Trường Sinh Đảo

Trường Sinh Đảo - Chương 82: Chương 81




Chương 81



Ký ứaJc



Độ này viết 1 cái võng du.

Cũng là side story của IMI.

Nên sẽ tạYcm thờQFi không viết phụ chương nữIMa.







GiấMMac mơ !?



Hay là một đMMaoạdMn ký ứTJc !?



BầObQu trờJwJi nắFMng, trong xanh, quảorng trườNRng với nhữcOSng cọc gỗ tròn di dộng.



Đau đRKớn...mệt mỏi...



Thật hỗn loạen...



....



“Làm lạci.”



“Đủ rồi, còn tiếp tục hành xác nữSDaa, ngươi sẽ chết thật đbấaKKy.”



“Chưa đBLoủ, tôi vẫn có thểF...Hộc....”



“Một lầKn nữJa thôi đwFdấcy.”



GiữKLwa quảaJng trườdMng rộng lớn, một cậu bé khoảKIMng 13 – 14 tuổi, thân hình phổng phao, nhưng nhập nhằBLong nhữvng vết thương lớn nhỏ. Nặng nhọc lên bước vào rừng cọc gỗ phía trước. Mái tóc đTLen, ngang tới mí mắdMt, cùng màu với đvôi con ngươi, ánh mắRt đaMzôi khi chuyểTJn vàng, lóe lên từng đIMiểwcm quang mang kỳ dịObQ. Gương mặt thanh tú như con gái, dù mệt mỏi nhưng vẫn không át đObQược vẻ kiên nghịTL cùng cương quyết, chân mày luôn nhướng lạLQi, có vẻ già dặn, không hợp với tuổi. Cậu bé nhìn rừng cọc gỗ chuyểIMn đwFdộng, nghiêm túc, hít thở sâu một hơi, sau đcó nhún chân. Cảor ngườSDai như mũi tên xông thẳng vào.



Hàng cọc gỗ như có linh tính, chuyểTJn đQFộng liên tục theo nhữwaGng quỹ tích không xác đNRịMhYnh, trơn trượt, không hề va chạaKKm vào nhau, chỉJwJ toàn lướt xát qua, nhưng đIMều nhắxem thẳng đorến ngườwFdi cậu bé.



Đôi mắaJt đuPã hoàn toàn chuyểSDan vàng.



Phân tích, phân tích... tiếp tục phân tích.



Góc trái ba mươi đFộ, vận tốc 150km/h, góc phảLTSi 75 đKLwộ vận tốc 180km/h, sắLQp sửa tách đwaGôi – có thểFM đJwJột ngột gia tốc....



Né tránh – né tránh, chân phảFi bước hai bước, chân trái một bước, khom lưng, xoay ngườTbi, tiếp tục xoay ngườYci. Vẫn còn một cột thứor 3 đJang hướng đKến với vận tốc 210km/h, có thểTL bắaJn ra cọc nằsm ngang. PhảJwJn xạFM không kịdMp – bám vào – nương theo quán tính có thểor đTbi thêm đFược 2m, sắJp sửa va chạwaGm với mục tiêu kế tiếp – không thểc tránh né.



Bốp bốp.





Hộc.



Đi đLTSến giữaJa sân, cậu bé đwFdã bịc nhữzXwng cái cọc gỗ chuyểwaGn đJộng liên tục, xoay tròn, mang theo cây gậy nằIMm đRủ mọi góc đDvộ đLQánh cho túi bụi. Nhưng cậu vẫn giữuP đIMược bình tĩMhYnh, cố gắObQng nghiến răng chịhRu nhữKLwng đDTRòn không thểNR né tránh, liều mạxeng bước tới phía trước.



Đến ¾ sân thì toàn thân cậu đMNxã đorầaKKy máu tươi, là do thịFMt bịRK đIBtánh qua nhiều, nhữXsng chỗ máu tụ đaJã bịIBt bầRKm đeến rách nát ra, thấTLm đorỏ hết bộ quầaMzn áo vốn đTLã tảTL tơi.



ChỉMhY còn một chút nữFMa.



“Aaaaaaaaaaaaaa....”



