Bởi vậy, ngay khi được tái hiện ở hậu thế, Vương Phục Hổ chỉ ôm trong lòng tư tưởng cảm thán thời gian khắc nghiệt, Hổ Uy hoàng triều từng hưng thịnh trước kia đã sớm thay triều đổi đại, cố hương từ lâu cũng rơi xuống tình trạng cảnh còn người mất, cho nên nguyện vọng duy nhất của gã chính là một lần nữa khiêu chiến Võ Thánh.
Vậy mà… Võ Thánh còn chưa kịp khiêu chiến, gã lại bại dưới tay một võ giả Tiên Thiên cảnh là Tô Trường Không.
Đúng là gã không cam tâm, nhưng trong lòng cũng không còn chấp niệm nữa.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trên đời này luôn có người sẽ mạnh mẽ hơn mình!
"Không có Hoàng triều vĩnh viễn hưng thịnh, cũng không có cường giả bất diệt trường sinh..." Vương Phục Hổ thở dài nói.
"Hả?" Tô Trường Không nhíu mày, hắn đang chứng kiến thân thể Vương Phục Hổ chậm rãi trở nên trong suốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy, giống như đối phương chưa bao giờ xuất hiện trên cõi đời này!
Đúng như lời Vương Phục Hổ mới nói, gã vốn không phải người sống, chỉ là 'Hình chiếu' của Vương Phục Hổ của hai, ba ngàn năm trước mà thôi.
Bị Tô Trường Không đánh bại, gã cũng nản lòng thoái chí, đã lựa chọn biến mất đi.
Vương Phục Hổ vừa biến mất, Tô Trường Không cực kỳ tinh mắt, đã nhanh cóng vươn tay tới, bắt được một vật thể sắp rơi vào trong hồ, nó là thứ còn sót lại sau khi Vương Phục Hổ biến mất.
Đó là một món đồ chơi cùng loại với binh phù, bên trên có khắc hai chữ ‘Hổ Uy”, trong đó còn mơ hồ lưu lại một tia khí tức của Vương Phục Hổ.
Dường như một loại lực lượng nào đó đã sử dụng chấp niệm còn lưu lại bên trong tấm binh phù của Vương Phục Hổ này, để khiến Vương Phục Hổ tái hiện tại hậu thế.
Loại lực lượng này đã đạt tới trình độ làm trái với lẽ thường, trình độ mà thần thông cũng không thể đạt tới được!
"Chẳng lẽ... Nó là Đại Thần Thông?" Đột nhiên trong lòng Tô Trường Không khẽ động, hắn nghĩ tới điểm này.
Lúc trước, Tô Trường Không từng nghe Cơ Tuyết Tiêu nói qua, Võ Thánh cũng chia mạnh yếu, sau khi Nhập Thánh sẽ có ba cấp bậc cửu trọng thiên, Thần Chủng, Thần Thể, Đại Thần Thông, mà cường giả đỉnh cao nhất trong cảnh giới Võ Thánh, được gọi là 'Cổ Thánh' !
Sở dĩ Cổ Thánh mạnh mẽ, là vì bọn họ đã tu luyện thần thông đến mức tận cùng, cũng như đã chú tạo Thần Thể đi đến trình độ hoàn mỹ không tỳ vết, hai điểm này hợp nhất, mới dựng dục ra 'Đại Thần Thông' !
Không thể nghi ngờ rằng Đại Thần Thông còn mạnh hơn thần thông gấp trăm lần!
Nắm trăng bắt sao, tụ lý càn khôn (giấu càn khôn trong tay áo), hô phong hoán vũ, dời núi lấp biển... Hết thảy những chuyện này đều thuộc phạm trù 'Đại Thần Thông'!
Mà Vương Phục Hổ này, cùng với đám cường giả Khuông Văn Phục, vốn nên chết đi cả ngàn năm trước, thậm chí là mấy ngàn năm trước, lại một lần nữa được tái hiện ở hậu thế… Chẳng lẽ những người ấy đã bị một thứ 'Đại Thần Thông' nào đó ảnh hưởng rồi?
"Nhưng… 'Đại Thần Thông' có thể khiến cho hình chiếu của người đã chết đi tái hiện giữa thế gian ư?"
Trong lòng Tô Trường Không không khỏi trở nên kinh hãi, hắn càng nghĩ càng cảm thấy phán đoán của mình có tỷ lệ chính xác khá cao.
Hiện giờ Vương Phục Hổ, cùng với đám cao thủ Khuông Văn Phục, vốn nên chết đi thật nhiều năm, đều tái hiện ở hậu thế, hơn nữa chỉ qua một đoạn thời gian, tất cả liền biến mất không thấy, chỉ bởi vì bọn họ vốn không phải người sống, mà là tồn tại y như 'Hình chiếu' thôi.
Và về cơ bản, những cao thủ bị tái hiện kia đều là nhân vật có danh có tiếng, từng để lại dấu ấn của bản thân mình trên thế gian, nhưng tới hiện giờ còn chưa tiêu tán chấp niệm, lại chịu ảnh hưởng của Đại Thần Thông, mới gây nên chuyện lạ ngày hôm nay, đó là bọn họ tái hiện ở hậu thế!
