Trường Sinh Đảo

Trường Sinh Đảo - Chương 62: Chương 61




Chương 61

KịgHj sĩJl nhấueht kiếm







Trong rừng cây, bóng dáng của Linh yếu ớt dưới một gốc cổ thụ, thầian tình tràn ngập sợ hãi, ánh mắRibt kinh hoảng nhìn chằlm chằFZm vào đttám ma quỷ đdWRầhLdu hói chây tay teo quắjt, cái bụng trương mình cùng khuôn mặt méo mó đuvang vây quay minh với ánh mắwhut thèm thuồng.



TrảrpNi nghiệm nhiều đRAiều kỳ quái từ khi lên đuRuảpKo làm cô có khảdWR năng miễn dịJlch nhất đlKKịYaOnh với một số hiện tượng siêu nhiên. Nhưng điaiều kiện đRAầfYu tiên là nhữFZng thứwz đQó không hạCYRi đYaOược đAến mình. Còn giờQ đrpNây, dù nhìn kiểju gì cũng thấoQy đtám quỷ này đuvang vô cùng đOFwói khát, chúng thậm chí còn gầwhum ghè, cảahrnh giác lẫn nhau tránh bịRgl tranh đuvoạhuft miếng mồi nữJla. Nhìn kiểllCu gì cũng không còn cách nào.



Linh cắjAn răng, bám lên cành cây gầWWn đHVó, hai tay nhanh thoăn thoắiat trèo lên gốc cây cổ thụ đrpNằdWRng sau. Lúc nhỏ cô và Trung Thành vẫn thườttng hay chơi trò này. ThểKj lực của cảHV hai anh em vốn cũng rấOFwt tốt, ít nhấKWt là so với bạgHjn cùng lứbCa.



Đám quỷ thấCy con mồi hành đOFwộng mới đoQầYaOu cũng ngạRglc nhiên nhao nhao muốn xông lên, nhưng khi nhìn Linh trèo đDlược lên đwzến giữHVa thân cây, bẻ một cành cây làm vũ khí tự vệ thì mấuvy con này quay qua nhìn nhau bằQng ánh mắbCt khó hiểLJIu. Khuôn mặt chúng dạRibi ra rồi cảHV lũ thay nhau ôm cái bụng bèo nhèo, lăn lộn ra cườrpNi.



Trốn trên cành cây thấbCy cảwznh này, mý mắCYRt Linh không khỏi giật giật mấRAy cái.



“Bọn chúng đWWang cườCi nhạWo mình sao !?” Trán cô gái tràn đtầKjy vạhDoch đpKen, một cỗ nộ khí âm ỷ dâng lên rõ ràng. Hôm nay thật quá nhiều chuyện bực mình.



Nhưng cô cũng không vì vậy mà dừng lạIji, nhanh chóng trèo lên cao hơn. Lúc này không ai rảhLdnh mà cứau mình, thà làm trò cườiai cho ngườiai khác còn hơn mấYaOt mạRAng. MạjAng của mình phảLJIi tự do mình gánh lấhufy. Sống trong gia đlKKình quân nhân, Linh rấuvt rõ ràng một đaiểhufm này, vì vậy mà dù gặp nhiều nguy hiểjm trên đpKảuvo, cô vẫn chưa hề kêu cứWWu King một lầlKKn nào.



ThấrpNy con mồi khuấWt khỏi tầlKKm mắuRut, đuehám quỷ mới thôi ôm bụng cườwhui, ma khí quanh ngườjAi chúng nó dày đuRuặc đuehẩrpNy cảOFw lũ phiêu diêu lên trông trung, tuy hơi chậm, nhưng thực sự là bay đuvược.



Nhưng cảDl đwhuám lúc này mới ngớ ra, chúng không bay tới chỗ cô gái kia trèo điaến. Cây cổ thụ này quá cao, cũng có nhữang con thử trèo lên, nhưng vụng về không biết cách, lạKji ngã xuống, lăn lông lốc nhìn rấrpNt thảAm hạQi.



CảIj đRibám nhìn nhau rồi đwzấRglm ngực dữKj tợn. TấNDt nhiên cái cơ thểHV gày còm của chúng làm cho sau vài tiếng đfYấpKm ngực, con nào con nấDly ho sù sụ, hệt như đWWám xì ke nghiện nặng thiếu thuốc lâu ngày vừa phảti tập xong một bài thểia dục vấRibt vảtt.



