“Tại sao ngươi phải ngủ ở trong này?” Chẳng lẽ Sở Nghệ không thể thông cảm hắn là bệnh nhân, học theo Khổng Dung nhường lê… Không, là nhường giường sao?
“Bởi vì nơi này là ngủ phòng của ta nha!” Cũng không thể muốn hắn nằm tại góc tường hoặc trên hành lang đi!
“Nhưng ta là bệnh nhân nha!” Đáng giận, không nghĩ tới lời nói của Mục đại phu lại chuẩn xác như vậy, thật sự là một kẻ không hơn không kém con quạ đen. Ngôn Vũ Hiên âm thầm mắng Mục đại phu lắm lời.
Đem chén thuốc phải uống sau khi dùng xong bữa tối vụng trộm đổ đi,giờ Ngôn Vũ Hiên lập tức gặp báo ứng, bệnh tình chuyển thành nghiêm trọng.
“Nhưng ngươi đã quên ước định lúc trưa giữa hai ta.” Người không uống thuốc đúng giờ, phải bị xử phạt.
“Ước định nào? Ta không biết.” Đầu của hắn thật sự rất choáng váng, thiên toàn địa chuyển rất đau nha!
“Làm tình.” Đơn giản chỉ một câu liền sáng tỏ, lập tức chấn tỉnh Ngôn Vũ Hiên đang đầu óc choáng váng.
“Không được! Khụ…” Ho khan là biểu hiện của cảm mạo, mà hắn lại chết cũng không ho ra tiếng nào.
Thật sự là, đã tìm không thấy từ ngữ nào có thể hình dung trình độ ngốc của hắn hiện giờ.
“Đây là hậu quả của việc không ngoan ngoãn uống thuốc.” Sở Nghệ đau lòng nói.
“Con mắt của ngươi nhìn thấy ta không uống hết chén thuốc đắng ngắt khó uống kia?” Mắt trái hay là mắt phải?
“Người vụng trộm đổ thuốc đi không phải là ngươi sao?” Hắn quả thật không có nói sai câu nào, Ngôn Vũ Hiên thấy sợ hãi.
“Ta không có…” Thanh âm của hắn nhỏ như muỗi kêu nha.
“Không có?” Sở Nghệ nhướng cao lông hàng lông mày xinh đẹp, hiển nhiên đối lời hắn nói rất hoài nghi.”Cái này là cái gì?” Sở Nghệ từ phía sau lưng xuất ra nhất bộ y phục cao cấp đen thùi do bị nước thuốc nhuộm đen ngòm.
Thấy vật ấy, Ngôn Vũ Hiên biết mình đã hết đường nói dối.
“Thuốc rất đắng!” Lý do này có đủ sức thuyết phục không đây?
“Thuốc đắng dã tật.” Sở Nghệ thật không hiểu nên làm thế nào cho phải, hắn cũng không thể đem nước thuốc đắng ngắt biến thành ngọt đồ để uống đi!
“Những lời này không thể thuyết phục ta.” Hắn ghét kiểu lời vàng ngọc như thuốc đắng dã tật này, chẳng lẽ thuốc cảm mạo sẽ không thể ngọt giống kẹo sao?
“Ngoan ngoãn uống hết đi.” Sở Nghệ đã sớm phân phó gã sai vặt đun thêm một chút nước thuốc, để ngừa Ngôn Vũ Hiên giở tật xấu không chịu uống.
Xem đi! Hiện tại là lúc dùng đến nó.
“Mẹ nó, ta chính là không uống!” Do khẩn trương quá độ, dạ dày hắn lại bắt đầu quặn đau.
“Chẳng lẽ muốn ta đút ngươi uống thuốc sao?” Nếu Ngôn Vũ Hiên không thèm để ý lời hắn nói, hắn là rất thích ý.
“Ai muốn ngươi đút chứ!”
Biểu tình Ngôn Vũ Hiên có vẻ tâm không cam lòng không nguyện, oán hận một tay tiếp được chén thuốc Sở Nghệ đang cầm trong tay.
“Ta mà chết, liền biến thành lệ quỷ tới tìm ngươi!” Ai bảo Sở Nghệ muốn buộc hắn uống bát đắng kinh người này.
