Nơi này chính là địa điểm Tà Đế để lại sau khi tọa hóa, tuy không phải động thiên phúc địa nhưng trước kia Tà Đế từng tự tay giam cầm lượng lớn linh mạch từ địa phương khác rồi di chuyển đến đây, thả cho chúng hội tụ chung quanh Quần Tà sơn mạch này, khiến cho Quần Tà sơn mạch cũng trở thành một tòa thánh địa tu hành với linh khí sung túc, linh thảo mọc khắp nơi trên mặt đất.
Một mũi tên của Tô Trường Không cũng không làm tổn thương tới linh thảo, linh điền, hơn nữa, một vài tòa kiến trúc đều có kết giới phòng hộ bên ngoài, nó sẽ tự động kích hoạt thủ đoạn phòng hộ do Tà Đế để lại.
Mà giữa những dãy núi này, bên trong một tòa sơn cốc linh thảo um tùm, một thiếu niên áo trắng đang hung tợn nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không trên bầu trời, người nọ đúng là Vệ Thánh Tâm!
Ngay sau khi Tô Trường Không bắn ra một mũi tên nọ, Vệ Thánh Tâm cũng lập tức cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, chuyện này khiến trong lòng gã vô cùng kinh hãi!
"Đao Vô Phong? Hắn sao dám làm... Như thế!" Không thể nghi ngờ, ngay lúc này Vệ Thánh Tâm đang vô cùng phẫn nộ.
Không lâu trước đó, Tần Diệt Sinh từng tìm đến nơi này gặp gã, muốn gã ra tay diệt trừ Tô Trường Không, nhưng Vệ Thánh Tâm không nguyện ý bị người coi làm đao để sử dụng, hơn nữa gã cũng biết, chuyện quan trọng nhất mà mình cần làm trước mắt chính là đột phá đến cấp bậc Võ Thánh, đến khi đó, mặc kệ gã muốn đối phó ai, cũng có thể tùy ý nhào nặn.
Bởi vậy Vệ Thánh Tâm không để ý đến đối phương, vẫn bình yên tĩnh tu, tìm hiểu võ đạo.
Nhưng ai ngờ được, mới qua vài ngày, Tô Trường Không lại chủ động tới cửa?
Đây tuyệt đối là hành động làm Vệ Thánh Tâm khó mà tin nổi, làm sao đối phương lại gan tới mức dám đến khiêu khích gã?
"Không còn ai khác ư? Không có khí tức Võ Thánh của Hạ Viêm gia tộc!" Vệ Thánh Tâm lập tức toàn lực cảm ứng.
Với cảm nhận nhạy bén của gã, rất nhanh đã phát hiện ra trong dãy sơn mạch quanh đây chỉ có khí tức của Tô Trường Không, Cơ Tuyết Tiêu và Thiên Thi lão nhân, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Hơn nữa, bản thân Vệ Thánh Tâm vốn không có cừu oán với Hạ Viêm gia tộc, gia tộc đối phương có Võ Thánh, nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng đến đây đối phó với gã, nên biết rằng, bất cứ lúc nào gã cũng có thể tấn chức Võ Thánh.
Một khi hoàn toàn xé rách da mặt cùng gã, Vệ Thánh Tâm nhất định sẽ điên cuồng trả thù!
Không thế lực hay gia tộc nào dám tùy ý trêu chọc một vị Võ Thánh!
Nói như vậy, chỉ ba người Tô Trường Không tới đây?
Bọn họ đi tìm chết hả?
Ngay tại thời điểm Vệ Thánh Tâm đang vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ, Tô Trường Không đang đứng phía trên trực tiếp nhìn xuống Vệ Thánh Tâm bên dưới, bình thản nói: "Vệ Thánh Tâm, ta đến gặp ngươi đây, ngày đó tại Thiên Long sơn, ngươi muốn cướp đoạt bảo vật của ta, hẳn là ngươi cũng dự đoán được bản thân sẽ có ngày hôm nay."
Hai tròng mắt Vệ Thánh Tâm cực kỳ âm lãnh: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể kéo tới đây một võ giả có được Thần Chủng, cộng thêm một lão phế vật, là có thể đối địch với ta?"
Thiên Thi lão nhân không nói gì, chỉ khẽ đưa tay sờ sờ cái mũi.
Vệ Thánh Tâm đánh giá về lão quá kém cỏi, căn bản không để vào trong mắt.
Sắc mặt Cơ Tuyết Tiêu rất bình tĩnh, nếu chính diện giao chiến, đúng là nàng hơi chút thua kém Vệ Thánh Tâm, nhưng người đối phó Vệ Thánh Tâm chính là Tô Trường Không, chứ không phải nàng.
"Vệ Thánh Tâm, ngươi quá tự tin vào bản thân rồi đó, đối phó với ngươi... Một mình ta là đủ rồi!" Tô Trường Không lạnh lùng nói.
Vệ Thánh Tâm lo lắng sau lưng Tô Trường Không có Võ Thánh muốn đối phó gã, nhưng trên thực tế, chỉ có một mình hắn tới mà thôi.
