"Kết nối liên lạc không thành công."
"Mở khóa năng lượng dự phòng không hợp lệ, vui lòng thử lại."
"Hệ thống mất kiểm soát, khởi động lại không thành công, mất liên lạc với trạm điều khiển mặt đất, tích tích tích!!!"
Âm báo điện tử kết thúc, kèm theo đó là loạt tiếng chuông bén nhọt như muốn đâm thủng màng nhĩ vang lên, đèn cảnh báo đỏ chói lọi thi nhau lóe sáng.
"Bùi thiếu tướng, tàu của chúng ta đang gặp phải một cuộc tấn công không xác định, năng lượng cơ bản đã cạn kiệt, năng lượng dự phòng không thể kích hoạt, nếu cứ như vậy thì chỉ có kết cục tàu hủy người vong!"
"Bùi thiếu tướng, kiểm tra đo lường phát hiện mạng lưới không gian của hạm đội đã bị quấy nhiễu! Thiết lập liên lạc với Liên bang yêu cầu chi viện một lần nữa thất bại! Làm sao bây giờ?"
"Bùi thiếu tướng! Chiến hạm đang rơi tự do, màn hình thao tác không còn hoạt động!"
_
Trong phòng điều khiển, một nam nhân có khuôn mặt băng lãnh đang bị cánh tay robot khống chế ở trên ghế, hai cánh tay gồng lên nổi đầy gân xanh, mu bàn tay trắng bệch đến đáng sợ.
Hắn nhắm nghiền mắt, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh như thể đang phải chịu một giấc mơ khủng khiếp, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, hô hấp dồn dập, hai tay vùng vẫy đập lên thành ghế phát ra tiếng vang nặng nề.
"Tích!" Sau một tiếng cảnh báo, nam nhân bỗng chốc mở to mắt, ngực phập phồng kịch liệt, hai mắt căng cứng run rẩy nhìn ánh sáng trên trần khoang, đồng tử đen nhánh như hố sâu đen ngòm không thấy đáy.
Hắn nhắm mắt lại để thích ứng với ánh đèn hơi chói, sau đó ra lệnh: "Độc Uyên, mở cánh tay robot ra"
"Cánh tay robot, giải trừ." Âm thanh máy móc vang lên.
Nam nhân duỗi tay xoa thái dương, lấy con chip xanh gắn giữa trán ra, đứng dậy sửa sang quân trang bị cánh tay robot làm cho nhàu nhĩ.
Ký ức trong con chip đã được hắn mở ra không biết bao nhiêu lần, nhưng tới tới lui lui vẫn chỉ là những kí ức trước khi tàu Thiên Kỷ phát nổ, kích thích nhớ lại cũng không có kết quả.
"Bùi tư lệnh, có tiến hành phong ấn kí ức hay không?"
Bùi Hành Ngộ lạnh nhạt đáp: "Không."
"Bùi tư lệnh, bây giờ là 10 giờ đúng, xin hỏi có muốn kết nối liên lạc với Liên Bang?"
Động tác chỉnh lí cổ tay áo của hắn chậm lại: "Yêu cầu kết nối."
"Tích" Cánh tay robot xoay một vòng rồi biến thành cái giá đỡ, nâng lên máy truyền tin cỡ lớn: "Tổng tư lệnh Bùi Hành Ngộ của tàu Tử Vi Viên yêu cầu kết nối liên lạc với Văn phòng Liên Bang, xin vui lòng chờ trong giây lát"
Bùi Hành Ngộ trầm mặc đứng trước máy truyền tin, mặt vô biểu tình nhưng mi mắt hơi rũ xuống, từ khi hắn bắt đầu tiếp nhận K7 cũng là lúc Liên Bang đổi tên hạm đội* thành Tử Vi Viên, yêu cầu 10 giờ hằng ngày đều phải kết nối liên lạc với Liên Bang, nếu không sẽ lập tức đóng băng quyền chỉ huy của hắn.
*Hạm đội: là một đội hình quân sự gồm nhiều tàu chiến, quy mô tương đương với một quân đoàn.
Không cần lí do, chẳng qua là sợ hắn tạo phản.
Bùi Hành Ngộ từng là sinh viên tốt nghiệp với thành tích cao nhất của Học viện quân sự Hoàng Gia, sau đó được tuyển thẳng vào đơn vị tình báo của Quân đoàn 8, nhiều lần giành được chiến công, thậm chí còn được Liên Bang vinh danh tặng cho một thanh kiếm.
