Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1103 - Tụ Sa Hóa Linh! Điểm Thạch Thành Kim!




Lý Tùng không còn cách nào khác, thế của đối phương lớn hơn, ông ấy cũng chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ Thạch Kinh Thiên. Mà Thạch Kinh Thiên cũng hứa hẹn sau khi thành công, gã sẽ không làm khó Lý gia bọn họ nữa, còn có thể cho bọn họ chỗ tốt.

Thạch Kinh Thiên nhàn nhạt đáp lại: "Từ trước đến nay, Thạch Kinh Thiên ta vốn là người nói một không hai. Ta đã nói sẽ không làm khó Lý gia các ngươi, vậy sẽ không, đương nhiên... Điều kiện tiên quyết là các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời!”

“Hừ... Buông tha cho các ngươi ư? Tổ tiên Bạch Hành Chi của Lý gia các ngươi từng có xung đột với tổ tiên của Thạch gia Thạch Vương ta, sao ta có thể dễ dàng tha cho các ngươi như vậy? Hơn nữa, tiêu diệt Lý gia các ngươi, còn có thể thu hoạch một viên Thần Chủng, chuyện tốt nhường này cớ sao không làm?”

Đương nhiên, ngoài mặt Thạch Kinh Thiên nói chắc như đinh đóng cột nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh, gã căn bản không có ý định buông tha cho Lý gia.

Thứ nhất, tổ tiên Lý gia từng có thù oán với Thạch gia, nhưng đó là chuyện mà ngay cả Lý Tùng cũng không biết.

Thứ hai, là Thần Chủng trên người Lý Tùng!

Thần Chủng này không có tác dụng gì với Thạch Kinh Thiên, nhưng kể cả khi bản thân gã không dùng được, thì trong tương lai, khi xông pha tới Cổ Thánh Quốc, gã cũng có thể dùng nó để đổi lấy thánh đan, linh dịch, các loại tài nguyên tu luyện, hoặc là lựa chọn một võ giả Thạch gia có độ phù hợp cao với viên Thần Chủng này, cho đối phương luyện hóa nó, đây cũng là một phương thức có thể làm gia tăng nội tình cho Thạch gia bọn họ.

Trên thực tế, ngay từ khi bước đến hang ổ của Lý gia, Thạch Kinh Thiên đã không có suy nghĩ sẽ buông tha cho bất cứ một ai mang họ Lý rồi.

Nhổ cỏ không diệt tận gốc, tuyệt đối không phải phong cách làm việc của gã.

Cường giả tùy ý điều khiển kẻ yếu, quyết định vận mệnh của kẻ yếu, đây vốn là chuyện đương nhiên!

“Còn có tên Đao Vô Phong kia nữa, hắn đã giết mấy chục võ giả của Thạch gia chúng ta... Nếu tương lai có cơ hội, cũng phải tính sổ với hắn!” Ở sâu trong đáy mắt của Thạch Kinh Thiên chợt lóe lên một tia lạnh lùng.

Lúc trước, gã từng gặp qua Tô Trường Không trong Kính Thiên Địa, chỉ là khi đó Thạch Kinh Thiên còn chưa biết bản thân có thù hận sâu nặng với Tô Trường Không như vậy, hơn nữa, gã còn phải vội vàng thông qua khảo hạch bên trong Kính Thiên Địa, căn bản không có thời gian đếm xỉa tới hắn.

Nhưng tới hiện giờ, thù oán đã là hai năm rõ mười rồi, làm sao gã có thể bỏ qua cho hắn?

Trong lòng Lý Tùng cũng rất bất đắc dĩ. Ông ấy không phải thằng ngốc, đương nhiên cũng hiểu, với phong cách làm việc vô cùng tàn nhẫn của Thạch gia, sợ rằng bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Lý gia như vậy, nhưng ông ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Thạch Kinh Thiên.

Hơn nữa, lúc này toàn bộ tộc nhân, già trẻ lớn bé của Lý gia bọn họ đều bị Thạch Kinh Thiên biến thành tượng đá, bắt làm con tin cả rồi, ông ấy còn lựa chọn nào khác đây?

Kẻ yếu mà… chỉ có vận mệnh làm thịt cá trên thớt, mặc cho người mạnh xâu xé mà thôi!

Lý Tùng hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, rồi khẽ động ý niệm, ngay tiếp đó, ngón tay bên trong ống tay áo to rộng rãi kia, đang vẽ cái gì đó.

Rất nhanh, ông ấy đã lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ống tay áo.

Toàn thân lệnh bài này có màu cổ đồng, bên trên được khắc hoa văn màu vàng.

Nó chính là tín vật ‘Hoàng Thạch lệnh’ mà Hoàng Thạch lão tổ lưu lại!

Mà ‘Hoàng Thạch lệnh’ trong tay Lý Tùng còn đang tỏa ánh hào quang, đó là dấu hiệu cho thấy lệnh bài đã bị kích hoạt.

Lại nói, Lý Tùng kế thừa Thần Chủng của Bạch Hành Chi, cũng nắm giữ thần thông Họa Giả Vi Chân của Thần Chủng.

