Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1047 - Mảnh Đất Cuối Cùng!




"Phốc!"

Mà thanh Trảm Thiết đao trên tay Tô Trường Không lập tức dừng lại phía trên vai phải cầm kiếm của trưởng lão Lưu gia, trong tiếng xé rách như bẻ cành khô, một cánh tay phải của trưởng lão Lưu gia bị ném ra ngoài, rơi trên mặt đất.

"Xuy xuy xuy!"

Tô Trường Không vừa dễ dàng chém xuống cánh tay của trưởng lão Lưu gia, Trảm Thiết đao trong tay cũng không dừng lại, không ngừng vung về phía trước, dưới tình huống không được ra đòn trí mạng, hắn trực tiếp chặt đứt tận gốc hai chân, và cánh tay trái của nó!

Với thực lực của Tô Trường Không, hắn có thể dễ dàng nghiền áp Đại Tông Sư ngụy thần thông bình thường.

Hạ Viêm Nghĩa lại thi triển thân pháp như du long, dưới ảnh hưởng của yêu thuật do Hồng Chấn Tượng thi triển, một đám vong linh đều hành động chậm chạp, song kiếm trong tay gã dứt khoát kéo ra từng luồng bóng kiếm, nhanh như thiểm điện xuyên qua một đám vong linh, xẹt qua hai tay, hai chân chúng nó, cắt xuống rồi xay thành bột phấn.

"Phù phù! Phù phù!"

Một đám vong linh mất đi tay chân, đều mềm nhũn rơi xuống mặt đất, mặt cắt vết thương lập tức mấp máy, tay chân đang nhanh chóng sinh trưởng.

"Đi!"

Ba người Tô Trường Không không thèm để ý đến những con vong linh này, lập tức nhích người đi xa, dưới tình huống không thể giết chết chúng nó, một hồi giao thủ vẫn luôn kết thúc bằng tình trạng như thế.

Kỳ thực, cả Tô Trường Không lẫn Hồng Chấn Tượng, Hạ Viêm Nghĩa đều có thực lực đều vô cùng dũng mãnh, kể cả khi đối mặt với hoàn cảnh hiểm ác trong Tử Vong sơn mạch cùng đám đông vong linh tập kích, bọn họ vẫn có thể ung dung ứng phó!

Cứ như vậy, một hàng ba người Tô Trường Không đi thẳng một đường xuyên qua Tử Vong sơn mạch, ngẫu nhiên cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi, đánh tan nhóm vong linh gặp được ven đường.

Và bên trong cảm nhận của bọn họ, cả nhóm đã đi được chín ngày rồi.

"Hẳn là sắp xuyên qua Tử Vong sơn mạch." Chín ngày sau, Hạ Viêm Nghĩa ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, chợt mở miệng nói.

Không trung u ám không có lấy một thứ gì lại dần dần xuất hiện đám mây. Chuyện này có nghĩa là bọn họ đã sắp đi đến vùng biên giới của thứ lực lượng vẫn luôn bao phủ trong phạm vi Tử Vong sơn mạch!

"Nhưng... Sợ rằng không dễ đi đến điểm cuối cùng của Tử Vong sơn mạch như thế." Vẻ mặt Hồng Chấn Tượng ngưng trọng, một mực nhìn về phía trước.

Chỉ thấy nơi đó có một tầng sương mù màu xám trắng vô cùng dày đặc, thổi không tan.

Sương mù này tràn ngập một loại khí tức tử vong, làm cho bọn họ xuất hiện một loại cảm giác bài xích đến từ bản năng, không hề muốn tiến vào trong đó.

Ở chỗ sâu trong sương mù màu xám, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đôi con mắt màu xám, nhưng chúng nó không rời khỏi khu vực sương mù màu xám.

Có thể nói, mảnh sương mù màu xám nọ giống như một tầng kết giới, ngăn cách thế giới bên ngoài và Tử Vong sơn mạch, mà những con vong linh này chính là binh sĩ canh gác, phòng ngừa vật còn sống từ bên trong rời khỏi Tử Vong sơn mạch.

Có thể tưởng tượng, bên trong sương mù màu xám bị chiếm cứ bởi thật nhiều vong linh, một khi tiến vào trong đó, sẽ bị chúng nó xúm lại vây công, đây cũng là khảo nghiệm không thể tránh khỏi nếu muốn thông qua Tử Vong sơn mạch.

Nhưng lại không thể trì hoãn quá lâu.

Nếu kéo dài càng lâu, chỉ tổ lãng phí thời gian, càng bị Tử Vong sơn mạch ảnh hưởng mà thôi.

"Có vẻ như chỉ cần xuyên qua khu vực sương mù màu xám này, là có thể thoát khỏi Tử Vong sơn mạch, nếu cần thiết... Chúng ta có thể ra tay, trực tiếp chém giết những vong linh kia."Tô Trường Không trầm giọng nói, chỉ cần thoát khỏi phạm vi Tử Vong sơn mạch, thì không cần cố kỵ chuyện bị Tử Vong ấn ký trên người đám vong linh kia khắc lên người!

