Trường Sinh Bất Tử

Quyển 3 - Chương 26: Đại trượng phu phải chết cho xứng đáng




- Môn chủ của Thiết Thương Môn, Thương Vô Địch.

Bi Thanh Ti nhẹ nhàng nói.

- Ừ.

Chung Sơn hơi gật đầu nhìn về phía người được gọi là Thương Vô Địch. Đại trận của Thiết Thương Môn đã bị phá vỡ, người thương môn chết như ngã rạ.

Địch nhân của Thiết Thương Môn gồm ba thế lực.

Một bên dùng toàn kiếm, một bên dùng toàn đao, bên còn lại sử dụng vũ khí rất hỗn tạp, loại binh khí nào cũng có. Tất ca tổng cộng có đến hai trăm người đang vây xung quanh.

Ba thế lực đều có ba người dẫn đầu.

Ba người kia đều đứng ở giữa, ngoài ra còn có một hắc bào nhân nữa.

- Kia là chưởng môn của ba môn phái Minh Kiếm lâu, Thiên U Cốc và Vạn Ma Tông. Còn người mặc hắc bào thì không rõ lắm.

Bi Thanh Ti giải thích với Chung Sơn.

Chung Sơn gật đầu, lần trước ở Chung phủ đã biết ba môn phái này vây đánh Thiết Thương Môn nhưng không ngờ lại là ngày hôm nay. Có lẽ Thiết Thương Môn vẫn đề phòng cho tới ngày hôm nay.

- Thương Vô Địch, không ngờ ngươi trở về từ Thần Châu sớm như vậy.

Hắc bào nhân trầm giọng nói.

Chung Sơn cau mày lại khi nghe hắc bào nhân nói bởi vì Chung Sơn đã biết người này là ai. Nhìn ánh mắt lãnh khốc và cả âm thanh của người này nữa, cả đời Chung Sơn cũng không thể quên được.

Lôi Đình, người này chính là Lôi Đình tướng quân. Không ngờ hắn cũng tham gia vào việc này.

- Hừ.

Thương Vô Địch hừ lạnh một tiếng nhưng không nhìn Lôi Đình tường quân mà nhìn về chưởng môn Minh Kiếm Lâu.

- Không ngờ Minh Kiếm Lâu ngươi cũng trụy lạc đến mức này.

Thương Vô Địch lạnh giọng nói.

Dù sao thì Thiết Thương Môn và Minh Kiếm Lâu cũng giúp đỡ nhau từ trước đến giờ, không ngờ hôm nay Minh Kiếm Lâu lại cùng hai tông môn khác vây đánh Thiết Thương Môn, lại còn giết chết phần lớn đệ tử của Thiết Thương Môn.

- Trụy lạc? Ha ha ah. Minh Kiếm Lâu trụy lạc. Vậy người của Thiết Thương Môn ngươi có bại hoại không? Nếu không thì bọ họ đâu có mở Thiết Thương Môn đại trận đến nỗi phải chết nhiều người như vậy. Ngươi đã trở về thế nhưng tất cả đều đã muộn. Thiết Thương Môn đã trở thành quá khứ. Chỉ còn lại một mình Thương Vô Địch ngươi liệu có thể giữ được Linh Thạch Quáng hay không?

Chưởng môn Minh Kiếm Lâu cười lạnh nói.

Chưởng môn Thiên U Cốc và Vạn Ma Tông cũng mỉm cười, Ba tông môn vây đánh Thiết Thương Môn, cũng chỉ vì Thiết Thương Môn có một lượng lớn Linh Thạch Quáng.

Thương Vô Địch cau mày lại, chậm rãi dò xét khuôn mặt của ba chương môn sau đó ánh mắt sang phía hắc bào nhân.

- Minh Kiếm Lâu, Thiên U Cốc, Vạn Ma Tông, ta không tin lần này các ngươi lại đồng lòng như vậy, nhất định có người đứng sau chuyện này. Lôi Đình tướng quân, Âm Nguyệt hoàng triều của ngươi đã đi quá xa rồi đấy.

Thương Vô Địch bỗng nhiên chuyển ánh mắt sang hắc bào nhân chính là Lôi Đình tướng quân.

Lôi Đình tướng quân nhẹ nhàng kéo cái mũ đen lên, lộ ra một nụ cười tự tin.

- Minh Kiếm Lâu, Thiên U Cốc, Vạn Ma Tông thì có mục đích giống nhau. Còn Âm Nguyệt hoàng triều của ngươi ở phương bắc, tại sao lại còn muốn phần Linh Thạch Quáng?

Thương Vô Địch trầm giọng nói.

- Ha ha ha, cái này ngươi không cần lo lắng. Trước đây ta cũng đã nói qua rồi, ta không cần một chút linh thạch nào hết, ta chỉ cần Thiết Thương Môn của ngươi giao tinh vật Thương Chi Tâm ra thì ngay lập tức có thể mang những đệ tử của ngươi rời khỏi chỗ này. Ta đảm bảo sẽ không có ai ngăn cản ngươi.

