Trường Nhạc Công Tử

Trường Nhạc Công Tử - Chương 4




“Sở ca ca!” Không thích hợp, thật sự không thích hợp! Phượng Điệp Vũ nháy một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, trong mắt hiện ra mờ mờ hơi nước không ngừng phóng ở trên mặt Sở Nghệ đang ngẩn người.

Nàng không hiểu được đã kêu vài tiếng Sở ca ca, nhưng Sở Nghệ không phải à đang giả ngu không nghe thấy, hay là suy nghĩ đến nhập thần.

Nàng thật muốn đào móc bí mật dưới đáy lòng Sở Nghệ giấu, rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho Sở Nghệ nghĩ đến nhập thần như thế?

Bởi vì nàng chưa bao giờ thấy qua Sở Nghệ khi đang có người khác ở bên cạnh mà lại ngẩn người.

“Sao?” Sở Nghệ nhẹ đáp lại một tiếng, lại rơi vào hồi ức tối hôm qua.

“Ai nha, người ta không luyện cầm!” Sở Nghệ không khen nàng thì cũng bỏ qua đi, nhưng kết quả trả lời rồi lại là làm nàng cảm thấy thất vọng như thế. Phượng Điệp Vũ phồng lên hai má mịn màng, bộ dáng tức giận rất là mê người.

“Vân Ẩn sẽ trách ta.” Nghe thấy Phượng Điệp Vũ nói không luyện cầm Sở Nghệ, thật vất vả mới nói ra một câu, lại tiếp tục thất thần.

“Sở ca ca.” Phượng Điệp Vũ hạ giọng, dịu dàng nói: “Người ta mệt mỏi thôi!” Hơn nữa ca lại không có tâm dạy ta. Đây mới là chân chính tiếng lòng của Phượng Điệp Vũ.

“Mệt mỏi cũng không được.” Người nghiệm thu thành quả nhưng là Phượng Vân Ẩn, đến lúc đó Phượng Điệp Vũ muốn khóc muốn ồn ào hoặc là cầu xin tha thứ cũng không kịp. Chính cái gọi là khổ trước rồi sướng sau, hắn làm như vậy toàn bộ đều là muốn tốt cho Phượng Điệp Vũ.

“Nhưng là ca đều là ngẩn người.” Phượng Điệp Vũ xoắn xoắn ngón tay thon dài sơn màu hồng nhạt, nhìn ra được nàng có chút bất mãn.

“Muội có thể tự mình luyện tập nha!” Hắn không muốn lo lắng bài luyện tập của Phượng Điệp Vũ, bởi vì cô gái nhỏ này thông minh lanh lợi mọi người hữu mục cộng đổ (mọi người đều thấy, có mắt đều thấy).

“Nhưng là đại ca nói muốn huynh toàn tâm toàn ý dạy muội đánh đàn.” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút bất mãn khi nhìn phía cửa sổ.

Tiểu Vũ của nàng có đến đây không?Nàng đợi đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, giống như là loại si ngốc mong ngóng đến mỏi mắt Tiểu Vũ sớm một chút đến Tê Phượng lâu gặp nàng.

“Nhưng là lòng muội toàn bộ bay đến trên người Tiểu Vũ.” Hắn bất quá là không muốn chỉ ra mà thôi.

“Vậy huynh thì sao?” Sở Nghệ còn không phải cả ngày tâm thần đều không yên, chẳng lẽ không phải những chuyện phàm trần tục sự làm phiền hắn?

“Huynh là người lớn nha!” Đương nhiên sẽ có việc chuyện làm phiền não, Phượng Điệp Vũ còn quá nhỏ, không thể hiểu phiền não của người lớn.

“Nhưng người ta cũng không còn nhỏ!” Nàng là cái tiểu đại nhân! Phượng Điệp Vũ liều mạng sửa lại.

