại đánh ra quyền trái, mà một quyền này không hề mang theo ý vị phản phác quy chân như trước.

Ngược lại, có thể cảm tưởng một quyền nọ hệt như ma vương quân lâm, ma uy hiển lộ ra ngoài, ma diễm tối đen bốc lên hừng hực phía trên nắm tay, sau đó, điên cuồng đánh về phía Cơ Tuyết Tiêu, muốn đánh xuống, đốt sạch cả thân thể lẫn linh hồn của nàng.

Nhưng một quyền của Tần Diệt Sinh lại không thể đánh trúng mục tiêu.

Chỉ thấy những bông tuyết đang không ngừng bay bay trên bầu trời, sau đó, một con Ly Long khổng lồ lập tức quét ngang long vĩ ra ngoài, quật thẳng lên thân hình Tần Diệt Sinh, làm thân thể gã phải ngừng lại một chút.

Nương theo cơ hội đó, Cơ Tuyết Tiêu lướt ngang qua một bước, tránh được một quyền này.

"Oanh!"

Quyền kình chấn động, đánh sâu xuống, xé rách mặt đất, tựa như một con cự thú điên cuồng chạy băng băng về phía xa xa, khiến cho toàn bộ phòng ốc ven đường đều bị đập tan thành bụi bặm.

Ảnh hưởng nọ lan khắp bảy tám dặm xa, mới dần dần tiêu tán.

Từ trên không nhìn xuống, ngay chính giữa Bạch Dạ thành vừa xuất hiện một đường rãnh cực lớn!

"Giao chiến trong thành tạo thành phá hư quá lớn... phải đi lên không!" Cơ Tuyết Tiêu thầm nói trong lòng, nàng lo lắng mình sẽ làm ngộ thương đến quá nhiều người thường.

"Ngang!"

Trong tiếng long ngâm vang dội, Cơ Tuyết Tiêu thúc giục lực lượng Thần Chủng, những bông tuyết xung quanh lập tức hội tụ thành một con Ly Long dài trăm trượng.

Nàng ngồi phía trên long thủ, phóng lên cao, bay thẳng tới bầu trời.