Đôi mắaKKt rực sáng ánh vàng, số liệu bên trong chuyểen đLQộng không ngừng nghĩTb, cơ thểRK nặng nhọc nhưng vẫn chuyểbn đwaGộng một cách dứSNt khoát, đKưa ra nhữFMng phảKLwn ứIMng né tránh hoàn mỹ nhấaJt. Tuy vẫn không tránh khỏi bịObQ đoránh trúng vài lầbn, nhưng kết quảR đQFã tốt hơn trước rấwaGt nhiều.



ChỉFM còn 5m nữXsa.





Bốp bốp bốp...



Phụt... Một vết thương nặng nhấRKt đNRã phun máu ra như vòi, đuPộng mạaMzch có lẽ đKLwã dập nát đLTSến mứhRc rách ra.



Càng về cuối, tốc đSNộ chuyểYcn đObQộng của đbám cọc gỗ càng khủng khiếp, dườTLng như đBLoã có thểaMz so sánh với đJạwcn bắtuIn. Máu thấTLm đFMỏ cảJ mấwcy cây cột va chạDvm vào ngườei cậu.



Còn 3m...



Bốp bốp.



MắRKt đaJã hoa lên, ánh sáng màu vàng đSDaã biến mấGDct.



Còn 2m...



ĐạtuIi não dườRng như đorã ngừng hoạXst đaMzộng, cơ thểuP chỉNR còn hoạQFt đMMaộng theo bảMhYn năng.



NhữMNxng cây gậy vẫn vô tình, giáng xuống không ngừng.



Nhưng không hề cảaJn trở đbược thân hình đDvơn bạJc ấRy nhích lên từng bước.



Còn 1m...



Đầbu gối khuỵu xuống, cảRK cơ thểBLo đBLoổ gục về phía trước.



Nửa cơ thểDTR đKLwã ra ngoài vòng tròn cọc gỗ.



Kết thúc. Toàn bộ cọc gỗ đYcều đLTSã ngừng vận chuyểJn.





Cơ thểwaG như vô lực, mềm nhũn ra, sau đJó giống một cây chuối mấhRt gốc, hướng thẳng xuống lòng đNRấGDct mà thân mật đJổ xuống.



Bỗng, có một luồng sứGDcc mạtuInh kỳ lạuP mà ấbm áp, đObQỡ lấIMy cậu.Ánh sáng màu trắJng chớp đcOSộng, bao phủ toàn thân thểQF rách nát ấMMay, từng đKLwiểbm quang hạKLwt thay phiên nhau dung nhập vào nhữaJng vết thương, kích thích khảTb năng tái sinh của các tế bào – liên kết lạQFi nhữRng mô, cơ đJã bịJ đcOSứLTSt. CảdM ngườSNi cậu bé như chìm vào dòng suối nước nóng, cứcOS thế mà thiếp đDTRi.



...



“Sao rồi !?” Một giọng nữIM hiền từ vang lên.



“ĐứwFda bé này đGDcúng là quái thai.” Một giọng nam, trầFm ổn, cổ lão mang theo khí tứDTRc tang thương...



“Ừm.”



“ChỉwFd mấFMt hai năm, đtuIã có thểXs đeiều chỉNRnh cơ thểMMa, phảMNxn xạzXw kịep với tốc đbộ tính toán của chân lý tầsng thứMNx nhấKt. CứaMz như nó sinh ra đwaGểMhY sử dụng chân lý vậy.”



“Có lẽ là do tính cố chấIBtp của nó.”



“Ừm.. Nó chính là như vậy. Vì chiến mà sinh, vì chiến mà chết, máu tươi chảhRy hết, chinh chiến không ngừng. CảIBt đvờKLwi anh hùng cảR đJờDvi bi ca, nhiều năm về sau, có lẽ sẽ phát hiện mình đRã bỏ qua rấSNt nhiều...nhữDvng ngườzXwi yêu thương nó, ngườJi mà nó thương yêu. Dùng một đQFờbi cô đSNộc chỉtuI đcOSểBLo đcOSổi lấJwJy thù hận.”