“Điệp Vũ…”

“Thối Sở Nghệ!” Ngoài cửa trên hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng hét có vẻ như chủ nhân của tiếng hét đang vô cùng tức giận, tiếp đó là tiếng bước chân người đang tiến lại gần, Sở Nghệ ban đầu tâm tình đang lơ đãng lập tức khôi phục tinh thần tỉnh táo.

Trên đôi môi đỏ của hắn xuất hiện ý cười khiến Phượng Điệp Vũ thực khó tin.

Tại sao chỉ cần người kia xuất hiện, Sở ca ca sẽ trở nên không giống với bình thường? Trong lòng nàng hoài nghi không ngừng tăng mạnh.

***

Phịch một tiếng, Ngôn Vũ Hiên một cước đá văng cánh cửa vô tội lại đáng thương, trong miệng thở phì phò không ngừng phun ra mắng chửi, trong tay còn nắm chặt bánh bao thịt nóng hầm hập.

“Hừm, ngươi tới rồi.” Sở Nghệ cười nói, đối với Ngôn Vũ Hiên vẫy vẫy tay.

“Cái gì gọi là ngươi tới rồi!” Nhìn hai gò má của hắn xuất hiện vệt đỏ ửng liền hiểu được hắn đang tức giận.

Sở Nghệ chết tiệt, thế nhưng lại dám sai người kéo hắn từ trong chăn ấm áp ra, bảo là muốn huấn luyện hắn đánh đàn, còn dám đưa lời uy hiếp nếu hắn k tới, sẽ lại đi quấn quít lấy Tông Chính Đình Tư, phá hư hạnh phúc của Tiểu Phi.

Không thể tha thứ! Thân là nhị ca của Ngôn Trọng Phi hắn lại cũng chỉ có thể cúi đầu đi vào khuôn khổ, ngoan ngoãn đi theo nanh vuốt của Sở Nghệ đi vào cấm địa người bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng bước vào.

Nhưng trong ấn tượng, dường như là hắn bỏ qua một bên tiểu nanh vuốt của tên kia, không hề báo động trước chính mình tự ý xông tới.

“Bằng không ngươi muốn ta nói gì?” Sở Nghệ lãnh đạm thở ra một tiếng, ngữ khí có chút không vui.”Ngươi không phải yêu cầu muốn cùng ta kết giao sao?” Ngôn Vũ Hiên thật đúng là quý nhân khó chiều.

“Ách?” Ngôn Vũ Hiên lập tức sửng sốt, không biết nên tiếp lời như thế nào.

“Sao cơ?” Phượng Điệp Vũ hai mắt nhất thời mở to vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà, Sở Nghệ vẫn chưa giải thích nhiều, liền muốn đẩy Phượng Điệp Vũ đi.

“Điệp Vũ…” Trong mắt của hắn mang theo vài phần ý đồ đuổi, “Sở ca ca muốn cùng Tiểu Hiên Hiên ở chung chỉ hai người.” Hắn không thể để cho Phượng Điệp Vũ phá hư kế hoạch của hắn.

Lại là câu Tiểu Hiên Hiên kia! Ngôn Vũ Hiên rất muốn vọt tới trước mặt Sở Nghệ tặng cho hắn một cái tát, cũng lớn tiếng thét to: không cho gọi ta là Tiểu Hiên Hiên!

“Sở ca ca…” Nàng không muốn làm theo lời Sở Nghệ phân phó mà rời đi, Sở ca ca cái gọi là đơn độc ở chung rốt cuộc là ý gì? Nàng thật muốn biết nha!

“Tiểu Vũ ở đại sảnh chờ ngươi.” Sở Nghệ lấy từ trong tay áo ra một vương bài, “Nếu muội không muốn gặp hắn, huynh có thể phái người khác truyền lời thay.” Xem, Phượng nha đầu biểu tình lo âu, nói vậy lòng của nàng đã bắt đầu dao động, vương bài của hắn quả nhiên hữu dụng.

