Hơn nữa, đúng là Vệ Thánh Tâm đã luyện hóa Thần Chủng của Tà Đế, bước vào cảnh giới Nhập Thánh, nhưng nói cho cùng, gã cũng không phải Tà Đế chân chính. Ở trên tay gã, môn thần thông 'Tà Đế Thú' này không phát huy được toàn bộ huyền ảo của mình, chỉ có thể xem như thần thông bình thườn, thậm chí còn quá rời rạc, không đâu vào đâu.
Nếu là Tà Đế chân chính, rõ ràng cùng là một môn thần thông, nhưng uy lực của Tà Đế Thú trong tay Tà Đế, người trực tiếp dựa vào bản thân tu ra môn thần thông kia, tuyệt đối sẽ mạnh hơn Vệ Thánh Tâm rất nhiều!
Bởi vậy, kẻ phải dựa vào Thần Chủng Nhập Thánh, chính là nhóm Võ Thánh yếu nhất đồng cấp bậc.
Đương nhiên, Tô Trường Không không tự coi nhẹ mình, Võ Thánh có yếu đến mấy cũng là Võ Thánh.
Và hắn, có thể lấy tu vi Tiên Thiên, thậm chí là không có lấy một viên Thần Chủng nào trong người, lại chém giết được một vị võ giả Nhập Thánh…
Nếu đặt loại chuyện này ở trong Cổ Thánh quốc, đây tuyệt đối là hành động vĩ đại có thể làm cho danh tiếng của người ta lan rộng khắp nơi!
"Đao Vô Phong... Thật sự thắng rồi? Hẳn là ngụy thần thông mà hắn dùng, được kết hợp từ nhiều môn ngụy thần thông khác, mới nắm giữ được chiến lực khủng bố như vậy, có thể địch nổi thần thông. Đúng, dù thần thông của Vệ Thánh Tâm nọ khá là yếu kém... nhưng nó vẫn mạnh mẽ vượt qua lẽ thường. Chẳng lẽ... võ công mà Đao Vô Phong tu luyện đều dựa vào con đường mà bản thân hắn tự đi, chứ không phải tu luyện tuyệt học hay chuẩn tuyệt học mà người khác sáng tạo?"
Cơ Tuyết Tiêu vừa tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Tô Trường Không đánh tan rồi chém giết Vệ Thánh Tâm, trong lòng vô cùng rung động, hệt như nàng vừa được trông thấy một sự tích vốn chỉ biết được thông qua tin đồn, lại trực tiếp xuất hiện trước mắt.
Đồng thời trong lòng Cơ Tuyết Tiêu khẽ động, nàng mơ hồ có chút suy đoán, vì sao Tô Trường Không chẳng có lấy một viên Thần Chủng, lại có thể mạnh đến loại tình trạng này!
Nàng từng nghe sư phụ của mình nói qua, tu luyện tuyệt học đã là khó khăn, tới khi tu luyện tuyệt học nọ đạt đến viên mãn, rồi tu ra thần thông, thành tựu Võ Thánh, lại càng khó khăn hơn.
Nhưng trên thực tế, võ giả tu luyện tuyệt học thành tựu Võ Thánh, lại khó mà vượt qua được cái bóng của vị Võ Thánh đã sáng tạo ra môn tuyệt học này.
Bởi vì tuyệt học do bản thân sáng tạo ra chính là thứ hòa hợp nhất với thể chất của bản thân mình.
Trong khi thể chất của mỗi người đều có một chút khác biệt rất nhỏ.
Nói cách khác, thứ thích hợp với bản thân mình, lại không nhất định sẽ thích hợp với người khác.
Cùng một loại công pháp, cùng một dạng thần thông, nhưng có khả năng, thực lực mạnh yếu của những người tu luyện nó lại cách nhau rất xa.
Chuyện này không khỏi làm Cơ Tuyết Tiêu liên tưởng đến quá trình chiến đấu vừa rồi.
Tô Trường Không có thể dùng vài môn ngụy thần thông đánh tan một vị Võ Thánh chuyển thế đã Nhập Thánh, không phải vì hắn nắm giữ số lượng ngụy thần thông nhiều, hay những môn ngụy thần thông ấy cực kỳ mạnh mẽ, càng không phải hắn tu luyện môn tuyệt học, chuẩn tuyệt học của người khác, nhưng chúng lại hoàn mỹ phù hợp với bản thân hắn. Dẫn tới trường hợp, những môn ngụy thần thông nọ có thể phối hợp với nhau, mới đủ khả năng bộc phát ra uy năng ngang ngửa với thần thông bình thường!
Mà hắn dựa vào bản thân tự mở ra đạo lộ.
Và đây mới là chí cường chi đạo! (Con đường mạnh nhất? Con đường dẫn tới thực lực chí cường?)