“Một đaJứSDaa trẻ mắDTRt nhìn thấObQy cha mẹ mình đIMiên loạXsn mổ ruột moi gan nhau đDvến chết, và anh trai vì cứSNu mình cũng bịzXw ngườTbi ta xé xác... không trở thành đtuIiên loạFn đLQã may lắTJm rồi.”



“Không, nó thật sự đuPã đTbiên rồi.”



“Điên rồi sao !?”



“Nó đTLã trở thành phầTJn tử cực đRoan, bài xích mọi thứQF không thuộc về trái đSNấLTSt. Mọi thế lực siêu nhiên, các đDvạTJi thế giới khác chỉs sợ sau này đTJều sẽ ăn thiệt thòi về tay nó. Sau khi hủy diệt hết nhữvng đhRạGDci thế giới khác, có lẽ nó cũng sẽ kết liễu chính mình.”



“Giao trườhRng sinh đzXwảoro cho nó như vậy...”




“Không cầKn lo lắIBtng quá, một khi tiếp nhận hoàn toàn chân lý, mọi cảMMam xúc của nó sẽ đJều bịJwJ chặn lạaKKi, mối thù này cũng sẽ chỉdM còn là một đaJoạQFn ký ứuPc thôi.”



“Nó có biết không !?”



“Đến ngày nó thừa kế trườSNng sinh đDTRảJwJo ta sẽ nói cho nó biết.”



Sau đwFdó là tiếng ngườBLoi nữor thờMNx dài.



...



Có lẽ không phảzXwi là giấLQc mơ.





Là một đDTRoạTbn ký ứsc.



Nhưng là ký ứGDcc của ai !? TạuPi sao mình lạSDai có ký ứSDac này !?



NgoạBLoi trừ đNRứhRa bé đDTRó, mọi vật đDTRều hư vô mờwaG ảSDao.



Thật khó có thểs phân biệt.



ĐầQFu – thật sự rấSNt đxeau.



Có lẽ do sử dụng chân lý quá nhiều, gánh nặng cho bộ não vốn đIMã rấMhYt yếu đObQuối.



Thật sự không muốn tỉxenh lạKi.



...



Tiếng reo hò ầzXwm ỹ.



Không khí sôi đxeộng đObQánh thứvc một thiếu niên tóc trắBLong, bộ dáng tiều tụy vẫn đTLang ngủ thiếp đIMi mấXsy ngày nay. Khuôn mặt thanh tú, trắObQng bệch, có phầuPn giống con gái. MắFt đMhYen, sâu mà thâm thúy. Thiếu niên khó nhọc quay đsầXsu nhìn về phía trước. Dườxeng như vết bớt màu đXsen từ giữXsa ngực ngập đorến cổ hắIBtn làm việc này cũng trở nên khó khăn vô cùng.



Một thiếu niên khác, có vẻ trạKc tuổi hắtuIn, khuôn mặt anh tuấJn, phảYcng phấst có gì đuPó kiêu ngạJwJo, nhưng lúc này lạaJi tràn ngập vẻ bấFMt đDvắTJc dĩNR, đMhYược hai mấLTSy con ngườbi, tung lên tung xuống không ngừng.



Bên dưới là hai mươi mấtuIy thiếu niên khác, tấObQt cảRK đJều còn rấwFdt trẻ, bộ dáng nhếch nhác, dườBLong như vừa trảObQi qua một trận chiến gian khổ lắDvm, nhưng tấzXwt cảQF bây giờxe đMNxều hân hoan với nụ cườDTRi trên môi, có vẻ như đIBtã đMNxạDTRt đGDcược kết quảLTS tốt.



“Ngài đMhYã tỉenh rồi !?” Một giọng nữSDa vang lên.



“Ừ.”



“Mọi ngườRKi ơi, King tỉenh rồi nè.” NữK pháp sư chuyên phụ trách trịJ liệu cho hắaJn reo lên mừng rỡ.



CảQF đaJám ngườKi đcang tung hô ThầaJn Tiễn, vẻ mặt đMMaều thay đhRổi vô cùng đJặc sắtuIc, chỉGDc nhún chân một cái, hai mấKy con ngườJwJi đtuIã tụ tập lạQFi quanh đJây, đTbểXs mặc ThầwaGn tiễn bấIMt ngờuP từ trên không rơi xuống mà chẳng ai đObQỡ, thân mật tiếp đorấKt, đTbau đcOSiếng.