Có lẽ do cảwz đpKám bịW bỏ đRAói quá lâu.



CảfYm nhận đAược sự đuRuau đIjớn từ mấNDy cú đttấbCm, lũ quỷ tứHVc giận, gào lên mấhLdy tiếng thểQ hiện sự bấuvt mãn rồi thi nhau tràn đOFwến gốc cây cổ thụ kia. Ma binh thực chấCYRt trên tay không ngừng chém vào gốc cây đhDoáng thương.





Dù cây cối trên thực nghiệm đjảfYo có cứDlng gấp chục lầfYn ở trái đKDấat, cũng không chịttu đYaOược công kích mạwhunh như vậy, bắwzt đLJIầRibu ùn ùn đFZổ xuống.



Linh ở trên cao lạfYi càng kinh hoảgHjng, lúc này cô mới chân chính thểKD hội đfYược cái câu mà cổ nhân đQã dạlKKy theo nghĩRgla đuehen:



“Trèo cao ngã đuehau.”



Đám quỷ thì hú lên sung sướng, ùn ùn kéo nhau về phía ngọn cây vừa đYaOổ xuống. Nước dãi chảly dài, vẻ thèm khát lộ rõ.



...





Ba ngườOFwi kịFZ sĩHV đKDang thi nhau chạrpNy chối chết, lúc này danh dự hay tinh thầjn chiến đấju gì gì đRAó cũng đJlều bịWW quăng sạwhuch sang một bên.



Trước thực lực mạWWnh mẽ tuyệt đttối, mọi âm mưu quỷ kế đpKều là vô dụng.



Đẳng cấNDp của đllCối thủ cách bọn họ quá xa. Một mình con dơi trong trạlng thái cuồng hóa đló, Frozen lúc toàn thịttnh nhấlt cũng nhắhufm đuvánh không lạti, vậy thì Robert và Claude càng khỏi cầQn phảli nghĩa. Hơn thế nữlKKa, đRAám ma quỷ bộ dáng xấHVu xí cầCm dao cầNDm kiếm kia vừa nhìn cũng biết không phảjAi là dễ chọc.



Nếu không phảfYi đLJIột nhiên con hổ trắWWng đó nhảCy ra quầAn thảahro với con dơi to đlầKDu, một cơ hội đAểahr chạiay trốn bọn họ cũng không có. Nhưng bám sát sau đOFwó vẫn là đuehám âm binh chân đbCạjp khói đjen, lướt đLJIi như gió, một chút cũng không dờli.



Frozen lẩbCm nhẩWWm mấjAy từ, sau đgHjó nhanh chóng xoay ngườQi lạuRui, một vòng tròn chuyểhufn hóa hình sao sáu cánh hiện ra, hơi nước trong không khí lập tứAc ngưng kết lạbCi thành nhữRibng mũi tên nhọn hoắDlt, bắWn vào đaám truy binh phía sau.



BầOFwy ma quỷ đtang cơn đQói khát đdWRiên cuồng, nên mặc kệ ba bảAy hai mốt, tùy ý đhLdểJl mưa tên cắjm lên ngườoQi. Dù sao chúng da thô thịjAt dày, nếu không phảJli trúng đtầlKKu thì tốc đNDộ lướt đtến vẫn không mấgHjy thay đKWổi. Đây cũng là một trong nhữuRung lợi thế của số đejtông. CảRib đHVám như một dòng chảuehy đRAen ngòm, ùn ùn cuốn tới. Trên đtườtng cây cối khô héo đuRui nhanh chóng, tràng cảuRunh rấKWt đuRuáng sợ.




NhữgHjng mũi tên cắCm vào chúng chỉQ đHVể lạNDi một lỗ máu rồi nhanh chóng tan chảrpNy ra thành nước thườejtng, còn vết thương thì nhanh chóng khép lạDli. Bịhuf xây xát một chút chỉFZ càng kích thích hung tính của chúng. Tốc đYaOộ đfYuổi theo vậy mà có chút tăng lên.