Nguyên soái đầu tiên của Liên Bang nhận được kiếm khi đã 70 tuổi, còn Bùi Hành Ngộ là khi mới 25 tuổi, so ra có vẻ rực rỡ hơn.
Nhưng vinh dự này không tồn tại được lâu, chỉ trong hai năm, một người từng là niềm kiêu ngạo của Liên bang đã trở thành tâm bệnh của Liên bang.
Thế sự xoay chuyển, lòng người khó đoán.
Máy truyền tin được kết nối, Bùi Hành Ngộ ngẩng đầu nhìn lão nhân quắc thước xuất hiện trên màn hình, im lặng chờ đầu kia lên tiếng, cả người hắn tỏa ra khí chất lạnh lẽo như muốn nói: Nhanh nhanh rồi biến đi!
"Đừng ghét bỏ thế chứ, chúng tôi phải thường xuyên kiểm tra máy truyền tin để tránh xảy ra sơ suất gây thảm kịch như với Thiên Kỉ"
Bùi Hành Ngộ không rảnh nghe đống lời thoại lặp đi lặp lại hàng ngàn lần này, mở miệng chặn đứng: "Tôi cúp mắt đây!" rồi ra lệnh cho cánh tay robot: "Ngắt kết nối"
Trước sau không quá 5 giây, trong phòng đã lấy lại yên tĩnh.
"Ngắt kết nối chậm 2 giây, yêu cầu tu sửa chương trình" Bùi Hành Ngộ nói.
"Điều chỉnh chương trình gây ra lỗi...Đang tiến hành" Cánh tay robot đặt máy truyền tin về chỗ cũ, tu sửa xong liền lóng ngóng biến mình thành robot lao công, di chuyển khắp các ngóc ngách trên khoang tàu để dọn dẹp.
Bùi Hành Ngộ đi tới trước cửa khoang, trí tuệ nhân tạo tự động rà quét khuôn mặt cấp quyền mở cửa, từ đầu đến cuối sắc mặt hắn vẫn lạnh như băng, tưởng chừng cái người bị Liên Bang hoài nghi sẽ soán vị đoạt quyền rồi giám thị bao nhiêu ngày đêm không phải là hắn.
Hắn ra khỏi chủ khoang rồi đi thẳng tới phòng điều tra ở tầng hai, lúc đi ngang qua phòng tài vụ thì thấy một nam nhân cao gầy đứng tại chỗ cằn nhằn một mình: "Lần trước nghiên cứu phát minh pháo hạt nhân kiểu mới thì cho có mỗi 129 tinh tệ, lần này lại để mình xuất tiền túi, mãi không thấy trả",
Bùi Hành Ngộ đứng yên nghe.
"Chi phí giải mã bảo trả luôn mà bây giờ người ta làm sắp xong rồi vẫn chưa thấy í ới gì!"
Bùi Hành Ngộ ho nhẹ một tiếng: "Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?"
Nam nhân lập tức phản ứng như mèo bị dẫm đuôi, nhảy bổ lên rồi quay đầu lại, tay giơ cao chào theo quân lễ: "Chào chỉ huy!"
Bùi Hành Ngộ liếc vật trên tay y, ra chiều thấu hiểu: "Liên Bang lại nợ cậu bao nhiêu?"
Mạnh Như Tiền, người cũng như tên, vừa yêu tiền vừa kẹt sỉ, ngày ngày đều như con hamster nhặt nhạnh tinh tệ cất vào khoang riêng của mình.
Mạnh Như Tiền vươn hai ngón tay: "Hai trăm."
Bùi Hành Ngộ: "...... Được rồi, tôi sẽ trả cho cậu"
Mạnh Như Tiền cười hắc hắc: "Cảm ơn chỉ huy!"
Y và Bùi Hành Ngộ từng là bạn học, từng cùng nhau kề vai chiến đấu nhiều năm nên rất quen thuộc, thấy hắn đến thì thuận miệng hỏi: "Ngài có rảnh không?"
Bùi Hành Ngộ sắc mặt bất biến, ý bảo chờ y nói.
"Các tân binh được chọn bởi Đội hành động Thiên Xu vừa được gửi sang. Ngài biết rồi đấy, nghiên cứu phát minh vũ khí hay giải mã phân tích số liệu bảo bọn tôi làm thì ok, chứ sai đi chấn chỉnh cái đám trẻ trâu lì lợm ồn ào kia thì kham sao nổi, ngài giúp tôi tí được không?"