“Không, người ta muốn gặp Tiểu Vũ!” Phượng Điệp Vũ vội vàng đứng dậy, tùy tay nắm lên làn váy quá dài, đem nó xách tới giữa lưng, hoàn toàn không có như trong tưởng tượng bộ dáng tiểu thư nhu thuận của Ngôn Vũ Hiên.

“Nhớ rõ khép cửa lại.” Sở Nghệ gấp quạt lại, tiếp tục dặn dò thêm một câu.

“Còn có, không cho phép ở ngoài cửa nghe lén.” Hắn không thích tiểu nha đầu này đi nói lung tung khắp nơi.

“Đã biết!” Phượng Điệp Vũ bất mãn chu đôi môi nhỏ hồng nhạt, ngoan ngoãn làm theo phân phó của Sở Nghệ khép cửa lại.

“Ngươi còn đợi ở bên ngoài.” Sở Nghệ cũng không phải là người mà nàng có thể lừa dối, hắn đã sớm đoán được Phượng Điệp Vũ sẽ tiếp tục đứng ở cửa, ý đồ nghe lén nội dung nói chuyện của hắn và Ngôn Vũ Hiên.

Đáp lại Sở Nghệ là tiếng lẩm bẩm nho nhỏ của Phượng Điệp Vũ, nàng vội vã chạy nhanh đến đại sảnh.

“Nàng ta thích ngươi?” Nếu Phượng Điệp Vũ thích Sở Nghệ, vậy hắn còn có biện pháp thoát ly biển khổ.

Đem Phượng Điệp Vũ cùng Sở Nghệ ghép thành một đôi không phải rất được sao? Hắn thật đúng là bội phục sự thông minh của mình. Ngôn Vũ Hiên không khỏi lộ ra đắc ý ngây ngô cười.

Xem ở trong mắt Sở Nghệ, bí mật trong lòng Ngôn Vũ Hiên đã sớm bị bại lộ rồi, hắn còn có thể không phòng bị sao?”Đừng loạn điểm uyên ương, Điệp Vũ là muội tử của một vị bằng hữu tốt của ta.” Sở Nghệ mạnh giáng cho Ngôn Vũ Hiên một cái gậy nhằm dập tắt hy vọng.

“Không quan hệ.” Ngôn Vũ Hiên suy nghĩ lúc này đặc biệt nhanh nhạy, “Hai người các ngươi ở chung lâu nhất định sẽ phát sinh quan hệ vượt tình mức bình thường.” Hắn  không tin Sở Nghệ là Liễu Hạ Huệ, có thể thờ ơ không quan tâm.

“Ngươi lại đoán sai rồi.” Sở Nghệ nhẹ lắc lắc đầu, “Phượng nha đầu thích là đệ đệ Tông Chính Đình Tư, chính là Tiểu Vũ vừa rồi ta có nhắc tới đó.” Khuyên Ngôn Vũ Hiên vẫn là sớm chết phần tâm này đi, đừng cố ý tác hợp hắn và Phượng Điệp Vũ nữa.

“Cút xuống địa ngục đi! Ngươi không thể nhường ta một chút sao…” Nguy rồi, miệng hắn dường như vừa phát ra lời nói không hay, phạm vào kiêng kị lớn nhất của Sở Nghệ.

“Lại đây.”

Sở Nghệ bất cẩu ngôn tiếu((kẻ trầm mặc ít nói cười, kẻ nghiêm túc) khi uy nghiêm thì thật ra trông sẽ rất dọa người, Ngôn Vũ Hiên lo lắng đề phòng tới gần Sở Nghệ nhìn như đang có vẻ rất tức giận.

“Chúng ta không phải từng có ước định sao?” Ngôn Vũ Hiên đang lật lại chi tiết này trong trí nhớ.

“Ta chỉ là không cẩn thận nói sai thôi!” Mà hắn đang định cùng Sở Nghệ cò kè mặc cả, cự tuyệt nụ hôn trừng phạt.