“Chậc, cứgHj thế này không phảWi là cách.” Robert tặc lưỡi một cái nói.



“Cố gắFZng một chút, sắKjp đFZến suối nước nóng rồi, chỉuRu cầdWRn chúng vào hồ nước, ta sẽ cho chúng thành tượng đNDiêu khắwzc hết.” Frozen cắuvn răng nói. Cô ta vẫn không ngừng huy đNDộng tên băng bắn vào đbCám truy binh phía sau, dù rằttng cũng chẳng có hiệu quảjA mấuRuy. Nhưng nhờOFw đlôi cánh băng sương, cô ta có thểtt coi như là ngườfYi rảttnh rang nhấwhut, không nghĩj ra việc mà làm cũng hơi phí.





“Nhưng vẫn còn một đwzoạpKn nữLJIa, mà với vận tốc này, một hai phút nữaa là chúng ta lạiai bịA bao vây thôi, đuehến lúc đOFwó có liều mạejtng cũng khó thắRglng...” Claude lo lắbCng nói.



Hai ngườwzi kia trầgHjm mặc, hiểejtn nhiên họ cũng nhận ra tình hình lúc này chẳng tốt đQẹp gì.



“Ài, mình đgHjúng là số khổ.” Robert lẩQm bẩOFwm một câu rồi quay sang nói với hai ngườRibi còn lạJli:



“Frozen, cô mang nhóc lò sưởi đKWi trước. Tôi sẽ cầuehm chân chúng một lát.”



“Không vấwzn đlề gì, nhưng ngươi làm đYaOược không !?” Frozen thoáng ngạDlc nhiên một chút, phảuehi biết rằIjng ở lạDli tám phầtn là chết chắahrc. Dù rằhDong tiếp tục chạRgly cũng chẳng khá hơn, nhưng ai lạAi ngạgHji mình sống lâu một chút chứpK !?



“Anh Robert...” Claude hoảLJIng hốt. Hắln cho rằuRung Robert thấrpNy không có hi vọng nên đfYịRibnh xông vào đLJIâm chém với lũ kia một trận đllCểt xảuv stress sau đJlâu đOFwấbCy kiêu hãnh mà lên thiên đKjườiang đpKây mà.



“Mẹ, coi thương ngườuvi ta vừa thôi. Ông đRAây còn tuyệt kĩoQ chưa dùng lầlKKn nào cơ. Lúc chạQy thì ngoái lạCi, mở mắFZt ra xem không phí.” Trước ánh mắt “bi thương” của Claude, và tràn ngập sự không tin tưởng của Frozen, Robert cáu lên.



“Được rồi, vậy bọn ta đgHji trước.”



DứYaOt lờhufi, Frozen nhanh chóng nắjAm lấwzy áo Claude, kéo hắLJIn đCi thật nhanh, tên này vẫn còn đttang giàn dụa nước mắQt, đầKWy vẻ bi phẫn...



“Khốn thật, một câu kêu mình bảdWRo trọng hay cẩLJIn thận cũng không có.” Robert lẩm bẩrpNm bấtt mãn. Frozen cũng coi như là ngườOFwi quyết đjoán. Trái ngược hẳn với Claude, chảjA hiểWu sao hai đjứwza này đCi chung với nhau đrpNược.



HắCn thở dài một cái rồi nhìn về phía đttám âm binh đYaOang đdWRuổi đdWRến, ánh mắahrt lập tứjc thu hồi vẻ tùy ý như trước. Khuôn mặt cợt nhảIj lúc này trông vô cùng nghiêm túc. Khi thế toàn thân bộc phát, ánh sáng đQấIju khí màu lục phảhufng phấCYRt quanh cơ thểuv trông vô cùng trang nghiêm và thành kính.



Nắhufm chắKWc thanh trường kiếm đOFwi cùng mình bao năm nay, đuehây là món quà ông nội tặng cha hắHVn trước khi tham gia kháng thầhDon chiến năm đfYó, đoQến lúc hắwhun sử dụng thì đjã cũ nát không chịgHju nổi. Nhưng từ khi xuấejtt đNDạFZo đwzến giờLJI, hắCYRn chưa bao giờpK có ý đAịDlnh thay thế nó.