"Ừm, xuyên qua khu vực sương mù màu xám này, là có thể đạt được khen thưởng do Kính Chủ để lại rồi!" Hạ Viêm Nghĩa có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi.

Đơn giản là vì, thông qua cửa thứ ba Tử Vong sơn mạch trong Kính Thiên Địa, có thể đạt được khen thưởng cấp bậc Thần Chủng.

Bởi vậy, tuy bọn họ có thể đoán được muốn vượt qua khu vực sương mù màu xám này tất phải trải qua một hồi đại chiến nhưng trong lòng vẫn vô cùng phấn chấn!

"Đi thôi." Ba người Tô Trường Không không chút do dự, lập tức cất bước tiến vào bên trong sương mù màu xám.

Mà ngay tại khoảnh khắc ba người bọn họ tiến vào khu vực sương mù, trên một gốc đại thụ ở cách đó không xa, lập tức xuất hiện một gương mặt người màu máu, khóe miệng gã mang theo một nụ cười gằn độc ác: "Quả nhiên đã đến rồi, tới còn rất nhanh nha! Vậy thu hoạch hai viên Thần Chủng đi!"

...

Gần như ngay lập tức, Tô Trường Không đã trông thấy từng ngọn đèn dầu màu xám trắng, đó là từng đôi mắt của những con vong linh bên trong sương mù màu xám.

"Thứ này... quá nhiều!"

Hạ Viêm Nghĩa tặc lưỡi, một đám vong linh kia có cả hàng ngàn hàng vạn con, hệt như một mảnh hải dương bao la bát ngát.

Hiển nhiên đại đa số vong linh trong Tử Vong sơn mạch, đều tụ tập bên trong khu vực sương mù màu xám này.

"Chúng đến đó!" Hồng Chấn Tượng kêu lên.

"Hoa lạp lạp!"

Lượng lớn vong linh tựa như sóng triều vọt tới, có con chạy băng băng trên mặt đất, có con trực tiếp dùng ngọn cây đại thụ làm bàn đạp, không ngừng lao tới…

Ở trong mắt chúng nó, ba người sống Tô Trường Không chính là ngoại tộc, chúng nhất định phải giết chết bọn họ, để bọn họ cũng vĩnh viễn trầm luân bên trong Tử Vong sơn mạch này!

"Yêu Chiểu!"

Hồng Chấn Tượng tiến lên một bước, bàn chân đạp xuống trên mặt đất, lại lần nữa thi triển ra yêu thuật mà mình nắm giữ.

Trong số những yêu thuật trong tay Hồng Chấn Tượng, 'Yêu Chiểu' này là loại thích hợp nhất, nó có thể hạn chế hành động của địch nhân, mà không đến mức trực tiếp giết chết những con vong linh này, để bị Tử Vong ấn ký khắc lên người!

Tầng tầng sóng gợn khuếch tán trong hư không, biến xung quanh trở thành đầm lầy, ảnh hưởng của nó không ngừng trùng kích tới khiến tốc độ của đám vong linh bắt đầu trở nên chậm chạp.

"Xuy xuy xuy!"

Tô Trường Không trực tiếp vung Trảm Thiết đao trong tay lên.

Hắn buộc chặt Thiên Tàm Ti phía trên chuôi đao, dùng nó để khống chế Trảm Thiết đao cũng như khống chế đao hồn, dao động của đao hồn nhanh chóng trùng khớp với dao động của Trảm Thiết đao, sinh ra cộng minh, trực tiếp biến Trảm Thiết đao thành dạng sợi tơ, mềm mại như roi, linh động như cá, hình thành lưới đao, nhanh chóng xuyên qua mấy con vong linh trước mặt, xé rách thân thể như rối gỗ của chúng nó, lại không làm thương tổn những nơi yếu hại như cái đầu.

Hắc bạch song kiếm một âm một dương trong tay Hạ Viêm Nghĩa cũng trực tiếp lao vào vòng chiến. Kiếm khí vô cùng sắc bén, một khi lướt qua, nhất định sẽ khiến cho một đám vong linh tới gần đều bị thương nặng đến mất đi năng lực hành động.

Cứ như vậy, ba người bọn họ phân chia nhiệm vụ cực kỳ hợp lý.

Hai người Tô Trường Không một tả một hữu, xung phong liều chết trong vòng vây vong linh, vững bước đẩy mạnh về phía trước, còn Hồng Chấn Tượng lại liên tục duy trì yêu thuật.

Một khi những con vong linh nọ gần phạm vi trăm trượng xung quanh gã, hành động của chúng nó liền trở nên chậm chạp.

Tuy làm như vậy sẽ khiến Hồng Chấn Tượng tiêu hao không nhỏ, nhưng với lượng yêu lực hùng hậu trong cơ thể, gã tin tưởng bản thân có thể chống đỡ cho tới khi rời khỏi Tử Vong sơn mạch này!

Trải qua chiến đấu lúc trước, ba người đã phối hợp tương đối ăn ý với nhau rồi, dù bị vây giữa một đám vong linh vô cùng vô tận, vẫn có thể giữ vững bước tiến, không ngừng đi về phía trước.