Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1087 - Trận Chiến Đầu Tiên Sau Khi Nhập Thánh!




Sau khi cân nhắc hồi lâu, để ổn thỏa, Tần Diệt Sinh trực tiếp phái những yêu võ giả Nhập Thánh này, đi thẳng đến Đại Viêm thành, mà không phải tới chỗ Tô Trường Không bên kia trước.

Gã sợ, một khi tới chỗ Tô Trường Không trước, tin tức sẽ bị tiết lộ, khiến cho Hạ Viêm gia tộc bên kia sẽ có phòng bị, từ đó gia tăng thêm biến cố.

Nhưng khiến nhóm yêu võ giả Nhập Thánh được phái đi không nghĩ tới chính là, Tô Trường Không có đại cừu cùng Tần Diệt Sinh lại chủ động xuất hiện ngay trước mặt bọn họ!

"Đao trưởng lão!"

Mà lúc này, đám người Hạ Viêm Long cũng đuổi kịp, thấy được Tô Trường Không, cũng thấy được mấy yêu võ giả được được yêu vân bao phủ kia.

Hai phương lại hình thành xu thế đối phó.

Tô Trường Không nhìn quét một vòng, rồi nhíu mày hỏi: "Tần Diệt Sinh không ở trong nhóm các ngươi?"

Tô Trường Không không trông thấy bóng dáng Tần Diệt Sinh.

Đoan Mộc Đào ở một bên truyền âm nói: "Đao huynh... Trước khi ngươi tới đây, Đại Viêm động thiên bên kia đã gặp phải tập kích, nói không chừng là Tần Diệt Sinh gây nên."

Trong lòng Tô Trường Không cũng thoáng kinh ngạc, động thiên phúc địa của Hạ Viêm gia tộc lọt vào tập kích?

"Đao Vô Phong, chúng ta không đi tìm ngươi, vậy mà tự ngươi lại đưa đến cửa, muốn tìm cái chết sao?" Tráng hán khôi ngô cầm cự đao trong tay khẽ liếm liếm môi, trong con ngươi màu lục tối tràn đầy thô bạo.

Phải biết rằng, thù hận giữa Tần Diệt Sinh và Tô Trường Không rất sâu, nếu không phải trước kia Tô Trường Không tập kích Diệt Sinh hội, đánh tan Bàng Thắng Vũ, còn cướp đối phương đi, Tần Diệt Sinh căn bản không cần phải phí sức lực lớn như vậy.

Ngược lại, Tần Diệt Sinh cũng vài lần muốn đẩy Tô Trường Không vào chỗ chết.

Giữa hai người này đã sớm là tử địch rồi!

Tần Diệt Sinh lo lắng biến cố gia tăng, mới quyết định cướp Hồng Chấn Tượng vào tay trước, chuẩn bị xong việc này lại đi đối phó với Tô Trường Không, nhưng Tô Trường Không lại chủ động tham gia vào!

"Nhanh giải quyết bọn họ đi." Tô Trường Không âm thầm nói.

"Đao Vô Phong! Ta nghe nói ngươi là võ giả vô địch dưới Võ Thánh, là Tiên Thiên mạnh nhất thời đại này. Ta tên là Ngô Thần Dũng! Ở thời đại của ta, ta cũng là tồn tại quét ngang một phương, hôm nay sẽ thử xem thủ đoạn của ngươi!" Tráng hán khôi ngô kia phát ra một tiếng quát lớn.

Gã chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu đã đụng tới Tô Trường Không, vậy giải quyết hắn là xong!

"Đừng sơ suất, rất có thể Đao Vô Phong này cũng Nhập Thánh rồi." Nam tử đeo mặt nạ xương trắng Đan Khang truyền âm nói với tráng hán khôi ngô.

Phải biết rằng, từ sau khi Quy Tức Công của Tô Trường Không đạt tới thập nhị cảnh, dưới trạng thái ẩn nấp khí tức, ngay cả gã cũng nhìn không thấu sâu cạn của hắn, nhưng Đan Khang lại hiểu, một khi Đao Vô Phong dám chủ động đuổi theo bọn họ, mười thì có tám, chín hắn cũng vượt qua một bước kia rồi.

"Vừa mới Nhập Thánh... Ta còn không để ở trong mắt." Tráng hán khôi ngô trả lời, rồi liếm liếm môi, vẻ mặt đầy sát ý.

Nếu giết được Tô Trường Không, chắc chắn có thể làm cho Tần Diệt Sinh vui sướng, và bản thân gã sẽ đạt được càng nhiều ban thưởng!

"Cẩn thận... Hắn rất mạnh..." Đoan Mộc Đào cũng vội vàng nhắc nhở Tô Trường Không một câu.

Lúc trước, Đoan Mộc Đào từng đối chiến với tráng hán khôi ngô này, đã bị kẻ này đơn phương áp chế.

Có thể thấy thực lực của tráng hán khôi ngô rất mạnh, là cấp Nhập Thánh chân chính!

