Trường Sinh Bất Tử

Quyển 3 - Chương 22: Nê bồ tát




Ở trong sơn cốc, truyền tới một tiếng kêu của Bi Thanh Ti.

Chung Sơn lập tức qay người lại, tỏ vẻ oan khuất nói:

- Lần này là ta tới trước.

Chung Sơn vừa nói dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bi Thanh Ti ửng đỏ lên.

Sau đó nàng nhanh chóng lấy từ trong vòng tay lưu trữ một bộ xiêm y, nhanh chóng mặt vào, trong mắt tràn ngập xấu hổ và giận dữ.

- Được lắm.

Bi Thanh Ti xoay đầu lại, xấu hổ nhìn Chung Sơn.

Chung Sơn đã rơi vào đường cùng nên chỉ có thể quay đầu lại, nhìn Bi Thanh Ti đang trừng mắt tức giận với mình.

Chung Sơn biết Bi Thanh Ti sẽ không giết mình, nhưng thần sắc của Bi Thanh Ti khiến cho Chung Sơn có một cảm giác oan khuất. Đây không phải là mình sai, thật sự đây chỉ là trùng hợp.

- Ta hy vọng ngươi có thể cho ta một lời giải thích hợp lý.

Bi Thanh Ti nhìn Chung Sơn, định thần rồi lại nói.

Đối với Chung Sơn, Bi Thanh Ti có một cảm giác rất kỳ quái. Bởi vì giờ khắc này, trong lòng nàng có một cảm giác cứ rất kỳ lạ.

Nhìn Bi Thanh Ti, Chung Sơn ngước lên trời, hy vọng ông trời có thể cho hắn một lời giải thích hợp lý về sự trùng hợp này.

Bi Thanh Ti không tin nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn nói:

- Ta nói chỉ là trùng hợp, ngươi có tin không?

- Ngươi trở về từ lúc nào?

Chung Sơn lập tức nói tránh đi. Tuy đột nhiên chuyển hướng là không tự nhiên, nhưng Chung Sơn biết rằng không thể tiếp tục vấn đề này nữa.

Bi Thanh Ti nhín Chung Sơn, trong lòng nàng dĩ nhiên là hiễu rõ, đây nhất định là trùng hợp, bời vì mình vừa mới về Khai Dương Tông, cho dù bất cứ ai cũng không biết mình đến nơi này, cũng không thể chuẩn bị sẵn từ trước. Mà một nữ tử, về chuyện này lại dây dưa thêm cũng không phải là điều tốt.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự quái dị trong lòng rồi mở miệng nói:

- Ta vừa mới trở về.

Bỗng nhiên Chung Sơn nhìn thấy chiếc áo hơi rách của Bi Thanh Ti, lông mày hắn khẽ nhíu lại một cái.

- Phần chứng cứ thứ hai ngươi đã lấy được chưa? Lúc trước có gặp nguy hiểm gì không?

- Ừ, đối thủ bị ta xử lý, chỉ là phần chứng cứ thứ ba bây giờ ta không thể có được, nhất định phải mượn tông chủ một vật.

Bi Thanh Ti gật đầu nói, nàng lật tay thu hồi xiem y đã cởi ra bên cạnh.

Chung Sơn nhíu mày nhìn Bi Thanh Ti rồi nhẹ nhàng đi tới. Mà Bi Thanh Ti thấy Chung Sơn đi tới cũng tỏ ra một vẻ bình thường, tuy nhiên nàng vẫn đứng ở chỗ cũ, vô cùng quật cường.

Chung Sơn đi đến bên cạnh nhìn Bi Thanh Ti rồi nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Lấy được phần chứng cớ thứ ba xong, ngươi định sẽ làm gì?

- Lập tức rời đo, vì cha ta mày tẩy sạch oan khất.

Bi Thanh Ti trịnh trọng nói.

- Ngươi không thể chờ đợi sao? Ít nhất ngươi cũng phải chờ cho đến khi ngươi đạt tới Nguyên Anh kỳ chứ!

Chung Sơn hơi lo lắng hỏi.

Nhìn thấy vẻ lo lắng của Chung Sơn, trong long Bi Thanh Ti liền cảm thấy ấm áp, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà, nàng nhẹ nhàng nói:

- Ta đợi không được, thi cốt gia phụ ngày càng bị phá hư, ta phải nhanh lên.

Thấy vẻ quật cường của Bi Thanh Ti, Chung Sơn liền khẽ thở dại nói:

- Được, chúc ngươi may mắn.

- Cảm ơn.

Bi Thanh Ti gật đầu nói.

- Ừ, nếu không có chuyện gì thì ngươi tiếp tục tắm rửa đi ta đi ra ngoài trước.

Chung Sơn nhìn Bi Thanh Ti rồi nói.

Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, khuôn mặt trắng trẻo của Bi Thanh Ti một lần nữa trở nên ửng hồng, nàng lập tức lắc đầu nói:

- Không cần, ta sẽ ngay lập tức trở về gặp tông chủ, sau đó nói lời từ biệt sư tôn.

- Cũng tốt, ta cũng đang muốn gặp sư tôn.

Chung Sơn gật đầu.

- Sư tôn của ngươi?

Bi Thanh Ti nghi hoặc hỏi.

- Đúng thế, lần này quy trở về ta may mắn được được tông chủ vừa ý, thu làm đệ tử ký danh, từ sau ta cũng không cần gọi ngươi là sư thúc nữa.

Chung Sơn gật đầu nói.

Sư thúc ư? Bi Thanh Ti lắc đầu nói:

- Đã như vậy thì ngươi gọi ta là Thanh Ti đi. Có được không?

- Được, Thanh Ti.

Chung Sơn kêu lên.

Bi Thanh Ti không nói gì, tuy nhiên trên khuôn mặt băng lãnh lại nở ra một nụ cười ôn nhu.

Nàng lật tay lên, mười sáu lá cờ thu vào trong lòng bàn tay, sau đó đại trận rút lui, mây mù bốn phía tan đi.

Mà ở ngọn núi phía xa xa. Thiên Sát đang nhìn chằm chằm vào sơn cốc, thấy đại trận được thối triệt, Thiên Sát hít một hơi thật sâu, đột nhiên vẻ mặt của hắn cứng lại, tựa như là nuốt phải ruồi bọ gì đó vậy.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tại sao là một nam nhân?

Chung Sơn ư? Tại sao hắn lại ở sơn cốc kia. Tại sao Bi Thanh Ti đi tắm mà Chung Sơn lại ở dòng suối nước nóng đó. Vừa rồi dòng nước suối nước nóng rốt cuộc đã nảy sinh ra chuyện gì?

Thiên Sát cau mày, một cảm giác đè nén tràn nhập vào trong lòng hắn, đồng thời hắn cũng nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện lên một sát khí.

Nhưng khi Thiên Sát vẫn còn chưa hết tức giận thì Bi Thanh Ti đã cùng với Chung Sơn đứng lên trên phi kiếm.

Làm sao có thể như vậy được? Thiên Sát biết rõ, Bi Thanh Ti là một người thích sạch sẽ, không để cho người khác làm bẩn huống chi là phi kiếm của mình, phi kiếm của nàng chưa từng cho một nam nhân nào tiếp xúc qua, trừ khi là sinh tử chém giết. Trước mắt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại để cho Chung Sơn đạp lên phi kiếm đó?

Thiên Sát nắm chặt bàn tay lại, nhìn hai người rời khỏi sơn cốc bay đi, trong lòng tràn ngập sự tức giận, hai mắt trở nên âm lãnh.

Bi Thanh Ti cùng với Chung Sơn đi thẳng vào trong Khai Dương Phong, chốc lát đã tới trước điện.

Có lẽ vận khí của Chung Sơn và Bi Thanh Ti khá tốt cho nên lúc này ở Khai Dương Điện, Thiên Tinh Tử, Huyền Tâm Tử, Cô Sương Tử đều ở trong đó.

Lúc đi vào trong đại điện, Chung Sơn còn trông thấy một người nữa, đó là Niết Thanh Thanh. Còn một nam tử nữa, hình dáng vô hung hung hãn, trên khuôn mặt còn có một vết đao bị chém, kéo dài từ mắt đến tận miệng.

Nam Phách Thiên!

Nam Phách Thiên đã trở lại rồi sao?

Ngày xưa cùng với Thiên Linh Nhi và Nam Phách Thiên trò chuyện với nhau, lúc đó Nam Phách Thiên vẫn còn là một con người dáng vẻ khù khờ, nhưng bây giờ y đã thành thục hơn rất nhiều. Vết đao này có vẻ ngập tràn tang thương, hơn một năm nay, Nam Phách Thiên đã thay đổi rất nhiều.

Nam Phách Thiên trước kia vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy Chung Sơn đi vào đại điện, y mỉm cười hòa hoãn.

- Đệ tử Chung Sơn, bái kiến sư tôn, bái kiến sư thúc.

Chung Sơn bước lên nói.

- Thanh Ti bái kiến sư tôn, bái kiến tông chủ, bái kiến sư thúc.

Bi Thanh Ti lập tức nói.

Thanh Ti, con trở về từ lúc nào?

Cô Sương Tử vui vẻ hỏi.

- Đệ tử Thiên Võng quay trở lại.

Bi Thanh Ti lập tức nói.

- Tiên thiên tầng thứ sáu, Chung Sơn ngươi có phải vừa đột phá không?

Huyền Tâm Tử hơi ngạc nhiên nói.