“Ta chờ ngươi.” Không quản Ngôn Vũ Hiên tung ra lời này là vì tức giận hoặc có hàm ý khác, Sở Nghệ vẫn là mặt không đổi sắc, vẫn một mực bày ra vẻ mặt tuyệt không cho kháng cự.
“Ừ… Uống thì uống!” Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể chỉ vì một chén thuốc đắng này mà đối Sở Nghệ cúi đầu.
“Không phải muốn uống sao?” Thấy Ngôn Vũ Hiên đột nhiên dừng động tác lại, tay đột nhiên dừng giữa không trung, Sở Nghệ thật muốn thay hắn kêu mệt.
“Như thế này lại uống.” Hắn cũng không phải ngu ngốc, có thể kéo dài thời gian đương nhiên liền tận lực kéo dài.
“Lời của ngươi đã không còn có thể tin tưởng.” Không phải hắn cố ý tổn hại Ngôn Vũ Hiên, chính là sự thật đã xảy ra trước mắt,tính xấu của Ngôn Vũ Hiên đã sớm bị hắn xếp cuối cùng trong danh sách những thứ khiến hắn đau đầu.
“Ngươi đang mắng ta quá nhàn rỗi!” Hắn có thể nào đối đãi với người bệnh như thế!
“Tuy rằng ta không hiểu rõ lắm những lời này có nghĩa là gì.” Sở Nghệ thở dài một tiếng, “Nhưng những lời nói phát ra từ miệng ngươi, đại khái đều là khó nghe lại khiếm nhã.” Hắn chính là không nghĩ cùng y so đo thôi.
“Ta nói chuyện khó nghe?” Ngôn Vũ Hiên thật muốn đem chén thuốc đen ngòm đang cầm trên tay hắt thẳng vào cái miệng thối của Sở Nghệ.”Chẳng lẽ ngươi nói chuyện thì dễ nghe!” Sở Nghệ cùng một loại người với hắn, ngoài cười nhưng trong không cười!
“Ít nhất không giống ngươi động một chút lại ác mồm ác miệng.” Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa hắn cùng với Ngôn Vũ Hiên.
“Hừ…” Ngôn Vũ Hiên vốn định nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu có thể… biểu hiện văn hóa ngôn ngữ hiện đại nhất, nhưng lại nghĩ đến chính mình lời vừa ra khỏi miệng không phải ngươi đi chết đi, cũng chính là nói kèm theo lời thô tục.
Chẳng lẽ hắn đúng như Sở Nghệ lời nói, ba câu liền có một câu thô tục sao?
A… Không được, hắn chậm rãi phải bỏ thói quen xấu này đi mới được!
“Ngẩn người hử?” Sở Nghệ thấy Ngôn Vũ Hiên thất thần suy nghĩ tâm sự riêng, liền lặng lẽ tới gần.
“Đừng, đừng dựa vào ta như vậy gần!” Trái tim của hắn thiếu chút nữa ngừng đập. Ngôn Vũ Hiên vội lùi ra mép giường, sống chết lôi kéo chăn gấm phủ lên người.
“Sợ ta ăn ngươi?” Sở Nghệ cười nói. Tuy rằng hắn cũng lo lắng chính mình sẽ chịu không nổi bị sắc mê hoặc, giống con sói đói hạ gục con cừu trắng nhỏ Ngôn Vũ Hiên.
“Đúng!” Trước tiên phải làm rõ, muốn cùng hắn ngủ trên cùng một chiếc giường, phải tuân thủ quy định của hắn.”Giúp ta rót chén nước.”
Sở Nghệ nghe vậy, trên mặt nhất thời tràn đầy nghi hoặc.”Ngươi muốn chén nước làm gì?” Khát nước sao? Hắn tại sao còn chưa uống thuốc đã đòi uống nước?
“Ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì!” Hành động của Sở Nghệ chỉ một câu có thể hình dung — quan tâm mù quáng!
“Uống xong thuốc rồi nói sau.” Hắn sợ Ngôn Vũ Hiên lại đột nhiên đổi ý.
“Ngươi là đồ thực phiền toái nha, thối!” Ngôn Vũ Hiên chun chun cái mũi thẳng, bưng thuốc mới uống một ngụm, cả khuôn mặt liền nhăn thành một khối, rất giống cái khăn lau bị vo tròn lại.
Đáng ghét! Ngôn Vũ Hiên nhịn không được rùng mình một cái, một hơi uống hết thuốc trong chén.