“Nhưng ngươi lại thường thường không cẩn thận.” Xem ra, hắn lại tốn một lần nữa sửa lại cho Ngôn Vũ Hiên.

“Nhưng là…”

“Không nhưng nhị gì cả.” Sở Nghệ thái độ kiên quyết khiến cho Ngôn Vũ Hiên á khẩu không trả lời được.

“Là tự ngươi qua hôn ta? Hay là để ta qua hôn ngươi?” Hắn chỉ có thể làm cho Ngôn Vũ Hiên cơ hội chọn một trong hai.

“Đương nhiên là tự ta qua hôn ngươi.” Hắn mới không cần Sở Nghệ vụng trộm đem đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn, một câu: ghê tởm muốn chết!

Ngôn Vũ Hiên tâm không cam lòng không nguyện, vẫn phải tiến sát lại gần Sở Nghệ, tự động dâng lên nụ hôn của hắn.

Xúc cảm âm ấm, đó là môi cùng môi chạm nhau, Ngôn Vũ Hiên chỉ cho phép tiếp xúc thân mật ngắn ngủi.

Hắn không thích hôn quá sâu, cho dù là nụ hôn đầu tiên của hắn cùng với người khác phái cũng vậy, lướt qua rồi dừng lại.

Cho nên người bạn gái đầu tiên từng oán giận hắn — Tiểu Hiên không biết hôn, thật không có tình thú!

Đó quả là một đối đả kích lớn đối với hắn, nàng có biết hắn vì sao không dám hôn sâu sao?

Bởi vì khi hôn sâu, sẽ làm hắn cảm thấy cực độ không thoải mái, bởi vì thân thể hắn sẽ tự động xuất hiện phản ứng cự tuyệt mãnh liệt, cho nên mới phải làm cho người bạn gái đầu tiên cho rằng hắn là nam nhân không hiểu tình thú.

Nữ nhân còn như thế, huống chi là muốn hắn hôn người nam nhân!

***

Ba giây đi qua, Ngôn Vũ Hiên tự động từ bên người Sở Nghệ nhảy ra, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, bộ dáng rất là khẩn trương.

“Ngươi thực khẩn trương?” Sở Nghệ nhìn ra được cảm xúc Ngôn Vũ Hiên mãnh liệt lên xuống, hiển nhiên hắn không quen phương thức trừng phạt như vậy.

“Vô nghĩa!” Hắn rất ghét hôn môi! Nhưng Ngôn Vũ Hiên chính là đánh chết cũng không nguyện thừa nhận vết thương trí mạng này.

“Chẳng lẽ ngươi ghét hôn môi?” Sở Nghệ nheo lại con ngươi đen xinh đẹp,hàng mi thon dài dày dậm chớp chớp, từ góc độ này xem thấy phá lệ đẹp mắt.

Ngôn Vũ Hiên sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, biểu tình chợt cứng ngắc, như là bị một câu ghét hôn môi của Sở Nghệ đoán trúng.

“Bị ta đoán trúng?” Aiz…, Ngôn Vũ Hiên lúc nào cũng thẳng thắn như thế luôn làm người khác muốn ôm lấy hắn, hôn trộm một cái.

“Không có!” Ngôn Vũ Hiên quay mặt đi chỗ khác, chết cũng vẫn sĩ diện.

“Ta thích người thành thực nha Tiểu Hiên Hiên!” Bên ngoài kia đã có nhiều lắm người giả nhân giả nghĩa, hắn không hi vọng ngay cả Ngôn Vũ Hiên cũng giống như bọn họ đối đãi với mình như vậy.

“Ta nói không được gọi ta là Tiểu Hiên Hiên!” Đáng giận, đừng loạn đặt cho hắn loại biệt hiệu ghê tởm như này!

“Sáng sớm phái người gọi ta rời giường là muốn làm cái gì?” Ngôn Vũ Hiên cắn chiếc bánh bao thịt đã hơi nguội đang cầm trong tay, tạm thời lấp đầy cái bụng đang kêu vang của mình.