Sắc mặt Vệ Thánh Tâm trở nên âm trầm, gã không cảm nhận được khí tức của Võ Thánh khác, không thể loại trừ tình huống đối phương đã ẩn nấp đi, chuẩn bị đánh cho gã một cái trở tay không kịp, nhưng vô luận như thế nào, gã tuyệt đối không cho phép người khác có gan tới khiêu khích mình, rồi đứng ở trên đầu mình nói chuyện!
"Lăn xuống đây!" Đột nhiên Vệ Thánh Tâm bật ra lên một tiếng gầm.
"Ca ca ca!"
Tầng mây trên bầu trời, bỗng trở nên rất nặng. Không, là cả bầu trời chợt trở nên vô cùng nặng nề.
Thiên Thi lão nhân, Cơ Tuyết Tiêu đều cảm nhận được một luồng lực lượng nghiền áp xuống, khiến cho bọn họ khó có thể duy trì phi hành thêm.
Hư ảnh bạch hạc dưới thân Tô Trường Không cũng trở nên mơ hồ không chịu nổi, tựa như vừa bị một ngọn núi lớn đè nghiến xuống!
"Vậy xuống chiến một trận cùng hắn!" Tô Trường Không thầm nói.
Sau đó, hắn thuận thế hạ xuống phía dưới, giống như một con bạch hạc lượn vòng, nhẹ nhàng mau lẹ, bay xuống Quần Tà sơn mạch bên dưới.
Trừ phi là Võ Thánh, nếu không dù bản thân có thể phi hành, nhưng ở trên không trung vẫn rất khó phát huy ra toàn bộ thực lực.
Tô Trường Không vững vàng dừng lại trong mảnh sơn cốc linh thảo um tùm, đứng đối diện phía xa xa cùng Vệ Thánh Tâm.
Cơ Tuyết Tiêu, Thiên Thi lão nhân cũng lần lượt hạ xuống phía dưới cùng hai người bọn họ, trong lòng hơi có chút hưng phấn.
Trận chiến của hai người, một là Thần Tử Võ Thánh chuyển thế, một là Đao Vô Phong thần bí vô cùng, sắp bùng nổ trước mắt.
Hiển nhiên quyết đấu giữa hai người này, là kỳ cảnh mà người ngoài, nếu không đủ may mắn, chắc chắn không nhìn thấy được!
"Ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám đến địa bàn của ta giương oai, nhưng ngươi sẽ chết thực thảm, vô cùng thảm!" Vệ Thánh Tâm không thay đổi sắc mặt, nhưng sát ý trong mắt đã đậm đặc tới cực hạn.
"Vậy sao? Thật đáng tiếc, kẻ chết chính là ngươi!" Sát ý trong lòng Tô Trường Không cũng được kéo lên tới đỉnh điểm.
Vệ Thánh Tâm này đã là tử địch của hắn, nếu hắn còn tiếp tục mặc kệ để người này bình yên đột phá cảnh giới Võ Thánh, thì khẳng định rằng, cảnh giới thấp nhất mà Vệ Thánh Tâm có thể bước vào, chính là Nhập Thánh nhị trọng thiên.
Do đó, Tô Trường Không muốn tiên hạ thủ vi cường, phế bỏ, tốt nhất là giết chết đối phương, nếu không bất cứ lúc nào, Vệ Thánh Tâm cũng có thể đến tìm hắn trả thù!
Trong nháy mắt, khi lời nói rơi xuống, Tô Trường Không không chút do dự đã lựa chọn ra tay.
"Oanh!"
Tô Trường Không tiến lên một bước, không dùng bất cứ loại vũ kỹ gì, nhưng bộ thể phách đáng sợ đã tiếp cận Võ Thánh của hắn, lại giúp hắn bộc phát ra tốc độ kinh người, gần như là thuấn di.
Trong nháy mắt khi Tô Trường Không tới gần Vệ Thánh Tâm, hắn lại thuận thế đánh ra quyền phải. Ngay lập tức, hư không lõm xuống, kình lực mênh mông kéo theo uy thế như động đất sóng thần, hay một con cự thú hung hăng đánh sâu vào.
Quyền chưa đến, đang mang đến cho người ta một loại ảo giác đáng sợ, tựa như một giây nữa thôi, bản thân sẽ tan xương nát thịt, mai một linh hồn!
"Một quyền này..." Sắc mặt Vệ Thánh Tâm thoáng có chút biến hóa, gần như là không sao tin nổi vào hình ảnh trước mắt.
Với khả năng cảm nhận của gã, tự nhiên cũng có thể phát hiện ra một quyền này ẩn chứa lực lượng bá đạo, mạnh mẽ tới mức nào.
Nhưng chỉ một quyền dựa vào lực lượng thân thể, lại gây ra lực sát thương vượt xa phần lớn ngụy thần thông sao?
Chỉ qua hơn hai năm thời gian, vậy mà Tô Trường Không hiện giờ và Tô Trường Không lúc còn ở Thiên Long sơn lại khác nhau rõ rệt đến thế???