“ChỉLJI sợ đdWRây là lầllCn cuối cùng nhìn thấQy mày rồi.” Robert thầiam nghĩoQ.





Khí thế cảND ngườllCi hắllCn rực rỡ bùng phát, nghỉA ngơi mấoQy ngày, lượng đYaOấwhuu khí đttã hồi phục hoàn toàn. Thậm chí còn ẩjn ẩQn có dấuehu hiệu đDlột phá. Nói chung, chưa bao giờIj Robert cảKWm thấejty mình sung sứlc như lúc này. HắRAn gác kiếm ngang ngực, nhỏ giọng nguyện cầRAu:



“Vinh quang của kịhLd sĩl, thánh kiếm của vua Athurn vĩj đjạbCi, xin hãy đAểJl kẻ bề tôi này mượn một tia quyền năng của ngườtti.”



TrườfYng kiếm trên tay rực rỡ quang hoa, ánh sáng từ nhữpKng vết nứWt cũ rỉdWR trên thân kiếm trào ra như muốn phá vỡ lớp vỏ bọc xấhLdu xí cổ lỗ này. ĐấCYRu khí toàn thân đAiên cuồng vận chuyểlKKn, quán trú hoàn toàn vào thanh kiếm dựng thẳng đCứLJIng trước ngực. Mỗi một lời nguyện cầpKu vang lên, thanh kiếm càng lúc càng rung đuehộng, tiếng nứRAt vỡ cũng ngày càng rõ ràng.



Cuối cùng, toàn bộ lưỡi kiếm sau khi rung ông ông lên một tiếng cuối cùng, hoàn toàn vỡ nát, thành trăm ngàn mảejtnh nhỏ, lấAp lánh như kim cương. Từ đuvốc kiếm, một luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ thay thế cho lưỡi kiếm dầjAn dầOFwn hiện ra.



Một thanh kiếm ánh sáng bằKjng vàng ròng. Từng mảOFwnh kiếm vỡ bóng như gương lấhLdp lánh lúc này làm cho tràng cảbCnh càng thêm khoa trương, tráng lệ.



Robert dậm chân. Nguyện cầrpNu nhữDlng tiếng cuối cùng.



“Vinh quang của kịRA sĩa, trách nhiệm của vịhLd vua, gánh nặng của kẻ đDlược trọn. Tấhuft cảhuf đNDều bao phủ trên ngườFZi ta. Với tượng trưng linh vật: Hoàng kim thánh kiếm khảrpNi hoàn.”



Kịwhu sĩJl nhấuvc thanh kiếm lên quá đCỉNDnh đKWầKWu, ánh sáng vàng nồng đwzậm, tỏa sáng cảpK một góc khu rừng, đlấtu khí toàn thân đgHjã tập trung đến cực đKDiểHVm. Hắuehn hét lớn:




“Ex...Calibur”



Một tiếng Xoẹt vang lên từ giữdWRa hư không, tựa như ngườOFwi ta dùng sứHVc xé rách một tờuv giấlKKy mỏng manh. Ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ cảrpN hiện trườuRung, không khí như tách ra, nhườuvng đjAườHVng cho một kiếm mãnh liệt này.



TấCYRt cảjA vật cảDln trên đNDườOFwng đwzều bịA thổi bay không còn một vết tích.



Trước mắuvt mỗi âm binh đDlều là một mảuehng trắNDng xóa, mắhDot không nhìn điaược gì, bên tai là tiếng nổ vang, giống như cực đLJIộ yên lặng lạtti như cực đuehộ ầNDm ĩuv, nhưng không ai có thểgHj nghe rõ đWược gì cảW. RấRibt nhiều con không kìm đKDược há hốc mồm, một ít có trực giác tốt thì cố gắrpNng tỉLJInh táo lạKDi, bọn chúng nhận ra nguy hiểlm đejtang chầuvm chậm tiến tới.





Sau khoảgHjnh khắRAc cực lặng cực tĩjnh, tiếng không khí vỡ vụn cực vang xuấFZt hiện.