“Cầm!” Hắn cảm giác đầu lưỡi đắng ngắt, tê dại.
“Thế này mới ngoan.” Sở Nghệ vừa lòng cầm chén trà trên bàn lên, rót nước từ trong ấm vào đầy chén.
“Ngươi muốn ăn một viên đường không?” Xem Ngôn Vũ Hiên thè lưỡi bộ dáng thống khổ, giống như thuốc này thực sẽ lấy mạng hắn không bằng.
“Làm trò!” Hắn ba tuổi đã không sợ uống thuốc đi, thế nào còn cần đường.
“Nước đây.” Sở Nghệ cầm chén đưa tới trước mặt Ngôn Vũ Hiên.
Chỉ thấy Ngôn Vũ Hiên đẩy mạnh chiếc chăn đơn ra mép giường, cũng đem chén nước đặt ở giữa giường.
“Ngươi đây là đang làm cái gì?” Sở Nghệ khó hiểu hỏi.
“Phòng sói!” Đơn giản một câu, cẩn thận vẫn hơn.
“Ta đây không đáng tin vậy sao?” Sở Nghệ cảm thấy nhân cách của mình bị Ngôn Vũ Hiên gián tiếp chà đạp.
Tiểu Hiên Hiên thế nhưng so sánh hắn với sói!
“Bằng không ngươi cho là gì?” Ngôn Vũ Hiên lười lại để ý đến hắn, ngả đầu xuống nằm ngủ.
“Không cho phép vi phạm!” Cuối cùng hắn quẳng xuống lời nói quyết tuyệt: “Nếu không ta sẽ đem ngươi đá xuống giường!”
“Không cho phép vi phạm nha…”
Nhưng mà, Ngôn Vũ Hiên đã ngả đầu đi nằm ngủ, căn bản không nhìn thấy khóe miệng Sở Nghệ giơ lên nụ cười lạnh.
Tiểu Hiên Hiên nói không cho vi phạm, cũng không nói rõ ràng là ai không được vi phạm, huống hồ Ngôn Vũ Hiên một khi đã ngủ tựa như con cừu nhỏ mặc người chém giết bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.
Chỉ cần đợi y ngủ say, như vậy… Ha ha…
***
Hừ? Cứng cứng…
Sờ a sờ, vẫn là xúc cảm giống nhau. Bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ Ngôn Vũ Hiên không khỏi thầm oán giận chăn gấm nhà Sở Nghệ mềm mại ngoài sức tưởng tượng của hắn đến vậy.
Vốn định dùng sức đá văng ra chăn gấm phủ trên người Ngôn Vũ Hiên ra, ngoài ý muốn phát hiện sức nặng trầm trọng này không làm sao thoát ra nổi, đè lên hắn khiến hắn sắp ngạt thở tới nơi.
Không được! Hắn phải mở mắt ra nhìn một cái rốt cuộc là làm sao lại không đá ra được thế này.
Ngôn Vũ Hiên không tình nguyện mở ra một đôi ánh mắt mờ mịt tràn đầy mệt mỏi, trước mắt là một mảnh đen ngòm mơ hồ, lại cẩn thận nhìn kỹ xung quanh, đây như là sợi tóc của con người.
“Không nên đẩy linh tinh…” Sở Nghệ ôm Ngôn Vũ Hiên không buông, biểu tình rất là hạnh phúc.
“Hả?” Ngôn Vũ Hiên không muốn bị cảnh tượng giờ phút này hù chết cũng khó, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, hắn lập hất Sở Nghệ bám dính như con đỉa hút máu này ra.
“A nha, đừng đẩy, lại đẩy ta sẽ té xuống giường đó.” Vì sợ Ngôn Vũ Hiên ngủ say mà đá đổ chén nước kia, hắn còn chịu khó uống cạn chén nước đó, bằng không lúc này đệm giường chỉ sợ sớm ẩm ướt một vùng rồi.
“Cái gì đừng đẩy!” Làm rõ ràng một chút, hắn đã muốn vượt biên giới!
“Ta cũng không vi phạm.” Bỗng dưng, Sở Nghệ nháy một đôi mắt lóe sáng, ánh mắt lợi hại khóa chặt trên mặt Ngôn Vũ Hiên.
“Nhìn cái gì?” Hại trong lòng hắn rối loạn xà ngầu. Hắn theo bản năng đoán rằng chẳng lẽ là mình đuối lý sao?