Lôi Đình tướng quân cười ha hả nói.

- Muốn đánh thì đánh.

Thương Vô Địch chuyển trường thương về phía chưởng môn Minh Kiếm Lâu.

Đầu trường thương rung lên hóa thành hàng trăm đạo thương cương hung hăng đâm về phía chưởng môn Minh Kiếm Lâu.

Đồng thời với lúc hàng trăm đạo thương cương lao về phía chưởng môn Minh Kiếm Lâu thì thương cương ở bốn phía hiện lên hình thành một con báo lớn lao thẳng về phía Minh Kiếm Lâu.

Gầm!

Từ trên cao một trăm trượng con báo lao xuống, sau đó rống to một tiếng, trong nháy mắt con báo đã tới trước mặt chưởng môn Minh Kiếm Lâu.

Ầm!

Chưởng môn Minh Kiếm Lâu vội vàng vung kiếm lên, trường kiếm hình thành lên bách trượng cương kiếm. Con ác báo bằng thương cương vừa chạm vào kiếm cương đã tạo ra những ánh sáng chói mắt bắn ra xung quanh giống như ánh mặt trời.

Mặt đất trấn động, Chung Sơn ở phía xa cũng rung lên.

Sau khi kiếm quang tan hết, trong nháy mắt Chung Sơn đã thấy hai chưởng môn còn lại và Lôi Đình Tướng quân cùng nhau xuất thủ.

Ầm!

Lại một tiếng nổ nữa, tiếp theo là những ánh sáng chói mắt bắn ra khiến cho những người trong sơn cốc không nhìn thấy gì cả.

Sau khi những tia sáng tan đi, phía trong sơn cốc Thương Vô Địch, ba chương môn và Lôi Đình tướng quân bỗng nhiên biến mất.

Ầm ầm ầm.

ở phía xa xa trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến hàng loạt tiếng nổ lớn.

Chung Sơn ngửa đầu lên nhìn thì thấy ở trên cao đang có một quả cầu ánh sáng rất lớn, bên trong quả cầu là thương khí, kiếm khí, đao khí không ngừng giao tranh với nhau.

Vừa rồi khi các chưởng môn xuất thủ thì Thương Vô Địch đã dẫn bọn họ lên trên không trung. Bởi vì ờ dưới còn có nhiều đệ tử, nếu như giao tranh sẽ gây nguy hiểm cho bọn họ.

Nguyên Anh kỳ đã bay lên không trung, những người phía dưới sơn cốc mạnh lắm cũng chỉ là Kim Đan kỳ.

Ước chừng có khoảng gần năm mươi cường giả từ ba tông phái đi ra, chậm rãi hướng về phía trung tâm. Hiển nhiên năm mươi người này là Kim Đan kỳ, những người còn lại chỉ là Tiên thiên kỳ.

Triệu Sở Hướng cùng tám đệ tử khác của Thiết Thương Môn cầm thương lên chỉ về phía đám người đó. Đã nhiều ngày chém giết lẫn nhau, thù hận có thể nói tích tụ càng ngày càng sâu, đã đến lúc phải sống chết với nhau rồi.

- Thanh Ti, đại sư huynh, ta là bằng hữu của Thiết Thương Môn, phiền các ngươi xuất thủ trợ giúp.

Chung Sơn bỗng nhiên mở miệng nói.

Chung Sơn rất tin tưởng vào thực lực của Bi Thanh Ti nên nới đưa ra yêu cầu này. Dù sao thì mình với Triệu Sở Hướng cũng có giao tình, hơn nữa hắn đã từng trợ giúp mình.

Nghe Chung Sơn nói vậy. Thiên Sát nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng. Bằng hữu của ngươi thì đâu có quan hệ tới ta.

- Vị ấy là?

Bi Thanh Ti thẳng thắn hỏi.

- Bạch y Triệu Sở Hướng, hắn đã từng giúp ta.

Chung Sơn nói.

- Được.

Bi Thanh Ti gật đầu.

- Đi.

Thiên Sát bỗng nhiên nói với Chung Sơn, tức là cũng đã đồng ý với Chung Sơn đi cứu Triệu Sở Hướng. Thế nhưng dụng tâm của hắn thì lại không quang minh như vậy.

Chung Sơn nhìn thoáng qua Thiên Sát, biết rõ ý đồ của Thiên Sát nhưng vẫn gật đầu. Thiên Sát muốn cho mình ra chỗ đánh nhau, những người kia đang chém giết lung tung như vậy, chắc chắn mình không tránh khỏi cái chết.

- Đi.

Chung Sơn gật đầu, ném đại đao lên rồi bay ở phía trước. Bi Thanh Ti và Thiên Sát cũng bay theo sau.

Trong đám sơn cốc đang đánh nhau bỗng xuất hiện ba người đạp đao bay đến.

- Triệu Sở Hướng!

Chung Sơn hét lớn.

Nghe tiếng gọi của Chung Sơn, tất ca mọi người đều dừng lại nhìn về phía ba người đang bay tới.

