"Lại dùng hết dược liệu, cần phải đi một chuyến tới Thải Tham trấn. Nhưng tiền của ta cũng không còn dư lại bao nhiêu…"
Tuy đạt được nhiều thành tựu như vậy nhưng Tô Trường Không cũng không tránh khỏi nỗi muộn phiền.
Hiện giờ khoản chi phí cho việc tu luyện của hắn đã đạt tới con số 300 lượng bạc trắng mỗi tháng, khiến cho món tiền của phi nghĩa kiếm được trên người Triệu Thanh đã chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Tuy ngày thường hắn vẫn rèn vũ khí kiếm tiền trong Hắc Thiết sơn trang nhưng nói thật, thu nhập này chẳng thấm tháp vào đâu.
Đúng là thu không đủ chi.
"Nếu không, ta lại đến Quỷ thị một chuyến, bán sạch đám nỏ kia đi?" Tô Trường Không miên man suy tư muốn tìm cách giải quyết bài toán khó khăn này.
Lúc trước sau khi xảy ra chuyện với Triệu Thanh, hắn đã thu gom tất cả Thập Tự nỗ giao dịch cùng đối phương trở về, còn thu hoạch được một khoản phí bồi thường hợp đồng khá lớn.
Nhưng Triệu Thanh kia lại chết ở bên ngoài Quỷ thị, hắn cũng không dám chắc người của Hắc Liên giáo có tới điều tra cái chết của Triệu Thanh rồi phái người ở trong Quỷ thị theo dõi hay không?
Lỡ như tình huống trên thực sự xảy ra, thì chuyện Tô Trường Không tiếp tục đến đó bán Thập Tự nỗ, sẽ có tỷ lệ nhất định bị Hắc Liên giáo phát hiện.
Và bản thân hắn lại không hề muốn làm một chuyện khiến cho chính mình mạo hiểm như vậy.
"Đi Thải Tham trấn một chuyến trước."
Tô Trường Không thu lại tâm tư, cuối cùng hắn vẫn quyết định tới Tham trang mua thuốc trước, trong tay hắn vẫn còn dư lại một chút tiền, chưa đến nỗi quá túng thiếu.
Lúc giữa trưa của ngày nghỉ ngơi, Tô Trường Không đã đến Tham trang.
Tại một gian phòng khách bên trong Tham trang, Tô Trường Không gặp được trang chủ Liễu Phong.
"Văn huynh, ngại quá... Chắc ngươi cũng biết chuyện gần đây rồi. Thời buổi loạn lạc, giá cả những mặt hàng nhu yếu phẩm như lương thực, dược liệu đều liên tục tăng lên. Những dược liệu ngươi muốn mua cũng vậy, phí tổn đắt hơn rất nhiều, chúng ta cần phải bán với giá 12 lượng bạc một phần." Đối mặt với Tô Trường Không, Liễu Phong có chút xin lỗi nói.
"Hắc Liên giáo chết tiệt!"
Tô Trường Không gần như đã rơi vào tình trạng túng thiếu, lại thêm chuyện dược liệu tăng giá vì thời thế hỗn loạn gần đây… Không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng hắn đang thầm chửi mắng đám Hắc Liên giáo làm mưa làm gió, dẫn phát hỗn loạn kia.
"Cứ theo giá cả này mà lấy đi." Khó khăn thì khó khăn, Tô Trường Không cũng không làm Liễu Phong khó xử.
Giao dịch xong, Liễu Phong nhớ ra chuyện gì, lại nói: "Đúng rồi, đoạn thời gian trước Nghiêm Tùng có việc tìm ngươi, nên nhờ ta, khi nào thấy ngươi thì truyền lời lại một tiếng. Nếu ngươi có thời gian, có thể tới chỗ hắn ở lại gặp một lần được không."
"Nghiêm Tùng tìm ta?" Tô Trường Không nghi hoặc, không biết Nghiêm Tùng tìm hắn làm gì.
Tô Trường Không biết nơi ở của Nghiêm Tùng, nhưng Nghiêm Tùng lại không biết phải liên hệ với Tô Trường Không như thế nào.
Trong lúc rối rắm, Nghiêm Tùng lại nhớ ra Tham trang này. Gần như cách mỗi một đoạn thời gian, Tô Trường Không đều sẽ đến Tham trang mua thuốc, vì vậy hắn mới qua tìm Liễu Phong trước, nhờ đối phương hỗ trợ truyền lời một tiếng cho Tô Trường Không.
"Ừm, ta đã biết." Tô Trường Không gật gật đầu.
Sau đó hắn được Liễu Phong đưa tiễn, rồi cõng bao dược liệu đã được đóng gói kỹ càng, rời khỏi Tham trang.
"Đi xem Nghiêm Tùng tìm ta có chuyện gì." Cuối cùng Tô Trường Không vẫn quyết định đi gặp Nghiêm Tùng.
"Phanh phanh phanh!"
Ở bên ngoài trạch viện nơi Nghiêm Tùng ở lại trong Thải Tham trấn, Tô Trường Không duỗi tay gõ vang cửa rồi đứng chờ đợi.
"Chi nha!"
Không bao lâu sau, cửa sân rộng mở, Nghiêm Tùng ló đầu qua kẽ hở nhìn khung cảnh bên ngoài, đã thấy Tô Trường Không đang đứng ở cửa.
"Văn huynh đệ, ngươi đã đến rồi? Mau vào trong ngồi!"
Nghiêm Tùng lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức mở rộng cửa sân, mời Tô Trường Không bước vào bên trong.
Bên trong trạch viện vẫn mộc mạc như trước, nhưng lần này khi Tô Trường Không tới đây, hắn còn thấy được một phụ nhân lạ mặt.
Chắc hắn phụ nhân này là Khiết Nhi trong miệng Nghiêm Tùng. Trải qua lần tai họa trước đó, hiện giờ nàng đã chuyển đến ở cùng Nghiêm Tùng
Phụ nhân nhìn thấy Tô Trường Không, lập tức nhẹ nhàng thi lễ, sau đó rất hiểu chuyện xoay người trở về phòng, không có quấy rầy bọn họ bàn chuyện.
Trong phòng khách, Tô Trường Không và Nghiêm Tùng ngồi xuống.
Tô Trường Không đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi: "Vừa rồi Liễu trang chủ nói ngươi có việc tìm ta?"
Nghiêm Tùng gật gật đầu, vẻ mặt hắn thoáng trở nên nghiêm túc, trực tiếp mở miệng nói: "Không dối gạt Văn huynh đệ. Kỳ thực không phải ta tìm ngươi có việc, mà là Vương Vân tri phủ của Thanh Thủy thành muốn gặp ngươi. Hắn nói có chuyện cần trao đổi cùng ngươi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tô Trường Không lập tức lạnh xuống. Hắn gằn giọng hơi: "Ngươi nói chuyện của ta cho những người khác?"