“Ngươi nhìn lại bản thân mình đang ở đâu đi.” Sở Nghệ hảo tâm nhắc nhở Ngôn Vũ Hiên đang bị chính mình mạnh mẽ ôm vào trong ngực, hắn nhưng là tuân thủ ước định cùng Ngôn Vũ Hiên, từ đầu tới cuối chưa từng vi phạm nha!
“Gì cơ?” Ngôn Vũ Hiên đầu tiên là hoài nghi thoáng nhìn lại, rồi sau đó trên mặt nhanh chóng hiện lên xấu hổ cùng ngượng ngùng.
Hắn, hắn tự mình tiến tới gần Sở Nghệ, còn hồn nhiên không biết phải cần người khác nhắc nhở mới hay!
Ngôn Vũ Hiên đột nhiên muốn tìm cái động chui xuống, nhìn khuôn mặt hắn sớm đỏ tựa quả cà chua chín mọng là đủ biết.
“Thật đáng yêu.” Thừa dịp Ngôn Vũ Hiên ngu ngơ Sở Nghệ trộm hôn một cái vừa lòng liếm liếm cánh môi, cảm giác trên cánh môi còn lưu lại một chút độ ấm.
“Ngươi… Thừa dịp người ta chưa chẩn bị mà đánh lén, tiểu nhân!” Ngôn Vũ Hiên nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.
Hắn chỉ là không cẩn thận vi phạm danh giới, lại không phải cố ý, Sở Nghệ cho dù muốn tìm hắn tra, đồng dạng cũng không được đến chỗ tốt gì a!
“Ngươi không phải nói vi phạm một chút cũng bị đá xuống giường sao?” Sở Nghệ cố ý nhắc nhở Ngôn Vũ Hiên người còn không kịp biểu hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Có, có sao?” Có thể nghe ra ngữ khí của hắn có chút bất an run run.
“Ừ, đương nhiên là có rồi.” Sở Nghệ bắt lấy này điểm yếu này không buông, cắn chặt nhược điểm của Ngôn Vũ Hiên.
“Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.” Hắn luôn luôn chí công vô tư.
“Ta, ta cũng không vượt quá giới hạn.” Hắn chính là cố chấp không thừa nhận, thách Sở Nghệ không có cách xử hắn.
Ngôn Vũ Hiên nói xong liền muốn quay về địa phận của chính mình, lại bị Sở Nghệ vươn tới, ôm cánh tay hắn càng ngày càng chặt hơn.
“Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?” Sở Nghệ không thể mở con mắt, nhắm con mắt, làm cho mọi người đều bình an vô sự sao?
“Trừng phạt nha.” Hắn chờ cơ hội này đã rất lâu rồi, có thể nào làm cho con vịt sắp đến miệng lại có thể bay đi đâu?
“Ngươi muốn đá ta xuống giường?” Vậy cái mông nhỏ của hắn xác định chắc chắn xong đời!
“Làm sao có khả năng đó.” Nhìn thấy vẻ mặt Ngôn Vũ Hiên hơi thả lỏng, Sở Nghệ lập tức lặng yên tiến sát lại phía y.
“Ta sẽ không nhẫn tâm đá ngươi xuống giường, ha ha…”
Này hai tiếng cười gượng khiến cho Ngôn Vũ Hiên có loại cảm giác kỳ quái, phảng phất chính mình sắp gặp tai vạ đến nơi.
“Nhưng ta còn là yêu cầu một chút chỗ tốt.” Sở Nghệ tự động cởi bỏ nút thắt trên áo Ngôn Vũ Hiên.
“Cái gì chỗ tốt?” Ngôn Vũ Hiên cho dù ngu ngốc thế nào cũng có thể nhìn ra một chút manh mối, nguyên lai Sở Nghệ nguyện ý đối xử tử tế với cái mông nhỏ của hắn, là vì muốn thừa thời cơ áp chế y, đòi ngon ngọt.
“Ta đây tình nguyện bị ngươi đá xuống giường!” Hắn, hắn mới không nghĩ lại cùng hắn làm chuyện kia!
“Không được nha.” Sở Nghệ vẫn chưa vì Ngôn Vũ Hiên phản kháng mà ngừng tay, ngược lại nhanh chóng áp đảo người tự cho là có thể lấy chuyện phân rõ phải trái để thoát nạn Ngôn Vũ Hiên.