"Đao trưởng lão đã Nhập Thánh rồi? Trước khi Nhập Thánh, hắn đã vô địch dưới Võ Thánh, thì hiện giờ Nhập Thánh... Không biết hắn sẽ đối chiến với yêu võ giả Nhập Thánh này như thế nào?" Trong lòng Hạ Viêm Long cũng không khỏi chờ mong nhìn Tô Trường Không.

Có thể nói, đây chính là lần đầu tiên tồn tại yêu nghiệt nhất mà Đại Viêm hoàng triều bọn họ đã sản sinh ra trong thời đại này ra tay, sau khi thành tựu Nhập Thánh.

Hư ảnh bạch hạc dưới chân Tô Trường Không lập tức tan đi, để lại một mình hắn đứng giữa hư không.

Hắn bình tĩnh nhìn tráng hán khôi ngô, không nói một lời, trên mặt mang theo một chút coi thường, giống như căn bản không đặt đối phương vào trong mắt, lại giống như đang quan sát một người chết,.

"Muốn chết!" Chỉ nháy mắt, sát ý trong lòng tráng hán khôi ngô đã thăng lên tới đỉnh điểm. Ở thời đại của mình, gã cũng từng hoành hành không cố kỵ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho một kẻ tỏ thái độ khinh thường bản thân như thế?

"Rống!"

Trong tiếng gầm rung trời, quanh thân tráng hán khôi ngô lập tức tản ra yêu khí cuồng bạo. Những ngọn núi lớn phía dưới đều run rẩy không ngừng. Từng khối cơ bắp trên cơ thể gã phình ra, tầng y phục bên ngoài đã căng muốn nứt, yêu vân nồng hậu bao trùm không trung, giống như ma vương tại thế.

"Phách Sơn Đoạn Nhạc!"

Tráng hán khôi ngô đạp một cước xuống hư không, rồi điên cuồng bổ nhào về phía Tô Trường Không. Gã trực tiếp rút ra thanh cự đao giống hệt ván cửa đang cõng sau lưng, rồi hai tay cầm dao, một đao bổ thẳng vào đầu.

Một đao này nhìn như giản dị tự nhiên, nhưng lại là đại xảo bất công [1], một đao phản phác quy chân tới cực hạn, có thể chém một ngọn núi lớn hàng trăm trượng thành hai, có thể bổ đại địa bao la thành vực sâu hun hút!

[1] : ý nghĩa tương tự như phản phác quy chân, thuận theo tự nhiên, cần chú ý tới nội hàm bên trong chứ không phải hoa mỹ bên ngoài.

Cự đao kia còn chưa chém xuống, hư không đã không ngừng vặn vẹo biến hình, một luồng áp lực nặng nề trực tiếp đè lên Tô Trường Không.

Đối mặt cự đao đang chém tới kia kia, Tô Trường Không cũng đặt bàn tay lên chuôi đao bên hông, đồng thời Huyền Quy Kim Đan trong đan điền hắn thoáng chuyển động, chỉ trong nháy mắt một luồng Kim Đan chi khí hùng hậu lan tràn ra ngoài, bám vào thân đao.

"Ong ong ông!"

Trảm Thiết đao đang hưng phấn rít gào vì bản thân nó sắp được chém giết một tên yêu võ giả Nhập Thánh.

Trảm Thiết Đao Pháp. Liêu trảm!

Tô Trường Không dùng tay trái giữ lại vỏ đao, trực tiếp xuất đao. Chỉ một đòn liêu trảm vô cùng đơn giản, lại mang theo uy thế nhiếp nhân tâm phách.

"Ông!"

Trong tiếng vù vù không ngừng, một luồng ánh đao màu bạc lạnh lẽo bùng lên, chiếu sáng của không gian như ban ngày, luồng yêu khí dày đặc, ngưng mãi không tan trên bầu trời cũng bị xé rách tan tành, tựa như vừa có một con Ngân Long vốn ẩn mình trong mây, lại trực tiếp phá tan bình chướng để bay thẳng lên trời cao!

"Cái gì?" Sắc mặt tráng hán khôi ngô biến đổi.

"Ca sát!"

Song đao một lên một xuống, không chút hoa mỹ, dứt khoát va chạm cùng một chỗ.

Cùng với tiếng sắt thép chói tai cao vút vang lên, trong ánh mắt khó mà tin nổi của tráng hán khôi ngô, cự đao của gã lập tức phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng.

Hiển nhiên, chỉ trong nháy mắt sau khi va chạm, cự đao nọ đã bị một đao vô kiên bất tồi của Tô Trường Không cứng rắn chém đứt.

"Không... Không tốt!" Tráng hán khôi ngô ý thức được chuyện không ổn, lập tức muốn bứt ra, lui lại, nhưng đã chậm.

Sau khi Trảm Thiết đao trảm nát cự đao, nó trực tiếp xẹt qua bụng tráng hán khôi ngô, rồi kéo thẳng một đường tới tận mi tâm của gã.

Chưa hết, ánh đao lạnh lẽo dư thế không kiệt, lại chém thẳng tới không trung!

Xuy kéo!

Toàn bộ màn đêm u ám đã bị một đao nào chém ra một đường nứt khổng lồ, biến thành đêm tối không mây.