Trường Sinh Bất Tử

Quyển 3 - Chương 49: Truy cầu thiên hạ




Bản thể của Chung Sơn hướng nhanh chóng chạy về vương triều của mình, trong khi ẩn khu lúc này cũng đang ở trong cung điện.

Bên ngoài tòa cung điện, có một lượng lớn thị vệ đứng ở đó canh gác, ngoại trừ bệ hạ thì bất luận ai cũng không được tiến vào đó nửa bước.

Khuôn mặt của Chung Sơn tràn ngập tức giận, hắn nhanh chóng đi về tòa Lang thần điện. Đằng sau chính là Ngụy Thái Trung, Anh Lan, Chung Chính còn có cả Lâm Tiếu nữa.

Bốn người trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng ai cũng không hỏi, tất cả chỉ cau mày, trong mắt tràn ngập sự nghi kỵ mà thôi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho bệ hạ thất thố như vậy?

Đi tới ngoài điện Lang thần, chúng thị vệ đều hành lệ. Không có người nào dám ngăn đón cả, vì đây chính là hoàng cung, là vương triều, Chung Sơn chính là ông trời ở đây.

Ở ngoài của lang thần điện, người ngoài hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

- Thái Trung, kêu người ngoài lui ra đi.

Chung Sơn nói.

- Dạ.

Ngụy Thái Trung lập tức khom người nói, sau đó hắn nhanh chóng hạ lệnh cho thị vệ rời khỏi đây.

Đợi sau khi thị vệ đã rời đi, Ngụy Thái Trung mới quay trở về, nhìn về phía Chung Sơn.

Chung Sơn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén lửa giận xuống. Rồi mở của chính ra.

- Két két.

Cửa chính từ từ mở ra, một lượng lớn dương quang chiếu vào.

Bốn người phía đằng sau đều vô cùng nghi hoặc, ở bên trong bày ra một lượng lớn linh thạch, mà linh thạch này được sắp xếp theo một đại trận, ở trung tâm trận pháp đó, lúc này có một nam tử mặc áo bào màu xanh. Nam tử này không khác người thường, ngoại trừ có một cái tai sói.

Bốn người nhìn người kia, trong lòng thầm xiết chặt lại. Đây là gì, là người hay là yêu?

Ở bên trong đúng là Thanh vân lương tướng của Vương triều.

Thanh vân lang tướng sau khi thấy Chung Sơn đẩy cửa ra thì mở to mắt.

Y nhíu mày, bất ngờ nhìn về phía Chung Sơn.

- Ngươi muốn triệu tập quần lang?

Thanh Vân lang tướng nói.

- Thanh Vân lang tướng ta có việc nhờ ngươi hỗ trợ.

Chung Sơn lập tức nói.

- Chuyện gì?

Thanh Vân nghi hoặc nhìn Chung Sơn.

Triệu tập ngươi có khả năng triệu tập quần lang, ta muốn tìm người lần trước thiếu chút nữa đả thương Tiên Tiên.

Chung Sơn nắm chặt hai tay lại rồi nói.

- Ngươi muốn tìm hắn và giết hắn ư?

Hai mắt của Thanh Vân mở bừng ra nhìn về phía Chung Sơn.

- Không sai, ta muốn băm thây hắn thành vạn mảnh.

Chung Sơn không hề giấu diếm nói.

Thanh Vân lang tướng nhìn Chung Sơn rồi nói:

- Chí tôn đã nói là không truy cầu chuyện trước kia, ta không thể giúp ngươi.

Nghe thấy lời nói này của Thanh Vân lang tướng, bốn người phía sau đều giận dữ. bọ họ đều trừng mắt nhìn Thanh Vân lang tướng, nhưng không có ai xen vào.

- Không cần ngươi phải động thủ, chỉ cần ta tìm được Lôi Đình, ta sẽ đích thân giết hắn.

Chung Sơn một lần nữa cất tiếng nói.

- Ngươi muốn giết hắn ư? Vì sao vậy?

Thanh Vân lang tướng trầm giọng hỏi.

Chung Sơn nhỉn chằm chằm về phía Thanh Vân lang tướng rồi thở ra một hơi nói:

- Hắn đánh thân nhân của ta gần chết, thù này không đội trời chung. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi giúp hay là không giúp?

Chung Sơn nói xong nhìn chằm chằm về phía Thanh Vân lang tướng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên quyết nhưng không hề có dáng vẻ cầu xin. Cùng lắm Thanh Vân lang tướng không giúp thì mình còn có biện pháp buộc hắn phải nghe mình, cho nên tại sao phải ăn nói nhún nhướng với hắn? Tuy tu vi của Chung Sơn không bằng, nhưng lúc ký khế ước thì vị trí của mình đã sánh ngang với Đề Huyền Sát.