Đại đa số người cũng như Vương Phục Hổ, biết được bản thân vốn không phải là người sống, chỉ là một cái hình chiếu, hơn nữa thế gian trước mắt đã rơi vào tình huống cảnh còn người mất, tự mình nản lòng thoái chí, chỉ lưu lại trên mảnh đất này một đoạn thời gian, liền tiêu tán đi, hoàn toàn biến mất trên cõi đời này.
"Đại Thần Thông này thực sự... cường đại vượt quá lẽ thường!"
Tô Trường Không không khỏi sợ hãi than, thứ lực lượng nghi ngờ là 'Đại Thần Thông' kia quá mức đáng sợ, đến không thể tưởng tượng nổi.
Nó có thể phản chiếu một vị Tiên Thiên võ giả đã mất đi, biến chấp niệm của đối phương thành thực thể, theo lý, thứ này nên thuộc phạm trù Võ Thánh rồi!
Hồ nước đang sôi trào bên dưới cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Tô Trường Không cảm nhận được từng ánh mắt đang vô vàn kinh hãi ở phía xa xa, hắn nhanh chóng thu lại tâm trạng, bóng dáng chợt lóe, đã xuất hiện tại bờ hồ.
Mà lúc này, Hạ Viêm Kiệt, Đoan Mộc Đào cũng dùng ánh mắt đang xem quái vật để nhìn hắn.
"Thắng rồi? Vương Phục Hổ được tôn xưng là đệ nhất cường giả dưới Võ Thánh của Hổ Uy hoàng triều, phải chờ Võ Thánh tự mình ra tay mới có thể chém giết, lại chết dưới tay của Đao trưởng lão rồi?" Hạ Viêm Kiệt nuốt một ngụm nước miếng.
Gã từng xem được sự tích vô cùng nổi bật của Vương Phục Hổ trên điển tịch của Hạ Viêm gia tộc, biết được đối phương cực kỳ đáng sợ, nên mới đưa ra phán đoán rằng, bọn họ nhất định phải thông báo cho Võ Thánh, cũng chỉ Võ Thánh mới đủ sức giải quyết đối phương.
Nhưng kết quả… đúng là không ngờ được.
Bởi vì Tô Trường Không chẳng chút sợ hãi đã lao tới, đại chiến một trận long ngâm hổ gầm, sóng biển quay cuồng với Vương Phục Hổ tại Xuân Vũ hồ.
Tới cuối cùng, Vương Phục Hổ lại bị hắn chính diện đánh tan!
Chẳng lẽ chuyện này có nghĩa là… Tô Trường Không mới chân chính là người mạnh nhất dưới Võ Thánh?
Không phải vậy sao? Trước kia, hắn từng lấy một địch năm chém giết đám người Cổ Liệt, tới hiện giờ hắn lại đánh tan đệ nhất Đại Tông Sư của tiền triều Vương Phục Hổ!
"Thực lực của Đao huynh đệ càng ngày càng khó nhìn thấu..." Đoan Mộc Đào cũng âm thầm cảm thán.
Tô Trường Không giống như một cường giả bách chiến bách thắng, dù phải đối mặt với địch nhân mạnh hơn nữa, hắn đều có thể chém giết đối phương!
Hạ Viêm Kiệt thu lại tâm trạng, cùng Đoan Mộc Đào đi lên nghênh đón Tô Trường Không.
Hạ Viêm Kiệt vội vàng nói: "Đao huynh, vì sao Vương Phục Hổ kia lại biến mất không thấy rồi?"
Vừa rồi, bởi vì động tĩnh quá lớn, cùng với hồ nước sóng gợn ngập trời, tầm mắt đều bị che đậy, cho nên bọn họ chỉ nhìn thấy Vương Phục Hổ bị Tô Trường Không dùng một ngón tay xuyên thủng ngực, sau đó liền biến mất không thấy chứ không hề nghe được đoạn đối thoại giữa Tô Trường Không và Vương Phục Hổ.
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đổi một nơi khác lại nói." Tô Trường Không nhìn thoáng qua bốn phía, rồi mở miệng nói.
"Ừm." Hạ Viêm Kiệt, Đoan Mộc Đào đều gật đầu đồng ý.
Tô Trường Không để lại ngân phiếu một ngàn lượng tại Xuân Vũ lâu, làm bồi thường vì đã phá hủy sản nghiệp của người ta, rồi cùng hai người bọn họ rời đi.
"Ta cảm thấy Vương Phục Hổ cùng với những cao thủ thần bí đã chết mà sống lại kia, đều không phải người sống, mà là hình chiếu. Bọn họ đã bị một thứ Đại Thần Thông nào đó ảnh hưởng tới, mới khiến hình chiếu của bọn họ xuất hiện trên đời này." Trên đường đi, Tô Trường Không cũng không giấu giếm, hắn lập tức chia sẻ tình báo đã đạt được từ chỗ Vương Phục Hổ cùng với phán đoán của bản thân, cho Đoan Mộc Đào, Hạ Viêm Kiệt đều biết.