Chương 1: Trường Sinh Hệ Thống
Ở khu vực thôn xóm nọ. Tại đây có một khu rừng rậm bát ngàn.
Rạo rực giữa trưa, xung quanh nóng ẩm, tại một gốc cây có một thanh niên đang cố băng bó lại v·ết t·hương của mình.
Trên tay của hắn có một vết cắn, đó là vết cắn của một con rết cực độc. Nếu người này không đi gặp đại phu sớm thì chắc chắn sẽ tạch.
Người này lấy vải cột chặt cánh tay của mình để cho nộc độc không lưu thông, nhưng đây cũng chỉ cách tạm thời, nếu không tìm đến đai phu thì cũng như công cốc.
Hắn lập tức chạy xuống núi, nhưng hắn không để ý rằng v·ết t·hương đã từ từ khép lại.
- Mẹ nó, xuyên việt 15 năm. Lần đầu tiên đi hái thuốc lại gặp chuyện xui xẻo sắp c·hết.
Đúng vậy, người này là kẻ xuyên việt, đầu thai vào một gia đình nông dân.
Nam cứ thế mà chạy xuống núi, hắn đi được tầm đâu đó 15 phút thì cảm thấy kì kì.
Hắn nhìn xuống cánh tay, vẫn cảm thấy cánh tay vô cùng khỏe mạnh vết thường cũng biết mất.
- ??
Trong đầu Nam bây có đầy câu hỏi.
- Chẳng lẽ mình trúng độc sinh ra ảo giác rồi?
Lúc này một bảng thông tin như trong trò chơi lại hiện lên, hắn mới giật mình.
Trường Sinh Hệ Thống (Cấp 1)
Tên: Hà Thanh Nam
Tuổi thọ: 15/75
Cấp 1: Tuổi thọ vô hạn, trường sinh bất tử, dù cho phá nát thần hồn cũng sẽ chậm rãi khôi phục.
Cấp 2: ?? [100 tuổi sẽ mở]
- WTF? Hệ thống?? Giờ mới tới, biết 15 năm qua tao đã sống như thế nào không!!
Hắn chồm tới ôm bảng thông tin, đương nhiên là không được, bị chòm xuống dưới đất.
Nam bình tĩnh lại rồi nghiên cứu hệ thống, tự nhiên hắn lại thấy mâu thuẫn giữa tuổi thọ của hắn và tuổi thọ vô hạn.
- Hệ thống, tao đã có tuổi thọ vô hạn rồi mà sao vẫn còn mức tuổi thọ thế kia.
[Nó liên quan đến những cấp hệ thống sau này, sau này kí chủ sẽ tự nhiên biết. Kí chủ sống một ngày sẽ được một năm tuổi thọ, một năm có 365 ngày không tính năm nhuận thì kí chủ sẽ lời được 364 năm, lời quá phải không?]
[Với lại nó cũng giới hạn túc chủ sử dụng những thuật tiêu hao tuổi thọ, như nguyền rùa, huyết thuật tiêu hao tuổi thọ lớn vô tội vạ. Nếu không kí chủ phàm nhân nguyền rủa c·hết Tiên thì ai chơi lại kí chủ, vĩ nhân cũng đã nói rồi...]
- Có làm mới có ăn đúng không!
[Đúng vậy, kí chủ có thể khổ tu một chỗ, hoặc ra ngoài xông xáo, dựa vào tình hình hệ thống sẽ thống báo nhiệm vụ và phần thưởng, kí chủ muốn làm hay không là tùy kí chủ]
Hệ thống vừa dứt lời thì thấy một hàng đống nhiệm vụ, nó có sắp xếp hẳn hôi từ Trắng, Xanh Lá, Xanh Dương, Tím, Cam, Đỏ.
Hắn thấy có rất nhiều nhiệm vụ, như viết thư dùm, hái thuốc, nấu ăn, chạy bộ v...v.
Nhưng toàn đều là nhiệm vụ màu Trắng, chỉ tăng thêm một tuổi thọ.
Còn nhiệm vụ màu Xanh Lá thì không, Nam chợt ngẫm nơi này đều xa xôi hẻo lánh ắt hẳn chỉ là Tân Thủ Thôn, nhưng cũng không thể khinh thường Tân Thủ Thôn được, hắn muốn ăn ổn phải tìm cách học võ, dù cho có vô hạn tuổi thọ nhưng hắn không có sức mạnh, nếu bị phát hiện thì bị trói nhốt là cũng vấn đề lớn.
