Nhưng ngay lập tức, sắc mặt Vệ Thánh Tâm đã trở nên nhăn nhó, dữ tợn, ngập tràn ác độc. Gã nhìn chăm chú vào Tô Trường Không ở phía xa xa, từ trong cổ họng thốt lên một tiếng gầm nhẹ khàn khàn, đong đầy hận ý: "Ngươi làm rất tốt... Ngươi làm thực sự rất tốt! Bổn tọa thề... phải cho ngươi chết không toàn thây, trọn đời không được siêu sinh, sau đó sẽ diệt sạch cả nhà đám khốn kiếp Linh Đạo tông các ngươi, giết liền cửu tộc! Ngươi không nhân cơ hội này để chạy trốn... nó sẽ là sai lầm lớn nhất của ngươi!"
Ngay cả không khí cũng tràn ngập một luồng hận ý, sát ý điên cuồng. Loại năng lượng mặt trái này còn khiến cho bầu trời hắc ám bên trên, trực tiếp sản sinh ra một tầng mây đỏ sậm như máu.
Hiển nhiên, cả không gian xung quanh cũng bị Vệ Thánh Tâm ảnh hưởng.
Thiên địa linh khí phụ cận đều trở nên nặng nề, khó có thể điều động nổi.
Đến đây ai cũng hiểu, một khi võ giả dưới Võ Thánh đối mặt với Võ Thánh, sẽ bị toàn diện áp chế.
Đơn giản là vì Võ Thánh chỉ cần tản ra khí tức, đã khiến thiên địa linh khí trở nên hỗn loạn.
Bởi vậy một khi Tiên Thiên võ giả đối mặt với Võ Thánh, bọn họ sẽ bị hạn chế đủ điều, ngay cả thiên địa linh khí cũng không thể điều động được, trong khi nội tình của bản thân vốn đã chênh lệch thật lớn với Võ Thánh, làm sao có thể chống lại đối phương?
Vệ Thánh Tâm bị Tô Trường Không ép phải luyện hóa Thần Chủng, đương nhiên hận ý trong lòng sẽ nhiều đến không cách nào miêu tả nổi.
Vào thời khắc này, gã chỉ hận không thể nhai sống đối phương.
Nhưng kể cả khi giết chết được kẻ thù, thì con đường phía trước của gã cũng bị đối phương chém đứt rồi.
Thắng cũng chính là thua.
Bởi vì một khi đã hoàn toàn luyện hóa dung hợp Thần Chủng, trừ phi tử vong, không còn cách nào có thể chia lìa được nữa!
"Linh Đạo tông?"
Tô Trường Không thầm nhăn mặt nhíu mày, hắn vừa nghe được ba chữ Linh Đạo tông từ trong miệng Vệ Thánh Tâm.
Phải biết rằng, chỉ có Cơ Tuyết Tiêu, Phó Thanh Ti cùng với Tần Diệt Sinh biết hắn đang định cư bên trong Linh Đạo tông.
Và Vệ Thánh Tâm nhắc tới ba chữ này, rất có khả năng là Tần Diệt Sinh kia đã tìm đến gã, cung cấp tình báo cho gã.
Chuyện này khiến sát ý trong lòng Tô Trường Không bị kéo lên tới rồi đỉnh điểm chỉ trong nháy mắt, sát ý với Tần Diệt Sinh còn chưa chết kia, cũng như sát ý với Vệ Thánh Tâm trước mắt!
Vốn dĩ hắn đã bức bách khiến cho Vệ Thánh Tâm trở thành Võ Thánh, coi như đã thắng trong trận chiến này rồi, kể cả khi đôi phương trốn thoát, vấn đề cũng không quá lớn.
Suy cho cùng, đối phương đã bị phế tương lai, trong khoảng thời gian rất dài sau này, không thể có tiến bộ vượt bậc được.
Hiện giờ kẻ này đã không phải đối thủ của hắn, đương nhiên trong tương lai càng chẳng đáng lo.
Nhưng ngay trong lúc này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Vệ Thánh Tâm biết được một chút tình báo về thân phận của hắn, nếu hắn để kẻ này đào thoát, trừ phi về sau hắn đều ở lại bên trong, một mực tọa trấn Linh Đạo tông, nếu không Vệ Thánh Tâm kia tất sẽ đến trả thù, làm tổn hại đến những người vô tội!
Chỉ cần nghĩ cũng biết một Võ Thánh điên cuồng sẽ đáng sợ đến mức nào!
Trong lúc ấy, Vệ Thánh Tâm bên kia đang hung hăng thở hổn hển bởi vì trong lòng quá mức phẫn nộ, một luồng tà uy lan rộng ra ngoài, khiến cho Thiên Thi lão nhân vô cùng sợ hãi bất an.
Vệ Thánh Tâm thật sự đã Nhập Thánh.
Và đối phương chỉ hiển lộ ra một chút khí tức thôi cũng vô cùng đáng sợ, có thể làm phong vân biến sắc, thiên địa linh khí hỗn loạn.
Đối chiến với cường giả bậc này, trừ phi là tồn tại cùng cấp bậc, nếu không chỉ có duy nhất một kết cục, chính là bị đơn phương nghiền áp mà chết!