Lúc trước, cũng dựa vào thủ đoạn này, Lý Tùng mới có thể mở ra Hoàng Thạch động thiên, rồi mang theo Thạch Kinh Thiên tiến vào bên trong tầm bảo.

Dọc theo đường đi, Thạch Kinh Thiên cũng góp nhặt được rất nhiều bảo vật, có linh thảo, linh dược, cũng có rất nhiều bí tịch võ công, thu hoạch rất lớn.

Mà thứ Thạch Kinh Thiên coi trọng nhất chính là Thần Chủng do Hoàng Thạch lão tổ lưu lại.

Theo những gì Thạch Kinh Thiên biết được, Hoàng Thạch lão tổ là cường giả Nhập Thánh nhị trọng thiên, trong tay nắm giữ hai viên Thần Chủng, một trong số hai viên này chính là thứ mà Thạch Kinh Thiên vô cùng coi trọng, cũng là mục đích chủ yếu khiến gã tìm đến nơi đây!

Thạch Kinh Thiên đưa mắt nhìn kim giáp khôi lỗi trước mặt, cảm nhận được khí tức Thần Chủng đang lưu chuyển trên người kim giáp khôi lỗi này. Nó chính là thủ đoạn cuối cùng do Hoàng Thạch lão tổ lưu lại, nếu Lý Tùng không thể dùng thần thông Họa Giả Vi Chân lừa gạt kim giáp khôi lỗi, gã cũng chỉ có thể mạnh mẽ ra tay, đoạt lấy Thần Chủng.

Dù vì thế mà tốn thêm chút sức lực cũng đáng.

Nhưng làm cho Thạch Kinh Thiên thở phào nhẹ nhõm chính là, kim giáp khôi lỗi này vốn không phải một sinh mệnh thật sự, nó chỉ là một bộ khôi lỗi mà thôi.

Và khôi lỗi thì làm việc hoàn toàn dựa theo quy tắc.

Ngay lúc này, khi ánh mắt của nó nhìn lướt qua ‘Hoàng Thạch lệnh’ đang bị kích hoạt kia, trong miệng lập tức cất giọng máy móc nói: "Có thể kích hoạt Hoàng Thạch lệnh, quả thật là hậu duệ huyết mạch của Hoàng Thạch lão tổ, lại đến được nơi này, vậy Thần Chủng do ngài lưu lại cũng sẽ thuộc về ngươi.”

Lời nói vừa rơi xuống, đã thấy hai viên Thần Chủng một trước một sau bay ra từ mi tâm của kim giáp khôi lỗi.

Hai viên thần chủng này, một viên lóng lánh như được bao phủ bởi bão cát, trong khi một viên khác còn lại lộ ra vẻ rỉ sét loang lổ, nửa giống một cục sắt, nửa giống một tảng đá.

Lý Tùng đưa tay ra nhận lấy, thanh âm máy móc của kim giáp khôi lỗi phía đối diện lại vang lên: "Hai viên Thần Chủng này chính là bảo vật quý giá nhất mà Hoàng Thạch lão tổ lưu lại cho hậu nhân. Viên thứ nhất là Tụ Sa Hóa Linh, viên thứ hai là Điểm Thạch Thành Kim... Hy vọng ngươi có thể sử dụng chúng nó thật tốt, đừng làm hỏng uy danh của lão tổ..."

Thanh âm của kim giáp khôi lỗi kia càng ngày càng yếu ớt, hiển nhiên mất đi hai viên Thần Chủng, thân thể của nó đang dần dần tan rã, biến thành cát vàng trên mặt đất, hoàn toàn tan biến khỏi cõi đời.

“Mang đến đây!” Thạch Kinh Thiên đã không che giấu được ý cười trên gương mặt. Gã lập tức cất lên lời nói mang theo âm điệu cứng rắn, không cho phép nghi ngờ, muốn Lý Tùng nhanh chóng giao hai viên Thần Chủng kia ra.

Nhưng đúng là không ngờ, Lý Tùng lại lui về phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Ngay tại khoảnh khắc này, trên ngón tay ông ấy đang chảy ra máu tươi, lăng không dùng sức vẽ một thứ gì đó, giống như là một cây bút vẽ, vẽ nên một cái khe đen kịt ngay giữa không trung, mà ở chỗ sâu trong khe nứt nọ lại nối liền với hư không hỗn độn vô biên.

Lý Tùng giận dữ quát lên: "Thạch Kinh Thiên! Đừng lại đây, bằng không ta sẽ ném hai viên Thần Chủng này vào trong hư không hỗn độn, để cho ngươi không chiếm được bất cứ cái gì!”

Sắc mặt Thạch Kinh Thiên trở nên âm trầm, trong mắt lóe ra một tia sáng âm độc: "Ngươi làm như vậy là có ý gì?”

“Thạch Kinh Thiên, ta muốn ngươi phát lời thề độc, lấy căn cơ võ đạo trong tương lai của ngươi ra thề, hứa hẹn sẽ buông tha cho Lý gia chúng ta, nếu không ta sẽ vứt bỏ toàn bộ hai viên Thần Chủng này, để cho ngươi đi một chuyến tay không!” Lý Tùng trầm giọng nói.