Đội hành động Thiên Xu là kết quả của một kế hoạch có tên là "Thiên Xu" do Liên Bang đề xuất vào năm ngoái. Mục đích là tìm "Ngôi sao thiên hà" bị mất tích, chọn những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc từ trường quân sự rồi tiến cử vào Tử Vi Viên của Tổng tư lệnh Bùi Hành Ngộ.
"Ngôi sao thiên hà" là một huyền thoại của Liên bang và toàn bộ không gian tinh tế, nhưng chưa một ai chắc chắn về sự tồn tại của nó, cho nên không khó để đoán mục đích Liên Bang giao cho hắn nhiệm vụ này.
Bùi Hành Ngộ gật đầu: "Đi xem sao."
Các tân binh được an bài ở kí túc xá tập thể trong một tàu tuần tra loại nhỏ dưới đuôi tàu mẹ, bên trong thiết bị đầy đủ hết, từ nhà ăn đến phòng tập cái gì cũng có, Mạnh Như Tiền ngó vào thăm dò.
Không một bóng người.
"Tất cả chạy đi đâu hết rồi?" Y giữ lại một người vừa đi qua để hỏi.
"Bùi tư lệnh!" Nam nhân thấy Bùi Hành Ngộ liền đứng nghiêm chào hỏi, thật cẩn thận quan sát vẻ mặt lạnh như băng của hắn, chờ hắn gật đầu mới quay sang trả lời Mạnh Như Tiền: "Báo cáo Đại tá Mạnh, mọi người đang ở sân huấn luyện."
Mạnh Như Tiền phất tay ra hiệu cho người đi, rồi khẽ cau mày: "Chúng ta qua đó nhìn xem"
Hai người sóng vai cùng đi, từ xa đã nghe thấy tiếng hoan hô náo nhiệt, Mạnh Như Tiền cảm khái: "Ôi, đã lâu không nghe thấy âm thanh tràn trề sức trẻ như vậy rồi, nhớ quá."
Y đi lên phía trước đẩy cửa bước vào, ở giữa đám đông có hai tân binh đang so kiếm, trong không khí tràn ngập đủ loại mùi tin tức tố hòa lẫn với nhau thành cái mùi thập cẩm gay mũi.
"Cậu này không tồi, động tác khá linh hoạt."
"Cậu này cũng rất được, hai chân vững vàng. Phải công nhận mấy lão già bên Liên Bang cũng có tâm chọn người phết nhỉ."
Bùi Hành Ngộ không tiếp lời, ánh mắt dừng trên sườn mặt của một thanh niên, người này cao ráo, khí chất nổi bật, ở trong đám Alpha sinh viên tốt nghiệp có thể coi là hạc trong bầy gà, tay cậu lúc này đang cầm kiếm Tây Dương, mũi kiếm chỉ thẳng yết hầu đối thủ.
"Tên cậu ấy là Cận Nhiên." Mạnh Như Tiền phát hiện Bùi Hành Ngộ chỉ nhìn chằm chằm vào một người, y liền lật tư liệu trong tay, dựa vào ảnh tìm thông tin, máy móc đọc lên: "Xét tuyển đặc cách"
Bùi Hành Ngộ hơi nhíu mày: "Đặc cách?"
Mạnh Như Tiền gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù điểm số rất cao nhưng tổng hợp thành tích lại không đủ tiêu chuẩn, so với tân binh hạng chót còn kém xa, không biết vào bằng cách nào."
Mạnh Như Tiền còn chưa dứt lời, Cận Nhiên đã đánh bại đối thủ thứ hai, mũi kiếm kề sát yết hầu, cậu khẽ nâng cằm lộ ra một bộ dáng kiêu ngạo lại cuồng vọng.
Bùi Hành Ngộ nhìn xung quanh một vòng, cởi áo khoác ngoài ném cho Mạnh Như Tiền, tìm một cái mũ giáp đội lên đầu, cầm kiếm bước thong dong lên phía trước, dùng mũi kiếm đẩy kiếm của Cận Nhiên ra, mở miệng nói với tân binh nằm trên mặt đất: "Ra ngoài đi"
Tầm mắt của các tân binh đồng loạt rơi trên người hắn, một thân hình cao lớn cân đối, bắp thịt rắn rỏi, ánh mắt nghiêm nghị xuyên qua lớp mũ giáp kết hợp cùng áo sơ mi quân đội màu lam nhạt trên người hắn càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng.