"Nên xử trí ngươi như thế nào đây? Trực tiếp giết ngươi... là quá dễ dàng cho ngươi rồi!" Hai tròng mắt Vệ Thánh Tâm lóe ra hung quang làm cho người ta sợ hãi.
Chính tại ngày hôm nay, Tô Trường Không đã chặt đứt con đường phía trước của gã, Vệ Thánh Tâm tuyệt không nguyện ý để cho kẻ thù này chết dễ dàng như vậy.
"Nhất định phải giết chết hắn ngay ở thời điểm này!" Trong đôi mắt Tô Trường Không nhiễm đầy tơ máu, đây là dấu hiệu cho thấy chân huyết trong cơ thể hắn đang sôi trào.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Cùng lúc ấy, trái tim trong ngực hắn cũng đang điên cuồng đập mạnh. Mỗi một nhịp đập như vậy, đều như tiếng trống trận đến từ viễn cổ vang lên, âm thanh lan truyền trăm dặm.
"Ầm vang long!"
Dưới ảnh hưởng của tần suất co bóp kịch liệt tới từ trái tim trong lồng ngực, chân huyết trong cơ thể Tô Trường Không đang dùng tốc độ cực nhanh lan tràn khắp chốn.
Tiếng động như sóng thần vỗ thẳng lên bờ vang lên, tựa như trong cơ thể hắn đang ẩn chứa cả một mảnh đại dương khôn cùng, vô hạn.
Ca ca ca!
Chân huyết nhanh chóng sôi trào. Giữa lúc khí huyết tràn đầy, thân hình vốn đã cao lớn của Tô Trường Không lại cất cao thêm hai xích có thừa, khung xương càng thô to, cơ bắp quanh thân càng lộ rõ, hết thảy mọi thứ đều bành trướng thêm một vòng.
Trong cơ thể chảy xuôi một luồng liệt diễm cực nóng tựa như dung nham núi lửa, mang theo nhiệt lượng có thể đôt cháy cả không khí, đó chính là khí huyết thuần túy của bản thân hắn!
Nếu không phải chân khí dư thừa, chỉ sợ trong khoảnh khắc này, y phục trên người hắn cũng bị đốt cháy thành tro cả rồi.
Cùng với tiếng chớp vang sấm giật, cùng với tiếng mưa gió ào ào, từng đường huyết sắc chiến văn mang theo phong cách cổ xưa, trực tiếp quấn quanh thân hình màu đỏ đậm của Tô Trường Không, khí tức hung hãn như một con cự thú từ thuở hồng hoang, lập tức lan tràn khắp chốn.
Tô Trường Không thở ra một hơi như gió to thổi tới.
Tô Trường Không hít vào một ngụm như mây vụ cuộn mình.
Hút vào thành mây, thở ra thành gió!
Con ngươi của hắn đã bị một mảnh màu vàng nhàn nhạt nhuộm đẫm, uy nghiêm mà lại tràn ngập cảm giác áp bách!
"Chuyện này... Đây là cái gì?" Ngay cả Vệ Thánh Tâm phía đối diện, cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tạo hình thay đổi tới chóng mặt chỉ trong vòng một hô hấp của Tô Trường Không.
"Chân Thú... Hắn giống như một con Chân Thú!" Trong đôi mắt đẹp của Cơ Tuyết Tiêu cũng tràn đầy kinh ngạc.
Vào thời điểm này, cảm giác mà Tô Trường Không mang đến cho những người khác đã triệt để biến đổi.
Có thể hình dung như thế này, hắn đã từ một người với thân thể máu thịt bình thường, triệt để biến thành một thứ tồn tại hoàn toàn khác biệt, giống như một con Chân Thú hình người, một con Chân Thú trời sinh đã đủ sức chống lại Võ Thánh!
"Khí tức thật... Thật đáng sợ! Có cảm giác luồng khí huyết nóng cháy như hỏa diễm kia, có thể dễ dàng nấu chảy thân thể ta..." Thiên Thi lão nhân gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, khóe miệng hơi run rẩy.
Lão vốn sở hữu thân thể cương thi, tuy đạt được thọ nguyên dài lâu nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng, đó là vô cùng sợ hãi người có khí huyết cường thịnh.
"Vệ Thánh Tâm, hôm nay... Ngươi chết chắc rồi!" Tô Trường Không thở hổn hển hai ngụm khí thô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vệ Thánh Tâm còn đang kinh ngạc ở phía xa xa. Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, ẩn chứa sát ý nguyên thủy mà thuần túy.
Suốt hai năm rưỡi qua, hắn miệt mài tu luyện, đã trả giá bằng rất nhiều tinh lực, cùng với lượng thiên tài địa bảo không sao đong đếm nổi, mới bồi dưỡng được trăm con dị thú.
Dựa vào điều kiện này, rốt cuộc hắn cũng thúc đẩy được Cự Kình công lên tới thập nhất cảnh, chuyển hóa toàn bộ huyết dịch trong cơ thể thành chân huyết, một giọt có thể đổ đầy cả hồ nước lớn, luyện ra Cự Kình Chiến Thể.
Địch nhân bình thường căn bản không đáng để hắn thi triển toàn lực.
Và giờ phút này, chính là lần đầu tiên hắn thi triển con át chủ bài của mình.
Hắn cần dựa vào nó để đối mặt với một Võ Thánh!