- Phải điệu thấp tu hành ~~.
Có hệ thống, Nam bắt đầu vẽ ra kế hoạch của mình. Tư chất không có thì lấy thời gian bù vào, hắn không tin 10 100 năm không bước vào được sơ kỳ cảnh giới..
Mặc dù hẻo lánh, nhưng chung quy vẫn tồn tại Võ Giả ở trong thôn,
Những Võ Giả này là của Triều Đình, bởi vì thế giới này có Quỷ.
Tùy theo cấp độ phổ biến mà các Võ Giả được phân công tới, như khu của hắn ít Quỷ và Quỷ cũng khá yếu. Cũng may bọn chúng chỉ hoạt động vào ban đêm,
không hiểu sao bọn chúng rất sợ ánh nắng, dù cho cường đại cỡ nào thì Mặt Trời cũng tiêu diệt được bọn chúng, đây là câu chuyện lưu khắp nơi về cách diệt Quỷ nếu không có Võ Giả.
- Mới giữa trưa, phải tranh thủ hái một ít thuốc mới được. Dù sao có hệ thống tới cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Sau đó hắn lấy ra một quyển sách trên đó có ghi “Bách Dược”.
Trong đó có hình vẽ của các loại thuốc có thể thấy trên núi này, còn không có trong đó? Chắc chắn là thuốc độc.
Hắn nhìn xuống một gốc thì thấy một cây thuốc, hắn không ngại cầm lên ăn, sau một phút lập tức có triệu chứng nhưng cũng rất nhanh hết.
- Đau bụng, t·iêu c·hảy nhưng tăng minh mẫn.
Sau đó hắn ghi chép thêm vào sách, hắn lần lượt thử từng cây, từ không có độc đến có độc để tìm ưu và nhược điểm của chúng.
Có thể chất trường sinh rất tốt để thử thuốc, dù cho độc dược nào vào cũng chữa khỏi.
Tìm tới tìm lui thì bống thấy môt cây thảo dược rất đặc biệt.
Nó hình dáng có bốn lá, nhìn nó lấp la lấp lánh chắc chắn nó không phải bình thường.
Nam lật sách ra tìm thử xem nó là thuộc loại dược nào thì thấy.
Tăng Thể Thảo
Tác dung: Võ Giả sử dụng có thể tăng lên một phần sức khí huyết.
Nam so hình ảnh thì thấy rất giống nhau lập tức vui mừng.
Hắn đào lên và cất vào túi đồ hệ thống, dù sao đồ trân quý phải cất chỗ kín.
Ngó trên giỏ cũng tàm tàm, hôm nay cũng kiếm được tầm 50 đồng, cũng đủ sống cả tuần.
Hắn lập tức quay về thôn, dù sao mặt trời cũng xuống núi, đêm xuống không an toàn.
Thôn Hội An
Mặc dù nói hẻo lánh chứ thật ra cũng cách gần Thị Trấn cách 20km, do đường hiểm trở với lại thời buổi bây giờ ít có phương tiện đi nhanh ngoài ngựa ra đâu nên có thể nói nơi này rất khó đi tới.
Hắn bước tới hiệu thuốc rồi bán đi những thảo dược đi, hắn được 54 đồng, cao hơn 4 đồng so với hắn dự tính.
Hắn còn một gốc Tăng Thể Thảo cũng không biết để làm gì đây, hắn tính để mình sử dụng nhưng rồi lấy gì để đổi công pháp tu luyện? Phải nói cái thế giới nào cũng vậy, đầu tiên phải có tiền trước, đồng tiền trước là đồng tiền khôn.
Thảo dược có thể tăng thể chất có Võ Giả hẳn là vật không tầm thường, nhưng nếu hắn công khai bán ra chắc chắn bị để mắt tới.
- Aizzz, cái này để sau vậy.
Hắn loang toang đi về nhà, Nam đi tới nhà thì thấy có một con ngựa, hẳn là nhà có khách.
Nhưng mà là ai? Có thể cưỡi ngựa làm phương tiện?
- Cha mẹ, con về rồi.