“Đêm nay, ta không muốn cho ngươi ngủ.” Hắn tiến tới sát bên tai Ngôn Vũ Hiên nhẹ thì thào.
Sửa lại một chút, hắn quyết định làm cho Ngôn Vũ Hiên đến ngày mai vẫn không xuống giường được.
“Không cần!”
Một tiếng khóc thét ngắn ngủi vang vọng trong không khí nhưng cũng biến mất rất nhanh, thủ nhi đại chi là mỗi một tiếng cố ý đè nén, nhưng vẫn là nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.
***
Bên ngoài cửa sổ truyền lại từng tiếng mưa rơi, rơi xuống dụng phải mái hiên phát ra liên tiếp tiếng tý tách ồn ào, khiến cho Ngôn Vũ Hiên lại thống khổ trở mình che đi tiếng ồn ào đó.
Sở Nghệ đáng ghét! Ăn sạch sành sanh xong sau đó liền không hiểu lại chạy đi đến chỗ nào, làm hại hắn đến cơ hội muốn báo thù cũng đều không có. Ngôn Vũ Hiên tung một đám vào cột trụ giường, ai dè muốn phát tiết tức giận ngược lại lại bị ăn đau.
“Đau quá!” Ngay cả cái cột trụ gỗ này cũng bắt nạt hắn, hắn thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Phút chốc, trên hành lang vọng lại tiếng của nha hoàn cùng gã sai vặt, dường như đang đề cập tới chuyện có liên quan tới Sở Nghệ.
“Nghe nói…”
Thanh âm cố ý đè thấp, Ngôn Vũ Hiên chỉ có thể cố hết sức ngồi dậy từ trên giường, lặng lẽ tới gần cửa sổ nghe lén.
Hắn làm sao lại biến chính mình giống đạo tặc thế này? Nói đến nói đi còn không phải là vì muốn nghe trộm nội dung câu chuyện có liên quan tới người kia.
“Công tử đi tìm Tuyết Nhạn cô nương…”
Chỉ cách một cánh cửa, lại xuất hiện hai loại cảnh tượng bất đồng. Ngoài cửa người nói vô cùng hăng say, nhưng người đứng ở bên trong cửa nghe lén Ngôn Vũ Hiên sớm tức giận nắm chặt hai đấm.
Hắn làm sao lại thấy tức giận? Làm gì phải tức giận? Đáng giận chính là Ngôn Vũ Hiên không kiềm chế được tâm tình giờ này của mình.
“Suỵt, nhỏ tiếng chút, đừng làm cho người bên trong nghe thấy.” Nếu không hai người bọn họ sẽ xử đó.
Đừng thấy Sở Nghệ luôn luôn đối người ngoài khách khí, cả ngày luôn là bộ mặt tươi cười vô hại, nhưng vẫn không ai dám thẳng mặt cùng hắn phát sinh mâu thuẫn.
“Sợ cái gì, hắn đang ngủ.” Gã sai vặt chỉ chỉ hướng cánh cửa hẳn là còn đang trong giấc mộng Ngôn Vũ Hiên, lại không nghĩ rằng hắn chính cách một cánh cửa đang nghe lén mọi chuyện.
“Công tử hứng thú khi nào có thể sửa được chứ?” Sở Nghệ thích trêu hoa ghẹo nguyệt là điều người người đều biết, nhưng mọi người lại không nghĩ tới hắn lại có thể sủng hạnh một người nam nhân.
Ngôn Vũ Hiên đại khái còn không hiểu được trên đường cái mọi người tung lời đồn về chuyện Sở Nghệ sủng ái hắn như thế nào, lời đồn đãi này sớm khiến cho không ít nữ nhân oán giận.
“Không hiểu được.” Gã sai vặt lắc đầu, hắn giương mắt nhìn lên, lại thấy sắc mặt tỳ nữ tái nhợt như tờ giấy, bộ dạng run rẩy như nhìn thấy quỷ.
“Ngươi, ngươi là làm sao vậy?” Đừng có dọa hắn nha! Phía sau hắn có ma sao? Nếu không nàng làm sao lại run rẩy như thế?
“Sau, phía sau ngươi…” Tỳ nữ giơ lên ngón tay run run, nhìn đến là sắc mặt Ngôn Vũ Hiên xanh mét.