Đám âm binh ma quỷ lập tứfYc hoảRibng sợ, chúng điaồng loạKWt hét lên, tự cắOFwm binh khí vào ngườhDoi mình, máu tươi màu đJlen tung tóe, nhưng cũng nhanh chóng diễn sinh ra từng luồng ma khí mới. Khói đuven đttậm đahrặc nhanh chóng ngưng tụ thành hình một con rắRgln lớn. ĐạhLdi xà vừa xuấHVt hiện, ánh mắCt đuvã lộ hung quang, khè lên một tiếng dữKD tợn, xông về phía ánh sáng vàng đHVang ùn ùn bắOFwn tới.



Một tiếng nổ vang trờti.



Sóng khí dày đwzặc như thép, giống như một con thái cổ cự thú với tốc đKjộ cực nhanh ầoQm ầNDm lướt qua nghiền nát tấKDt cảQ!





Bán kính một km từ vong giao tranh của hai lực lượng đOFwều bịwz hủy diệt. Robert toàn thân xụi lơ, cầKDm một cán kiếm không lưỡi, bắhDon đKji như con diều đlKKứuvt dây, đKDểbC lạrpNi một tràng huyết vụ suốt trặng đQườLJIng.



Đám âm binh ma quỷ cũng không khá hơn, toàn quân số chúng như miếng bánh bịRA ngườlKKi ta thô bạjo cắln đCYRi một mảejtng lớn, hoảwhung sợ hồi lâu.



Ma khí có thểfY ăn mòn mọi loạQi lực lượng diễn sinh từ sứhufc mạuRunh cube, nên chúng mới tránh khỏi cảhLdnh toàn quân bịt diệt. Nhìn Robert toàn thân đpKầQy máu, đKjang vô lực dựa vào gốc cây đIjạli thụ thở dốc đaằfYng xa. Trong mắCYRt chúng hiện lên sự kiêng kịRA sâu sắKDc. Cảa đaám đtành chạwhuy đRAườwzng vòng qua chỗ hắoQn đwzứiang.



Theo một hướng khác đOFwuổi theo Frozen và Claude. Lúc này ánh mắuRut hai ngườgHji nhìn nhau, chỉia thấRgly đdWRược một đQiều từ đdWRối phương. Ngoài trừ chấuehn kinh, chỉoQ còn có chấKWn kinh.



Quá... bá đtạhufo rồi.



...



Ren và Orochi cũng chấCYRn đDlộng. Vội vàng tách nhau ra, cảuRu hai không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra tiếng nổ. Ánh mắlt phứjAc tạCYRp, không hiểoQu đuvang nghĩwhu gì.



King cũng ngạYaOc nhiên vô cùng, nhưng hắfYn lạiai vô cùng quen thuộc với loạli dao đbCộng năng lượng này.



Excalibur. Chiêu bảpKo mệnh, và cũng là niềm tự hào cuối cùng của các kịj sĩwz. HắhDon vẫn còn nhớ rõ kháng thầKDn chiến trước đbCây, khi mà mườai ba kịwhu sĩRib bàn tròn cùng đdWRánh ra chiêu này, tràng cảKjnh rực rỡ như thế nào.



Làm cho đKjạKji quân thầtn tộc tổn hao nặng nề. TrườpKng sinh đuehảjAo cũng theo sau ánh sáng màu vàng này mà tiến thẳng vào thông đNDạRibo thầgHjn giới. Không một vật cảdWRn.



Nhưng người đaứWng đahrầahru trong mườji ba kịwz sĩl, sau khi lập hợp lực lượng nhữKWng ngườpKi còn lạWi, lập tứRglc bịueh phân giảoQi, kiếm hủy ngườNDi mấFZt. ChỉpK còn một vệt sáng màu vàng như sao băng quét ngang chiến trườang.



Tình huống bên kia không tốt. King lập tứOFwc dẵRAm lên cây cậy, toàn lực trở lạli với tốc đttộ nhanh nhấpKt.



...



“Xem ra lên đlKKược trên đRglảIjo này, không có ai là vô dụng. Nhấlt là ngườJli của mấpKy thế lực lớn.” Ji Won nói với vẻ ngưng trọng.



Đám âm binh đCYRang đhLduổi theo Linh cũng bịQ tiếng nổ này làm cho giật thót, cảtt lũ ôm đtầu kêu réo không ngừng.



Chiến trận vì một chiêu kinh diễm này của Robert mà chậm lạli một chút.