Bước vào nhà thì thấy có một người đàn ông xa lạ trẻ tuổi, chắc tầm 23 nhìn hao hao giống cha. Nam nhìn chút rồi đưa lấy ra trong túi tiền.
- Hôm nay ngày đầu tiên con hai thuốc được 54 đồng, con đưa cho mẹ ạ.
Cha đang nói chuyện với người kia thì nghe thằng con mình một ngày kiếm được 54 Đồng lập tức kinh ngạc.
- Thằng quỷ, một ngày đầu tiên kiếm được 54 Đồng? Mẹ nó còn hơn làm ruộng nữa.
Thời phong kiến, thuế má vẫn là lấy thóc làm thuế tô nên có thể nói ruộng bị khoán không ít khi thuế.
- Giỏi lắm con trai, giỏi hơn ba nhiều lắm rồi.
Đừng thắc mắc, ở đây tuổi 13 14 là đi ra ngoài đồng hoặc đi săn rồi, hắn thấy việc hái thuốc ra tiền mới đi làm thôi.
Sau một lúc, Nam nhìn cha và hỏi:
- Ai đây vậy ba?
- Ử? Chút nữa quên mất, đây là chú út của con từ thị trấn mới về.
- Thị trấn? Nơi đó có nhiều Võ Giả không chú?
Hắn quan tâm nhất là cái này, hắn phải học được.
- Thằng nhóc này, gặp chú không hỏi mà lại hỏi Võ Giả, xem ra nhóc rất thích học võ ha!
- Dạ, con từ nhỏ muốn học võ nhưng không có điều kiện.
- Không có điều kiện?
Nói xong chú út nhìn cha mẹ Nam một cái.
- Sao thế chú út?
- Chú út của mày là Võ Giả đó, không cho mày học bởi vì chú út mày dặn rằng trước 15 tuổi, chú mày sẽ về coi cử thử căn cơ cửa con đủ điều kiện hay không sẽ theo chú vào thị trấn học võ.
Nghe thế Nam sắc mặt vui mừng.
- Vậy vậy, chú út mau kiểm tra căn cơ của con đi.
Nam háo hứt nói.
- Được rồi, lại đây.
Sau đó Nam đi tới gần, ông chú út sờ bụng rồi xem thử tay chân một chút rồi cau mày nói:
- Đáng tiếc, tư chất cực kém, mặc dù có tư chất nhưng vẫn ổn ổn ở đây an ổn thì hơn.
Nghe thế Nam xụ mặt, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ:
- Dù sao hệ thống không thiếu tuổi thọ, chỉ cần có tư chất là được, mặc cho là tư chất gì.
Sau đó ông chú út lại nói tiếp:
- Xem ra cả gia đình mình chỉ có mình em là người có thiên phú.
- Ừm, cả nhà ta 3 đời không có Võ Giả rồi, con cháu của chú có hi vọng hơn, cả nhà cũng được nhờ.
Cha Nam nói xong thở dài.
Nhà lúc trước cũng có 5 anh em, nhưng đều Quỷ g·iết c·hết hết, Út sống sót được quyết tâm muốn g·iết hết lũ quỷ này nên mới đi tầm sư học đạo.
Trời không phụ lòng người, sau bao cố gắng thì cũng đạt được kết quả như ngày hôm này trở thanh Võ Giả.
- Haizz.
Nam cũng thở một ngụm dài, nhưng Nam cũng hỏi tiếp:
- Chú ơi, con nghe nói võ giả có cảnh giới, và tư chất như thế nào ạ?
- Võ Giả chia làm 3 cảnh giới, Ngoại Công, Nội Công và Tiên Thiên được chia ra sơ, trung, hậu, đỉnh phong. Chú hiện tại ở Ngoại Công hậu kỳ, cũng là một nhân vật trong Võ Quán.
- Còn Quỷ thì sao ạ?
- Quỷ thì cũng chia như thế.
Nam trầm một chút, thì cũng nói ra đến thắc mắc của mình.
- Trên đời này có Tiên không hả chú út?
Nghe thế chú út cũng ngẫm rồi nói:
- Chú không rõ, nhưng cũng có tin đồn có Tiên g·iết Quỷ có Hà Châu, có một quỷ rất lợi hại ngay cả Tiên Thiên cũng không thể g·iết được.
Nam trầm ngâm suy nghĩ:
- Ắt hẳn sau Tiên Thiên là cảnh giới của Tiên.