Đó là tức giận, là phát hỏa, người sáng suốt nhìn thấy vậy nên sớm bỏ chạy mới đúng, bất đắc dĩ hai chân của nàng lại giống như mọc rễ vậy làm sao cũng chạy không được.
“Phía sau?” Gã sai vặt đang buồn bực, quay đầu nhìn ra sau, cả người cũng là sợ tới mức hồn phi phách tán. Bạch một tiếng gã ngã ngồi xuống đất.
“Hắn ở đâu?” Cố nén đau đớn phía nửa người dưới Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng hỏi.
“Ai, ai a?” bọn họ thân là hạ nhân, thế này mới hiểu được họa là từ miệng mà ra là như thế nào.
“Sở Nghệ!” Ngôn Vũ Hiên từ trong kẽ răng bài trừ này một cái tên hắn hận thấu xương.
“Công tử? Người…” Ánh mắt hai người kích động nhìn chung quanh, không dám cùng ánh mắt sắc bén của Ngôn Vũ Hiên giao nhau.
“Không nói?” Ngôn Vũ Hiên không nói nữa căm tức nhìn gã sai vặt ngã ngồi bệt dưới đất, sau đó đưa tay nắm cổ áo gã sai vặt nhấc lên. Ngay cả khi cố hết sức, hắn vẫn cố gắng nhấc lên thật cao.”Ngươi có biết kết cục của việc tận trung ngu ngốc không?”
Nhìn đáy mắt của gã sai vặt, Ngôn Vũ Hiên trên mặt nổi lên ý cười vô cùng lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không, không biết.” Nếu là hắn nói ra chỗ Sở Nghệ đang ở, kết cục xác định chắc chắn là mất mạng nha!
“Còn không nói sao?” Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng cười, hai tay bỗng nhiên nắm chặt cổ gã sai vặt, đem hắn đẩy dựa trên vách tường.
“Không nói chính là chết, bất quá nói ra, ta cam đoan ngươi có thể an toàn không một chút tổn hại.” Giả như tiểu tử này lại chần chừ, hắn Ngôn Vũ Hiên sẽ không tốt bụng nhẫn nại cùng hắn chơi đùa.
“Nói… nô tài nói là được.” Gã sai vặt bị nhấc đến chân không chạm thở khó nhọc, một đôi đồng tử mở to như mắt cá vàng bên trong tràn ngập tơ máu.”Công tử người đang ở chỗ của Tuyết Nhạn cô nương.”
Ngôn Vũ Hiên vừa buông tay, hắn rốt cục cũng hít thở được tới làn không khí mới mẻ.
“Mang ta đi.” Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống gã sai vặt nói.
Nghe vậy, gã sai vặt mặt nhăn nhúm thành một khối, thống khổ quay về phía Ngôn Vũ Hiên cầu tình.”Không được a! Công tử vừa thấy tiểu nhân mang ngài tới đó…”
Chỉ thấy Ngôn Vũ Hiên phút chốc cầm lấy chén trà tỳ nữ đặt ở trên bàn, dùng sức đập lên trên tường.
Nháy mắt,bàn tay Ngôn Vũ Hiên chưa kịp rút về bị mảnh nhỏ cứa tạo thành vết thương, hơn nữa trong tay y còn nắm chặt một mảnh mảnh nhỏ, khiến cho máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy xuống.
Nhưng hắn vẫn chưa cảm nhận được đau đớn ập tới, loáng thoáng, Ngôn Vũ Hiên cảm giác được trái tim mình giống như bị thứ gì đó thít chặt vô cùng khó chịu.
Trong cổ họng, phát ra thanh âm khàn khán.
“Đi hay không đi đây?” Ngôn Vũ Hiên lấy mảnh nhỏ sắc bén làm vũ khí áp chế, mắt thấy sắp đâm thủng yết hầu run run của gã sai vặt.
“Đi, tiểu nhân liền mang ngài đi.” Gã sai vặt gật đầu thật mạnh.
Cho dù muốn mang Ngôn Vũ Hiên đi gặp Diêm vương hắn cũng nguyện ý, ai bảo tính mạng của hắn toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay Ngôn Vũ Hiên, hắn không thể không nghe lời nha!
Bên ngoài sắc trời dần dần chuyển thành âm u, mây đen bắt đầu kéo đến dày đặc…