Lúc này đầu óc Triệu Sở Hướng đang rất căng thẳng, mấy ngày đại chiến rồi, Triệu Sở Hướng đã uể oải từ lâu. Bây giờ bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình liền quay đầu lại nhìn lên trời.

- Chung Sơn?

- Khai Dương Tông? Thiên Sát?

Một cường giả Kim Đan kỳ bỗng nhiên kêu lên.

Tất cả cường giả Kim Đan kỳ ở dưới đều dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía ba người đang bay tới. Thiên Sát, Thiên Sát đã quá nổi danh, hắn là đại sư huynh của Khai Dương Tông, vậy hắn tới đây để làm gì? Hay là hắn muốn can thiệp vào chuyện này?

- Các ngươi muốn làm gì?

Một cường giả toàn thân mặc huyết bào cầm kiếm hướng về Chung Sơn hỏi.

- Triệu Sở Hướng, đi theo chúng ta.

Chung Sơn lập tức kêu lên.

Chung Sơn nói câu đó thể hiện ra ý đồ của ba người. Bọn họ muốn dẫn Triệu Sở Hướng đi sao? Một tên ngay cả đến Kim Đan kỳ vẫn chưa đạt được mà muốn dẫn Triệu Sở Hướng đi sao?

Nếu như chỉ là muốn dẫn Triệu Sở Hướng đi thì vậy còn tám gã Kim Đan kỳ của Thiết Thương Môn thì tính sao?

Tám người của Thiết Thương Môn nghe Chung Sơn nói vậy lập tức hiểu ra nguyên nhân. Khai Dương Tông và Thiết Thương Môn cũng đâu có giao tình gì, ba người này tơi chắc chắn chỉ cứu một mình Triệu Sở Hướng mà thôi.

- Sở Hướng, theo bọn họ đi.

Một người cầm thương kêu lên.

- Đi đi.

Một người cầm thương khác cũng quát lên.

- không, Thiết Thương Môn là nhà của ta, đại trượng phu có thể chết nhưng phải chết sao cho xứng đáng. Sở Hướng nguyện cũng với các sư thúc chết ở đây. Sở Hướng không phải là loại thấy lâm nguy mà trốn chạy.

Triệu Sở Hướng hào hung nói lớn.

Nghe Triệu Sở Hướng nói, tất cả mọi người đều chấn động. Tám gã sư thúc còn lại trong lòng đều dâng lên một niềm nhiệt huyết. Sư điệt, sư điệt thể hiện được khí thế anh hùng có một không hai trên thế gian. Đại trượng phu phải chết cho xứng đáng, đúng vậy, phải chết cho xứng đáng.

Từ trước tới này, tám người này không hề coi trọng Triệu Sở Hướng là sư điệt mà lúc nào cũng coi hắn như sư huynh đệ của mình. Tuy rằng tu vi của Triệu Sở Hướng thấp lại đang trong tình trạng nguy hiểm nhưng Triệu Sở Hướng không hề có chút khiếp sợ nào, dốc toàn lực để bảo vệ tông môn. Điều đó thật đáng quý, từ bỏ cơ hội sống để đồng sinh cộng tử với đồng môn.

Đối mặt với bao nhiêu người vây xung quanh vậy nhưng Triệu Sở Hướng không hề cau mày mặc dù tu vi của hắn thấp.

Cách đó không xa Thiên Sát cũng đã bay tới, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngời bằng hữu của Chung Sơn lại anh hùng như vậy. Còn Bi Thanh Ti thì không có biểu tình gì. Cứu Triệu Sở Hướng chẳng qua là vì Chung Sơn mà thôi.

Chung Sơn bay lên trên không trung nhìn chằm chằm về phía Triệu Sở Hướng. Thật ra Triệu Sở Hướng nói như vậy cũng không phải là bất ngời với Chung Sơn. Chung Sơn biết Triệu Sở Hướng là người như vậy, có tình có nghĩa. Nếu như lúc này mà Triệu Sở Hướng rời khỏi đây thì Chung Sơn đã nhìn lầm người rồi.

- Chung Sơn hảo ý của ngươi ta xin nhận. Ở đây chiến loạn phức tạp, ngươi mau chóng rời xa đây một chút.

Triệu Sở Hướng lập tức lắc đầu nói.

- Được rồi, tất cả các người cũng nhau theo ta.

Tất cả mọi người đều cứng đờ sau khi nghe Chung Sơn nói. Người như gắn mà có thể chắc chắn mang được cả chín người đi sao?

Nể mặt Khai Dương Tông, chúng cường giả Kim Đan kỳ còn có thể thả Triệu Sở Hướng đi, thế nhưng những người này lại còn muốn dẫn tất cả đệ tử của Thiết Thương Môn đi sao? Sao có thể thế được, bọn chúng đã giết sư huynh đệ của chúng ta, sao có thể thả bọn họ chạy đi được. Chúng cường giả Kim Đan kỳ cầm chắc lấy vũ khí của mình, dường như chỉ cần bọn họ khẽ động là toàn bộ mọi người sẽ xuất thủ.