"Có lẽ Đao Vô Phong... còn yêu nghiệt hơn những gì ta tưởng tượng. Và phỏng chừng với hắn, Võ Thánh chỉ là một bước khởi đầu. Rất có khả năng, trong tương lai, hắn sẽ hoàn thành một bước chú tạo Thần Thể, để rồi đạt tới trình độ có thể hoành hành một phương trong cấp bậc Võ Thánh!" Cơ Tuyết Tiêu âm thầm sợ hãi than.
Rõ ràng nơi nàng đến chỉ là một cái Đại Viêm hoàng triều nho nhỏ, vậy mà nơi đây lại đản sinh ra một tên yêu nghiệt nhường này, làm cho người ta không thể không sợ hãi than thở!
"Đao huynh thật sự chém giết Vệ Thánh Tâm rồi, còn là Vệ Thánh Tâm đã Nhập Thánh?"
Không thể nghi ngờ, những gì xảy ra trước mắt còn làm Thiên Thi lão nhân rung động hơn Cơ Tuyết Tiêu.
Bởi vì ở trong nhận thức của lão, Tiên Thiên mạnh nhất cũng khó mà địch nổi Võ Thánh yếu nhất.
Đây là thiết luật.
Nhưng Tô Trường Không lại hoàn toàn trái với lẽ thường.
Hắn vừa dùng tu vi Tiên Thiên cảnh nghịch phạt Võ Thánh!
Nói thật, nếu không phải bản thân vừa tận mắt nhìn thấy, Thiên Thi lão nhân tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện này.
Haizzz… làm sao chênh lệch giữa người với người lại lớn đến thế?
Lại nói, thiên phú bản thân Thiên Thi lão nhân không được tốt lắm, nhưng lão dựa vào khổ tu, cơ duyên cùng với tuổi thọ lâu dài, mới đủ khả năng đi đến một bước này, cũng đã nhìn thấy ánh rạng đông của bình minh Nhập Thánh rồi.
Nhiều năm qua như vậy, Thiên Thi lão nhân đã trông thấy biết bao nhiêu yêu nghiệt, thiên kiêu, nhiều đến không đếm xuể. Và không thể nghi ngờ rằng, Tô Trường Không cũng là một trong số những thiên kiêu yêu nghiệt đó. Nhưng khác với đám người kia ở điểm, hắn là kẻ làm cho người ta khó mà nắm bắt được nhất, vừa thần bí vừa mạnh mẽ, giống như không có gì mà hắn không làm được!
Và lão tu luyện tới mấy trăm năm, lại không bằng đối phương tu luyện mấy chục năm…
"Nếu ta là nữ nhân, phỏng chừng cũng không nhịn được sẽ đem lòng yêu mến nhân vật bậc này... Đáng tiếc..." Tâm trạng Thiên Thi lão nhân vô cùng phức tạp.
(Già không nên nết là đây!)
Đương nhiên Tô Trường Không không hề hay biết những thứ cảm xúc biến hóa phức tạp trong lòng Cơ Tuyết Tiêu, Thiên Thi lão nhân. Lúc này, hắn đang có chút hưng phấn kiểm kê chiến lợi phẩm.
Quần Tà sơn mạch này vốn là di tích do Tà Đế để lại. Tuy trải qua một hồi đại chiến giữa Tô Trường Không và Vệ Thánh Tâm, rất nhiều linh thảo ở nơi này đã hư hao mai một, nhưng chỉ tính đến một đống lớn linh mạch bên trong Quần Tà sơn mạch này thôi, cũng là một khoản thu hoạch khổng lồ rồi.
Mà thu hoạch lớn nhất của hắn, lại chính là bảo vật mà vô số võ giả đều thiết tha mơ ước!
"Thần Chủng!"
Sau khi Vệ Thánh Tâm chết đi, từ mi tâm của gã, mơ hồ có một viên tinh thể màu đen ẩn chứa vô cùng huyền ảo, ngưng kết ra ngoài.
Đúng là Thần Chủng!
"Đây là Thần Chủng!" Tô Trường Không vươn bàn tay ra, chộp tới, trực tiếp cầm lấy viên Thần Chủng nọ, rồi ôm lòng tò mò, bắt đầu tinh tế quan sát nó.
Toàn bộ viên Thần Chủng đều xuất hiện màu đen nhàn nhạt, tựa như bên trong có một con cự thú co rút thành một cục, đang lặng lẽ ngủ say.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Trường Không nhìn thấy Thần Chủng, nhưng đích thật là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với món bảo vật này.
Viên Thần Chủng này đến từ Tà Đế, người từng thống nhất toàn bộ thế lực tà tông ma môn.
Vệ Thánh Tâm là hậu duệ của đối phương, bởi vậy mới có thể dễ dàng nắm giữ, và mượn dùng viên Thần Chủng này để Nhập Thánh tại chỗ!
Đáng tiếc, dù Vệ Thánh Tâm nọ đã Nhập Thánh, nhưng gã vẫn không thoát khỏi kết cục phải chết trên tay Tô Trường Không. Sau khi đối phương bị giết chết, viên Thần Chủng này cũng một lần nữa, ngưng tụ ra ngoài.