Mà Thiên Tinh Tử ở bên cạnh khẽ gật đầu.

- Đúng thế, đó là do có sư tôn dạy bảo.

Chung Sơn lập tức nói.

- Được tốt lắm, Chung Sơn ta vừa rồi mới kiểm tra, ngươi bây giờ trạnh thái rất tốt, dựa theo trình tự thì ngươi đã đả thông ba trăm sáu mươi đại huyệt, khiến cho chân nguyên có thể lưu tràn trong cơ thể.

Thiên Tinh Tử hài lòng nói.

Cô Sương Tử cũng nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng thầm nghĩ, với căn cốt như vậy mà có thể tạo nên chân nguyên, chuyện này thật cũng kỳ lạ.

Mà Nam Phách Thiên ở bên cạnh cũng cao hứng thay cho Chung Sơn.

- Tông chủ, Thanh Ti lần này đến đây chính là mong muốn xin tông chủ cho mượn lệnh bài để đi lang vực. Thanh Ti cúi đầu xin tông chủ đáp ứng.

Sau khi nói xong trong mặt Bi Thanh Ti hiện lên một vẻ chờ mong.

Bi Thanh Ti vừa mở miệng, mọi người đều yên lặng, lông mày tất cả đều khẽ nhíu lại.

- Con đã thu thập được hai phần rồi sao?

Cô Sương Tử hơi cảm thán nói.

- Đúng thế sư tôn, chỉ còn lại một phần nữa thôi.

Bi Thanh Ti thành khẩn nói.

- Ai.

Chung Sơn khẽ dài một cái, sau đó nhìn về phía Thiên Tinh Tử.

- Ngươi muốn đi gặp hắn sao?

Thiên Tinh Tử tựa như nhớ lại ký ức gì đó, trong mắt hiện lên một vẻ xấu hổ, ông khẽ thở dài một hơi.

- Đúng thế, tông chủ, hắn giữ phần chứng cớ cuối cùng ma cha con lưu lại, cũng chính là phần quan trọng nhất.

Bi Thanh Ti gật đầu nói.

Thiên Tinh Tử lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu lam, trên lệnh bài là một chiếc đầu sói thật to, đồng thời, trên lệnh bài này còn có một khí tức đặc dị.

Thiên Tinh Tử khẽ chạm vào lệnh bài, sau đó trong mắt hienje lên một vẻ trầm mặc, tựa như là đang suy nghĩ điều gì đó.

- Chung Sơn.

Thiên Tinh Tử đột nhiên kêu lên.

Chung Sơn nhướn mày, hắn không hiểu Thiên Tinh Tử tại sao kêu mình, nhưng vẫn cung kính đáp.

- Sư tôn.

- Mười ngày sau ngươi cùng với Thanh Ti đi lang vực.

Thiên Tinh Tử nghĩ nghĩ rồi nói.

- Sư tôn, tại sao?

Chung Sơn hơi nghi hoặc nhìn về phía Thiên Tinh Tử.

Đến lúc đó, Thanh Ti sẽ mang ngươi vào bên trong. Thanh Ti lấy phần chứng cớ còn ngươi hướng hắn xin lỗi cho ta, mời hắn trở về Khai Dương Tông.

Thiên Tinh Tử hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

- Sư huynh, người muốn mời người đó trở về ư?

Cô Sương Tử lập tức kinh ngạc nói.

- Đúng thế, Thiên Linh Nhi lớn như vậy nhưng mà vẫn chưa báo được, thậm chí cừu nhân là ai ta cũng không biết. Chỉ có người có năng lực kỳ lạ kia mới có thể giúp ta. Ta đi, hắn khẳng định là không cho gặp, cho nên, Chung Sơn ngươi hãy đi thay ta.

Nói xong, Thiên Tinh Tử đưa ánh mắt nhìn về phía Chung Sơn.

- Dạ.

Chung Sơn lập tức mở miệng nói.

- Chung Sơn, ngươi là đệ tử của ta, Thiên Sát cũng là đệ tử cửa ta, hai người các ngươi cùng nhau đi đến chỗ đó. Nhất định phải mới hắn về cho ta.

Thiên Tinh Tử trịnh trọng nói.

- Dạ, sư tôn, đệ tử nhất định sẽ dốc hết tâm lực.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Ừ, lần này ta tin tưởng ngươi, bây giờ ta tặng một quả vân chi tinh cho ngươi.

Sau đó, Thiên Tinh Tử lật tay lấy ra một quả Vân chi tinh thật lớn.

Chung Sơn thấy vật đô thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn bình tĩnh mà tiếp nhận “Vân chi tinh”.

Hắn cất tiếng nói:

- Sư tôn, không biết vị tiền bối kia có tục danh là gì?

Cầm lấy vân chi tinh, Chung Sơn thu vào bên trong, ngưng thần nhìn về phía Thiên Tinh Tử.