Đế Huyền Sát sẽ ăn nói nhún nhường với Thanh Vân lang tướng hay sao?

Thanh Vân lang tướng nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, trong lòng hắn cảm nhận được một cường thế. Tuy tu vi của Chung Sơn mới đạt tới Tiên thiên kỳ nhưng cường thế này thật là quỷ dị, tại sao mình lại có cảm giác này?

Thanh Vân lang tướng nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, trầm mặc hồi lâu rồi nói:

- Ta chỉ giúp ngươi, tuyệt sẽ không ra tay.

- Đa tạ.

Chung Sơn cất tiếng nói.

- Ừ.

Thanh Vân lang tướng gật đầu nói.

- Có tin tức gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta.

Chung Sơn nói.

- Được.

Thanh Vân lang tướng gật gật đầu.

- Bốn người này là thân tín của ta, ngươi tiếp xúc với họ trước.

Chung Sơn một lần nữa nói ra.

Chung Chính, Anh Lan, Ngụy Thái Trung và Lâm Khiếu đều vô cùng nghi hoặc nhìn thanh y nam tử nửa người nửa yêu này.

Mà Thanh Vân cũng chỉ khẽ gật gật đầu.

- Vị này chính là Thanh Vân lang tướng.

Chung Sơn giới thiệu với bốn người.

- Chung Chính, ra mắt Thanh Vân lang tướng.

Chung Chính lập tức nói.

- Lâm Tiếu, ra mắt Thanh Vân lang tướng.

- Anh Lan, ra mắt Thanh Vân lang tướng.

- Ngụy Thái Trung, ra mắt Thanh Vân lang tướng.

- Ừ.

Thanh Vân lang tướng khẽ gật gật đầu.

Sau đó, Chung Sơn mang mọi người trở lại. Trên đường đi bốn người trầm mặc, không ai nói gì.

Sau khi trở lại Trường Sinh điện, Chung Sơn mới lấy ra một lệnh bài, đưa cho Lâm Tiếu rồi nói:

- Lâm Tiếu, đây chính là lệnh bài của Triệu gia Đại Tống quốc, ngươi đưa lệnh bài này ra, Triệu gia sẽ nghe lệnh ngươi, thậm chí quân đội của bọn chúng cũng nghe lệnh ngươi, trong vòng nửa năm ngươi phải bình định được Đại tống cho ta.

Lâm Tiếu nhìn lệnh bài trên tay của Chung Sơn, hai mắt sáng lên. Đại Tống, Triệu gia ư? Nắm được Triệu gia tức là đã nắm được một phần ba quân đội. Có được lệnh bài này thì đâu cần nửa năm, hai tháng là đủ rồi.

- Dạ.

Lâm Tiếu lập tức đáp.

- Ừ.

Chung Sơn gật gật đầu.

- Anh Lan, con tu luyện Bát Môn Kim Tỏa trận, hiện tại thế nào rồi?

Chung Sơn hỏi.

- Có thể ứng phó được với quân đội tục giới.

Anh Lan tự tin nói.

- Được, trong vòng nửa năm con phải hạ được Đại Tầm quốc. Sau khi hạ được, nghỉ ngơi một thời gian rồi huấn luyện lang kỵ binh.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Dạ.

Anh Lan lập tức đáp.

- Chung Chính.

Chung Sơn khẽ kêu lên.

- Có Nhi thần.

Chung Chính lập tức đáp.

- Ngươi hãy làm tốt chuyện hậu cần, giữ vững thành trì.

Chung Sơn nói.

- Dạ.

Chung Chính lập tức đáp.

- Thái Trung.

Chung Sơn hướng về phía Ngụy Thái Trung kêu lên.

- Có.

Ngụy Thái Trung lập tức đáp.

Ta sắp xếp ngươi ở cùng chỗ với ta, chuẩn bị giết chết Lôi Đình.

Chung Sơn âm lãnh nói.

- Dạ.

Ngụy Thái Trung lập tức đáp.

- Ừ.

Chung Sơn gật gật đầu.

Sau đó bản thể của Chung Sơn đi tới một sơn trang trong vương triều cố gắn tu luyện để tăng thực lực. Đối với việc báo thù cũng sẽ hỗ trợ hơn. Thanh Vân lang tướng thì đã tìm một số lớn sói, chỉ cần Lôi Đình tường quân không đi ra Thiên Lang đảo thì y sẽ không có tin tức về chuyện này.

Lôi Đình tướng quân rõ ràng lần trước cũng bị trọng thương, trúng một chưởng của Thủ Sơn, y khẳng định phải tìm một chỗ để chữa.