Tuy rằng có chút nguội, nhưng tổng so với bị đói chết vẫn tốt hơn. Ngôn Vũ Hiên đem chiếc bánh bao thịt trắng trắng mập mập coi là bản mặt Sở Nghệ tự cho là đáng yêu, hung hăng cắn nuốt.

“Học đàn nha!” Ngôn Vũ Hiên làm sao lại giả ngu với hắn, là đang hướng hắn thị uy sao? Vẫn là do dậy sớm, đầu óc vẫn còn trong trạng thái hỗn độn mơ hồ?

“Tại sao ta phải học chơi đàn?” Hắn từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết phá phách, lười học hỏi, hiện tại Sở Nghệ nhưng lại muốn hắn học đàn? Ngôn Vũ Hiên thực muốn nhìn một chút xem bên ngoài trời có đổ mưa ta k nữa, vẫn là mặt trời đi ra phía tây sao?

Đây quả thực là đầm rồng hang hổ nha!

“Đây là điều kiện chủ yếu muốn kết giao cùng ta.”

Một câu điều kiện chủ yếu chặn Ngôn Vũ Hiên á khẩu không nói được gì tiếp.

Đây là cái điều kiện ngu ngốc gì vậy! Tại sao kết giao cùng Sở Nghệ nhất định phải học đàn? Hắn rõ ràng là muốn chỉnh người đi! Ngôn Vũ Hiên hoài nghi Sở Nghệ có phải hay không lấy làm vui vẻ vì được chỉnh người.

“Ta rất ngốc.” Ngôn Vũ Hiên ý đồ khuyên hắn hủy ý định.

“Không sao, dù sao ta vô cùng kiên nhẫn.” Hắn sẽ dạy Ngôn Vũ Hiên thật tốt, làm cho Tiểu Hiên Hiên có thể mau chóng phù hợp với tiêu chí kén vợ của hắn.

“Ta không biết đánh đàn.” Như vậy cũng biết sao? Ngôn Vũ Hiên nhíu hai đầu mày, hai hàng lông mi vừa đen vừa thô nhíu chặt lại nhìn rất giống một đoàn sâu lông, đáng yêu đến lạ thường.

Sở Nghệ hiểu được Ngôn Vũ Hiên là đang tìm cớ thoái thác, luôn đưa ra một đống lớn cớ để cự tuyệt hắn.

Nhưng không có trả giá, thì làm sao có thu hoạch được? Sở Nghệ mỉm cười.”Ta có thể dạy ngươi nha.” Ở đây còn có sẵn một sư phụ, hắn không tin Ngôn Vũ Hiên là gỗ mục không thể điêu khắc _tiểu ngu ngốc.

“Ngươi sẽ hối hận!” Không nghĩ tới Sở Nghệ còn lưu lại chiêu này Ngôn Vũ Hiên tự nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

“Ngươi nói cái gì?” Ngôn Vũ Hiên nói lời này là muốn hù dọa hắn đi!

“Ta nói ngươi nhất định sẽ hối hận.” Ngôn Vũ Hiên liếm liếm ngón tay còn dính nước thịt, không chú ý tới Sở Nghệ đã hai mắt nhìn hắn đăm đăm, theo dõi không bỏ xót một chi tiết nào về từng động tác nhỏ của hắn.

Sở Nghệ không phủ nhận mình thích nhìn chằm chằm Ngôn Vũ Hiên mỗi một  động tác nhỏ, tỷ như liếm ngón tay, cắn môi.

“Cầm đâu?” Ngôn Vũ Hiên không chú ý đến ánh mắt Sở Nghệ chợt lóe lướt qua một tia quỷ dị, hai tay tùy tiện lau lau vào vạt áo, dù sao quần áo cũng không phải hắn tự mình giặt.