“Ngài cảRKm thấIBty thế nào !?”



“Đầeu có còn đKIMau không !?”



“Xin lỗi, nhữeng ngày đaMzầuPu tiên chúng tôi không biết đMNxược sử dụng chân lý lạIBti gây ra gánh nặng đYcến vậy.”



“Cám ơn ngài đKLwã giúp đMNxỡ chúng tôi nhữGDcng hôm đXsó.”



“Vết thương của ngài không sao chứIM !?”



Hàng loạJwJt cái miệng thi nhau nói, nhưng hắwcn đbều nghe và hiểIMu hết. Khuôn mặt vẫn bình thảen, cặp mắRt đMhYen láy – yên tĩXsnh như mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng. Loáng thoáng có chút cảLQm giác kỳ quái, không thểaKK hiểTJu đLQược, mỗi khi hắaJn muốn xác đdMịhRnh cảObQm giác ấdMy là gì, thì nó lạTbi như con thỏ sợ hãi, chạJwJy biến đaKKi mấMhYt. Tuy vậy hắaKKn cũng không buồn bực, đFMúng ra thì hắFMn chưa bao giờwc buồn bực. Cứs bình tĩRKnh, kiên nhẫn mà đJợi, cảSNm giác đdMó sẽ lạIMi đGDcến.




Có lẽ là do sự cảJwJm nhiễm, từ nhữIMng lờuPi hỏi thăm ân cầJwJn này.



TạRKi sao nhỉMhY !? Là do sóng não của bọn họ đSNã hình thành thứObQ gì đRKó thực chấuPt tác đcOSộng lên mình !?





Không biết. Chân lý tạDTRm thờwFdi không sử dụng đFMược, rấxet khó đDTRểRK phân tích chỉv bằMMang mắJwJt thườJng. Nhưng... cảaJm giác này... đJúng là không tệ.



...



TạJm thờtuIi không nói đaMzến việc ăn mừng chiến thắNRng của nhữNRng con ngườLQi còn sống sót qua vụ tai nạhRn.



Chúng ta cùng đori sâu vào khu rừng, cách quảhRng trườRng lớn do cú dội bom của Ji Won tạIMo thành khoảLQng 5km.



Một thân ảuPnh cao lớn, đSDaang cúi xuống mặt đGDcấxet, khịzXwt khịBLot mũi ngửi gì đYcó. Trước mặt hắsn là một dấvu chân chắTbc nịBLoch, có lẽ do chủ nhân chạFMy gấKLwp, không kịGDcp xóa dấwFdu vết. Ve ve cằFm, Tanker cườtuIi lạRKnh, cảR ngườori như một con báo thành thục di chuyền qua nhữMhYng tán cây, đsểhR lạQFi sau lưng từng trận gió nhẹ và lá cây bay phấGDcp phới.



Bỗng nhiên, chân hắIMn đcOSạGDcp phảKIMi một vật cứwaGng gì đJó.



Bùm.



Tiếng nổ âm vang trong khu rừng, làm lá cây rụng xào xạDvc, Tanker bịYc bắcn ngược về phía sau 2m, choáng váng một hồi mới miễng cưỡng đwFdứFng lên đaMzược. Nhìn lạwaGi phía dưới cơ thểe, từ bàn chân đGDcến bắcOSp đKIMùi đTJã bịSN nổ tan nát thành nhữDvng mảIBtng thịwaGt vương vãi, trơ xương.



“ThằObQng khốn giảwFdo hoạet, đwaGừng đRKểaKK ông bắvt đFMược mày.”



Tanker phẫn nộ hét to trong khu rừng vắSNng. May mà thực nghiệm đsảFMo không có chim chóc gì, chức nếu không chắorc chúng cũng bịKIM âm thanh hùng hậu này chấFn cho chết ngấRt hết một loạRKt.



...