"Đấu với tôi" Bùi Hành Ngộ chỉ thẳng mũi kiếm vào Cận Nhiên, giọng nói truyền qua chip chỉnh giọng trở nên nặng nề, mang theo tư thái khiêu khích rõ ràng, Cận Nhiên cong môi nghênh chiến.
Đám tân binh đều biết thực lực của Cận Nhiên rất mạnh, còn cái người đầy tự tin không biết từ đâu đến này thoạt nhìn là ngứa mắt Cận Nhiên nên muốn giáo huấn cậu ta đi? Có trò hay để xem rồi đây.
Các vị Alpha hưng phấn phát tin tức tố, ánh mắt lấp lánh mong chờ nhìn hai người.
Bùi Hành Ngộ giật giật khớp cổ tay, động mũi kiếm khơi mào ván đấu, mỗi một chiêu đều thẳng thừng công kích điểm yếu của Cận Nhiên, hai người liên tục tấn công rồi phòng thủ đánh đến khó phân thắng bại.
Mạnh Như Tiền ôm áo đứng ngoài kinh ngạc nhìn, thắc mắc tại sao Bùi tư lệnh ra chiêu không chút lưu tình như thế?
"Lạch cạch." Kiếm của Cận Nhiên rơi xuống đất, Bùi Hành Ngộ chỉ mũi kiếm vào yết hầu Cận Nhiên, nhìn con ngươi xám bạc trong mắt cậu, khẽ nói: "Đừng quá ngông cuồng."
Bùi Hành Ngộ xoay lưng đi cất kiếm, cởi mũ giáp treo lên giá, lấy lại áo bước luôn ra cửa khoang, nên không thấy được cái siết tay thật chặt của Cận Nhiên.
Mạnh Như Tiền nhấn lên thiết bị đeo trên tay, sân huấn luyện lập tức xuất hiện một màn ảnh giả lập chứa đầy đủ tài liệu dưới dạng văn bản và âm thanh.
"Dựa theo tư liệu trên đây tìm phòng của mình đi, không được đánh nhau hoặc phóng ra tin tức tố, tuy rằng chiến hạm không có Omega nhưng Bùi tư lệnh nghiêm cấm tự tiện sử dụng tin tức tố, bởi vì tin tức tố một khi phát ra sẽ kích thích sự hưng phấn có ý thức và khiến lượng adrenalin tăng vọt, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và hành động của cá nhân. Tất cả đã nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
Mạnh Như Tiền dặn dò xong cũng bước nhanh đuổi kịp Bùi Hành Ngộ, hỏi hắn: "Thế nào rồi, mạnh không?"
"Hử?" Bùi Hành Ngộ nheo mắt nhìn y.
Mạnh Như Tiền nói: "Cái cậu Cận Nhiên vừa bị ngài giáo huấn ấy, tay trái cậu ta thiếu một ngón út, tin tức tố cũng thiếu hụt, thôi thì cho thành Beta đi, nhưng mấu chốt ở chỗ con ngươi trong mắt lại là màu xám bạc, thị lực cũng không tốt. Một người mà bị nhiều khuyết tật bẩm sinh như vậy phải gọi là vận xui tám đời truyền lại rồi. Thành tích tuy cao nhưng nếu sau này không muốn cả người lẫn tàu cùng đi chầu Diêm Vương thì đừng nên để cậu ta mạo hiểm, tương lai không nhất định cứ phải lên chiến trường. Tôi kiến nghị sau đợt này cho cậu ta xuống đi"
Bùi Hành Ngộ trầm mặc vài giây, hỏi y: "Thành tích tốt nghiệp của cậu ta thế nào?"
"Rất cao."
"Cao bao nhiêu?" Bùi Hành Ngộ nghiêng đầu sang, hắn tò mò muốn biết với tình trạng khiếm khuyết bẩm sinh của Cận Nhiên thì cậu ta có thể mạnh đến mức nào.
"97.3, so với ngài kém 1.2 điểm."
Thấy Bùi Hành Ngộ nhíu mày, Mạnh Như Tiền hỏi: "Ngài có muốn gọi người lên gặp riêng không? Kiếm thuật của cậu ta rất không tồi, một lúc thắng được hai người, còn có thể đánh gần ngang tay với ngài, nói không chừng chung một thầy dạy đấy"
"Không cần." Bùi Hành Ngộ thu hồi tầm mắt, ngữ khí như cũ lạnh lẽo không mang cảm tình: "Kiếm thuật của cậu ta là do tôi dạy."