“Ở đây.” Sở Nghệ chỉ có thể vì bộ cẩm y hoa lệ xa xỉ kia mà cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ, chủ nhân của nó không yêu quý nó, có thể nghĩ tới, Ngôn Vũ Hiên phi thường không chú trọng những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt.

“Ngươi thật sự muốn trước tiên nghe ta đàn thử?” Hi vọng nóc nhà này sẽ không bị tạp âm bén nhọn lại khó nghe làm cho sụp đổ. Hắn chân thành cầu nguyện.

“Trước để cho ta xem khả năng của ngươi thế nào.” Sở Nghệ cho rằng Ngôn Vũ Hiên hẳn là còn có một chút kiến thức nền tảng, ít nhất hắn cho là như vậy!

Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng không nên tiếng, vung tay áo lên, hai tay nắm chặt, xương ngón tay kêu lên rắc rắc, Sở Nghệ nhìn mà vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Đánh đàn cần dùng nhiều sức như thế sao? Hắn thấy rất khó hiểu.

“Đàn khúc nào ngươi biết ấy.” Sở Nghệ cảm thấy yêu cầu này cũng không quá phận.

Ngôn Vũ Hiên vén vạt áo, hít một hơi thật sâu, tiếp theo là mười ngón để trên dây đàn, hai mắt nhìn chằm chằm dây đàn, làm bộ muốn gảy một phát, tùy ý khảy một khúc nhạc mà fan Kim Dung nghe nhiều nên thuộc “Tiếu ngạo giang hồ”.

“Biển cả cười một tiếng, làm dậy sóng hai bên bờ sông…” Ca từ hẳn là không sai, nhạc điệu hát hẳn cũng là như vậy.

Ngôn Vũ Hiên vừa hát vừa say mê chìm đắm tại trong tiếng ca tuyệt vời của chính mình.

Nguyên lai hắn còn có thiên phú ca hát, sớm nên được người khai quật làm ngôi sao ca nhạc mới đúng. Ngôn Vũ Hiên bí mật khoe khoang.

Nhưng ngay tại lúc Ngôn Vũ Hiên cử hành concert cá nhân, Tê Phượng lâu từ trên xuống dưới mọi người đều phải bịt tai, thống khổ thầm oán người đánh đàn cùng tiếng ca.

Về phần Sở Nghệ vẫn ngây ngốc ngồi trên ghế gần đó đã sớm không biết nên hưởng ứng như thế nào nữa, hắn nên bình luận như thế nào về thiên phú của Ngôn Vũ Hiên đây, đủ để giết chết toàn bộ số người của thành Trường An này.

“Đủ rồi.” Thanh âm Sở Nghệ không thể áp qua tiếng đàn cùng tiếng ca vui vẻ thoải mái của Ngôn Vũ Hiên.

“Đủ rồi!” Bất đắc dĩ, hắn chỉ phải vận dụng lực ở đan điền, hét to một tiếng.

Tiếng hét này rơi vào tai Ngôn Vũ Hiên nghe tới vô cùng khó chịu, phảng phất Sở Nghệ một tiếng đủ rồi này, đó là đang trào phúng năng lực của hắn, đối thiên phú của hắn có điều nghi ngờ.

“Cái gì đủ?” Ngôn Vũ Hiên tức giận đến vỗ bàn một phát thật mạnh, gảy dây đàn loạn xạ, khảy đàn giống như là đang điên cuồng phát tiết vậy.

Đáng giận! Là Sở Nghệ tự mình kêu đàn một khúc nhạc cho hắn nghe, hiện tại lại tức giận với hắn?

Tưng… Một tiếng, ngón giữa ở tay phải của Ngôn Vũ Hiên không cẩn thận đánh đánh dây đàn, trong nháy mắt ngón tay bị dây đàn cứa thương, mất đi cả một khối thịt.

Chính là thần kinh Ngôn Vũ Hiên có phần cứng rắn nên cũng không thèm để ý, giơ tay lên nhìn, từ khe hở chảy ra từng tia máu đỏ chót, a máu đỏ rơi thẳng xuống cánh tay hắn cùng trên thân cầm.