Trung Thành xoa xoa mồ hôi trên trán, âm thầem và ân cầsn hỏi thăm mườLTSi tám đeờzXwi tổ tông nhà Tanker. Kỹ năng truy tung và tốc đDvộ của kẻ này quá đSNáng sợ. Cài vài quảGDc lựu đNRạdMn ở dưới đDTRấxet mà vẫn chẳng nổ chết đaJược hắTbn. Mồm vẫn to, họng vẫn khỏe, chứcng tỏ hắzXwn chẳng hề hấGDcn gì cho lắObQm. Đúng là quái thai. Hòn đzXwảvo này chỉs toàn lũ quái thai.



NghĩIBt đzXwến em gái còn không rõ tung tích trên cái hòn đaJảBLoo toàn lũ bấJwJt thườsng này. Trung Thành bỗng cảorm thấKy tương lai đKIMen tối như cái tiền đwaGồ chịMhY Dậu mà hắxen từng bịObQ ép viết cảQFm nhận lúc còn đtuIi học vậy.



Lạwci liếc nhìn hai khẩSNu súng đGDcang phù mỏ vẫn chưa lành hẳn của mình và viên đXsạcOSn TIMI cuối cùng bên hông. Trung Thành thở dài, lấLQy sứKLwc, tiếp tục chạRKy băng băng. Chẳng biết vụ nổ kia cầbm chân Tanker đzXwược đbến lúc nào, chạFy xa đorược bao nhiêu thì cứwc chạTby.



Vừa rồi giao thủ với Ji Won, hắDvn cũng tiện tay quăng ra một thiết bịKIM ghi âm nhỏ vào một bụi cây bên cạTbnh. Thiết bịhR này vốn dùng đtuIểTb rảhRi xung quanh, cảSDanh giới mỗi khi hắJwJn cầBLon nghỉMNx ngơi trên đaKKảXso, không ngờuP lúc này có chút hữIMu dụng.



Bọn tai dơi mặt chuột cũng đwaGang tìm trận pháp. Mấxey đTJứRa kia đFMều là con ngườwci, bán sứKIMc cho tai dơi mặt chuột đRểIBt đaMzổi lấObQy vài thứSN bệnh hoạFMn. ThằBLong lái Mobile suit kia muốn giết King...



Tấort cảJ đSNều đeược ghi lạJwJi. Trung Thành cũng đMhYã đxeểDv lạhRi một thiết bịdM phát sóng chỗ mọi ngườdMi. Giờb này chắIMc hẳn cảObQ đhRám cũng đbã nhận đJwJược tin tứKIMc rồi.



Lo cho thân mình vẫn hơn. Trung Thành vừa chạFMy vừa hi vọng mấIBty quảs lựu đIMạMNxn làm ăn tốt một chút, tốt nhấst là thổi bay luôn nòi giống của Tanker đIMi, dù không dám hi vọng sẽ nổ chết hắDvn, nhưng cầIBtm chân hắGDcn vài giờwc là đKLwược rồi.



...



Frozen vấKIMt vảv cưa đaMzôi một tử đuPồ xấJwJu số.



Ma khí dày đKIMặc không thểTb cảzXwn trở đNRược sát thương vật lý từ cây kiếm băng, hơn nữSNa đKLwôi cánh băng sương – dựa vào sự thay đbổi khí áp nóng – lạFMnh đSNểe di chuyểcn, giúp cô có đMhYược tốc đJwJộ như quỷ mịF, cộng thêm kinh nghiệm chiến đBLoấdMu với tử đFồ cũng đBLoã kha khá, Frozen không còn luống cuống như lầJn bịLQ bốn tử đDTRồ rượt đwaGuổi trong rừng cùng Claude và Trung thành như trước nữaJa. Ít nhấDTRt tự bảFMo vệ bảen thân trước một, hai tử đdMồ không còn quá khó khăn.



Đi trong rừng đwaGã đMhYược ba ngày, gầQFn như trong vòng bán kính 5km xung quanh quảJng trườTJng lớn đYcều đGDcã thử tìm qua hết rồi. Vì bay ở trên cao, nên cũng ít khi bịLTS tử đFồ phát hiện, nhưng Frozen càng lúc càng thấey buồn bực.



Thằwcng ngốc này, chạey đJwJi đhRâu rồi !?



Không phảtuIi bịMhY tử đTLồ giết mấSNt xác rồi chứObQ !?



...