- Hắn gọi là Nê Bồ Tát.

Thiên Tinh Tử khẽ thở dài một cái rồi nói.

Nê Bồ Tát ư?

Chung Sơn khẽ đọc lại trong lòng một lần rồi gật đầu.

- Ngươi cùng với Nam Phách Thiên đi trước đi, Thanh Ti lưu lại ở đây.

Thiên Tinh Tử mở miệng nói.

- Dạ.

Chung Sơn lập tức đáp.

- Sư tôn, đệ tử xin cáo lui.

Nam Phách Thiên hướng về Huyền Tâm Tử nói.

- Ừ.

Huyền Tâm Tử gật đầu.

Sau đó, Chung Sơn cùng với Nam Phách Thiên tử tử đi ra ngoài đại điện.

- Phác Thiên, ngươi trở về từ khi nào vậy?

Trên khuôn mặt Chung Sơn hiện lên một vẻ vui mừng.

- Ta mới trở về hai tháng trước, nhưng không tìm thấy ngươi.

Nam Phách Thiên cất tiếng nói.

- Ừ, gần đây ta ngưng tụ chân nguyên, đến Diễm Sơn Phong tu luyện, đi mau tới thủy tạ nha ta rồi nói chuyện.

Chung Sơn lập tức nói.

- Hảo.

Nam Phách Thiên cũng hào sảng đáp ứng. Đã lâu không gặp, bây giờ mới thân cận được, Chung Sơn và Nam Phách Thiên ngồi đối diện nhau, trên bàn bày ra một bình trà, sau đó hai người ngồi đối diện nhau uống trà.

- Ngươi nói là một năm nay ngươi đã đi tong quân hay sao?

Chung Sơn nhíu mày nghi hoặc hỏi.

Tòng quân ư? Ta tham gia quân ngũ ư? Với tu vi của Nam Phách Thiên, muốn đi tong quân còn không có chỗ. Chỗ mà Nam Phách Thiên đi hẳn là một đội vận triều.

- Ừ, ờ phía nam Bát Môn Sơn, Bát Môn Kim Tỏa, chuyện của Hạo Tam và Cầu Long ta cũng nghe nói đến, chỉ là lần trước ở phía sau núi, ta đã nghe lời sư tôn, không đi về phía nam mà lại đi về phía bắc. Tại đó ta gia nhập Đại Minh vương triều, bắt đầu chinh chiến nơi sa trường, vết sẹo này cũng là do những tháng năm chinh chiền mà lưu lại.

- Đại Minh vương triều ư? Ngươi có thể kể lại mọi chuyện cho ta được không.

Chung Sơn nghĩ nghĩ rồi nói.

- Ừ, chỗ của ta gọi là Thiên Lang Đảo, ở phía đông nam Thần Châu, cách Thần Châu đại địa một bờ biển. Thiên Lang Đảo này, ta cũng từng nghe sư tôn nói qua.

Nam Phách Thiên nhấp một nhùm trà suy nghĩ nói.

Chung Sơn kiên nhẫn lắng nghe, dù sao thì mình cũng đã tính đến chuyện mở vương triều nhất định phải minh bạch chuyện bốn phương.

Chỗ của ta hẳn là phương tây của Thiên Lang Đảo. ở đó có ba khu vực quốc gia của phàm nhân, theo như lời nói của ngươi thì Đại Côn Quốc của ngươi cũng thuộc vào khu vực đó. Mỗi quốc gia nơi đó đều có thực lực thế tục, không có uy lực nhưng vì có vị trí tốt nên mới không bị diệt.

Nam Phách Thiên nghĩ nghĩ nói.

- Vậy tổng cộng là ba chỗ sao?

Chung Sơn cau mày hỏi.

- Đúng thế, tổng cộng là ba chỗ, Đại Côn Quốc ở khu vực lúc quốc, mà chính giữa chính là các dãy núi lớn. Ở phía bắc đảo Thiên Lang, cũng có một khu vực, hơn nữa còn là một vương triều vô cùng lớn mạnh.

Nam Phách Thiên nghĩ nghĩ rồi nói.

- Vương triều ư?

Chung Sơn cau mày hỏi.

Địa giời phía bắc lớn hơn so với ba khu vực phía nam rất nhiều. Tổng cộng ở đó có ba vương triều, còn có một hoàng triều tên là Âm nguyệt hoàng triều, các vương triều đều có người tu vi ít nhất cũng đạt tới Nguyên Anh kỳ, bất kỳ vương triều nào cũng không sánh được. Thế lực của vương triều đó không hề thua kém Khai Dương Tông. Mà ba đại vương triều đều hợp lực chống lại Âm Nguyệt Hoàng Triều, thì ngươi biết Âm Nguyệt hoàng triều đáng sợ đến thế nào không?

Nam Phách Thiên cười nói.