Nhìn đến cảnh này Sở Nghệ tất nhiên là giận không kềm được xông lên phía trước, một phát bắt được bàn tay bị thương của Ngôn Vũ Hiên.

“Ngươi bị thương!”

Thứ hai mắt nhìn thấy lúc này chỉ toàn là màu máu đỏ tươi đến ghê người, còn có thái độ như không có chuyện gì của Ngôn Vũ Hiên.

“Ngồi xuống!” Hắn cưỡng chế Ngôn Vũ Hiên ngồi trở lại chỗ cũ, không chút đắn đo xé đi một mảnh gấm trắng trên y phục của mình.

Tiếng tơ lụa bị xé vang lên làm cho Ngôn Vũ Hiên lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn giương mắt nhìn chằm chằm vì chính mình băng bó miệng vết thương Sở Nghệ.

“Không cần phiền thế đâu.” Dù sao rồi nó cũng sẽ tự khỏi. Ngôn Vũ Hiên có vẻ phi thường không để ý.

“Ai nói không cần làm phiền!” Ánh mắt Sở Nghệ phẫn nộ làm cho Ngôn Vũ Hiên bị kinh hách không nhỏ, hắn không rõ Sở Nghệ vì sao phải tức giận như thế.

Hắn chỉ là bị một vết thương nhỏ thôi  mà! Trong lòng Ngôn Vũ Hiên buồn bực.

“Ai kêu ngươi gảy đàn lung tung!”Đôi mắt đen của Sở Nghệ tràn ngập ánh lửa tức giận, không chút hay biết tâm tình của mình đã không bị kiềm chế mà ở trước mặt Ngôn Vũ Hiên biểu lộ không sót một chút.

Đây là một…. mặt khác của hắn sao? Ngôn Vũ Hiên không ngừng đối Sở Nghệ quăng ánh mắt hoài nghi.

“Thôi cái gì!” Ngôn Vũ Hiên cũng có một bụng lửa giận mà không chỗ phát tác. “Là tự ngươi nói đủ rồi.” Còn nói hắn, hắn bị thương rốt cuộc là lỗi của ai đây, chẳng lẽ là chính hắn nguyện ý bị thương sao?

“Ta chỉ là…”

“Chính là cái gì?”

Ngôn Vũ Hiên tính tình lại bộc phát, nói thẳng vào mặt Sở Nghệ, không chút lưu tình liên tiếp tức giận mắng mỏ Sở Nghệ.

“Ta bị thương còn không phải bởi vì ngươi!” Hắn rút bàn tay bị thương về từ trong lòng bàn tay Sở Nghệ, “Vừa muốn ta đàn vừa muốn ta ngừng, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì mới có thể vừa lòng?” Hắn cũng là người, cũng sẽ có cảm xúc a!

Ngôn Vũ Hiên thừa nhận chính mình chưa từng cho Sở Nghệ một bộ mặt ôn hòa, đó là bởi vì đối với người mình không thích, hắn tuyệt không bắt buộc chính mình giả nhân giả nghĩa, đi đón ý nói hùa, nịnh bợ những người đó.

Hắn ghét Sở Nghệ cũng là sự thật nha!

Phút chốc, Sở Nghệ giữ chặt cổ tay Ngôn Vũ Hiên, đưa hắn ôm vào trong lòng.

“Thực xin lỗi…” Hắn lẩm bẩm, âm điệu khàn khàn như có một chút hương vị xin lỗi.

Sao cơ? Không phát hiện biểu tình Sở Nghệ, Ngôn Vũ Hiên chỉ có thể yên lặng ngoan ngoãn nằm trong lòng Sở Nghệ, nhất thời không thể phản ứng, cũng không làm theo phản ứng vốn nghĩ trong đầu.

Sở Nghệ… Nói xin lỗi với hắn?

Người làm sai thực sự là Sở Nghệ sao?