Về phần ở Âm Nguyệt hoàng triều ở phía bắc Thiên lang đảo, Thanh Vân lang tướng cũng biết rằng không có Lôi Đình tướng quân ở đó, hiển nhiên Lôi Đình chưa trở về đó.

Thời gian trôi qua từng ngày, thương thế của Lôi Đình tướng quân nhất định sẽ trở nên ngày càng tốt. Chỉ là điều này cũng không quan trọng, Chung Sơn đã có biện pháp đối phó với y.

Yêu lang hoành hành nới thâm sơn, cho nên phàm nhân không cách nào đặt chân tới được, chỉ có thể tìm kiếm trong thâm sơn.

Dưới sự dẫn dắt của Anh Lan, binh lính vương triều đã đại sát tứ phương, giết chóc không ngừng, khiến cho rất nhiều người chết.

Nửa năm, sau nửa năm Đại Tống quốc cuối cùng cũng đã khuất phục, khuếch trương thế lực của vương triều. Sau đó, ba quốc gia còn lại lập tức liên minh lại. Nhưng bọn họ lại không dám mang binh đi đánh vương triều.

Như vậy khiến cho vương triều có một khoảng thời gian lớn để nuôi binh. Giành thiên hạ dễ, giữ thiên hạ mới là khó, trấn an thành trì là một việc cần phải làm rất lâu.

Trong lúc đó, Anh Lan, Lâm Tiếu, Chung Chính và Ngụy Thái Trung đều thuần phục một số đại lang, bây giờ bọn họ đã có thể cưỡi sói mà đi chinh chiến.

Lâm Tiếu và Anh Lan cũng lựa chọn một số thuộc hạ có tiềm năng đểu bồi dưỡng, huấn luyện cho bọn họ cưỡi sói, chính thức trở thành lang kỵ binh.

Ẩn khu của Chung Sơn thì thống lĩnh thiên hạ, bản thể thì đóng cửa khổ tu, vô cung khắc khổ. Hiện nay tuy vẫn là Tiên thiên tầng thứ bảy nhưng ngày đêm hắn vẫn đánh sâu vào các đại huyệt.

Dựa vào ghi chép của sách vở, Chung Sơn đã mang một lượng lớn linh quả trong thiên hạ về để tu luyện.

Mặc dù không có linh quả siêu cấp nhưng đống linh quả này cũng phù trợ cho việc tu luyện của Chung Sơn rất nhiều.

Cũng bởi vì căn cốt của Chung Sơn quá kém, cho nên nửa năm trời vẫn không thể đạt tới Tiên thiên tầng thứ tám, bây giờ hắn đã đạt tới đỉnh phong của tầng thứ bảy, rất khó mà có thể đột phá được tiếp. Hai huyệt khiêu này thật khó đánh, thế nào cũng không khiến cho nó thông được.

Sau khi đánh sâu vài ngày mà vẫn không có tác dụng, bản thể của Chung Sơn lại từ dưới mặt đất trở về vương triều hoàng cung.

Hắn hợp làm một với ẩn khu rồi đi đến Lang thần điện.

Lúc này ở trong lang thần điện, Thanh Vân vẫn ngồi một chỗ mà tu hành như trước, nhìn thấy Chung Sơn, trong mắt hắn hiện ra một vẻ nghi hoặc.

- Tìm được Lôi Đình chưa?

Chung Sơn hỏi.

- Vẫn còn chưa có tin tức.

Thanh Vân lắc đầu nói.

- Vậy mời ngươi giúp ta một việc.

Chung Sơn nói.

- Chuyện gì?

Thanh Vân nghi ngờ hỏi.

- Dùng khí thế cường đại của ngươi, giúp ta đả thông hai huyệt khiêu.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Cái gì? Lấy khí thế áp bức để tu luyện sao?

Thanh Vân kinh ngạc nói.

- Ta cảm thấy khí tức áp bức của ta vô dụng.

Chung Sơn chân thành nói.

- Được, vậy để ta thử xem.

Thanh Vân cười nói, hắn cũng muốn thử xem sao.

Chung Sơn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, khí thế của Thanh Vân bỗng nhiên phóng ra, hướng về phía Chung Sơn mà áp bức tới.

Ở trên Thiên Lang đảo, một số lượng lớn sói đang mở trừng hai mắt nhìn về phía dưới. Sau khi phát hiện không có chuyện gì dị thường thì liền bỏ đi.

Mà trong sơn cốc lúc này đang có hai người, một người đang bị thương chính là Lôi Đình tướng quân. Giờ phút này hắn đã khôi phục được như lúc đầu, mà người còn lại, chính là Thi tiên sinh.