- Trầm ca ca!
Diệp Tịch Vụ cầm cây trâm, nhăn mũi nhìn về hướng Trầm Ngọc chạy đi, khi nhìn xuống cây trâm trong tay, đột nhiên cười lớn:
- Rõ ràng là thích ta...đồ khẩu thị tâm phi này!
Trầm Ngọc chạy được một hồi, thấy đằng sau không còn ai đuổi theo nữa mới thả chậm bước chân, thở phào một hơi.
Nàng chậm rãi tiến về phía trước, xem xem cảnh phồn hoa nơi này.
Khói toả ra từ các ống khói của khách điếm.
Mây trắng che đi ánh nắng dịu dàng của mặt trời.
Gió nhẹ thoảng qua, tâm tình lại càng sảng khoái.
Trầm Ngọc không khỏi xoa xoa tay, khen ngợi:
- Tiết trời thật đẹp, không uổng hôm nay ra ngoài một chuyến.
Tất nhiên, chuyện không vui là gặp phải Diệp Tịch Vụ đã bị nàng tự giác ném ra sau đầu.
Sau đó, trên trời ầm vang một tiếng, mưa ào ào đổ xuống.
...
Tốt lắm.
Cho nàng rút lại lời ban nãy.
Nàng liếc mắt tìm kiếm, vừa thấy một mái hiên cổ kính bên kia đường lập tức chạy đến đó trú mưa.
Trầm Ngọc thấp giọng nói:
- Thịnh Đô này rốt cuộc là bị làm sao? Rõ ràng là mùa xuân, mưa này còn là mưa phùn sao?!
Rất bực bội!
Vừa khen một câu lập tức bị dội một đống nước lạnh đúng nghĩa.
Nàng phủi phủi trường bào hôi sắc, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Trầm Ngọc vươn tay, từng giọt mưa rơi trên tay nàng, mát mẻ đến kỳ cục.
"Mưa lớn như vậy, chắc chắn không thể tạnh nhanh được...xem ra chỉ còn cách đứng đây chờ đợi mưa tạnh thôi."
- Meo!
Trầm Ngọc giũ giũ tay áo dính chút ẩm ướt, chẹp miệng.
- Meo! Meo meo!
Nàng quay mặt nhìn xuống đất, đột nhiên nhảy dựng lên.
- Meo!
Thì ra từ nãy đến giờ nàng đã không cẩn thận giẫm phải đuôi của một chú mèo.
Nàng vội vàng ngồi xuống, bế mèo con lên xem xét.
- Còn may, vẫn cứu được.
Mèo con toàn thân đen như than, ngoại trừ hai mắt có hai điểm màu sáng, nếu thật sự không phải trời sáng, nàng còn tưởng rằng nàng giẫm phải bóng đêm đó.
Giữa bụng mèo con có một vết cắt rất lớn, hình như còn đang rỉ máu.
Trầm Ngọc chậc một tiếng, cũng không biết làm thế nào cả.
Thế nhân xưng nàng là chiến thần Thịnh Quốc, bảo nàng giết người còn được, chứ bảo nàng đi cứu một con mèo, thứ lỗi, nàng chưa học tới thứ đó.
Nhưng vì ôm tâm lý phạm sai, nếu không phải nàng giẫm lên nó, chắc nó cũng không bị thương nặng như vậy, Trầm Ngọc hít sâu một hơi, ôm mèo con vào lòng, chạy vội về Trấn Bắc hầu phủ.
Lúc về tới nơi, mèo con đã thoi thóp sắp chết, cả người Trầm Ngọc cũng không còn chỗ nào lành lặn, y phục nhiễm nước, giày thêu bám đầy bùn đất.
Nàng cũng không rảnh lo gì gì đấy, vội vàng đưa mèo con cho Ngu ma ma:
- Ngu ma ma, người gọi Trương thái y đến chữa trị cho nó.
Ngu ma ma gật đầu, nhanh chóng cầm ô chạy đi gọi Trương thái y theo như lời của nàng.
Cả người Trầm Ngọc ướt sũng, một đầu tóc đen mượt cũng không khá hơn là bao, đuôi tóc còn có thể vắt ra nước.
Nàng trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ liền thay một bộ bạch y lông cừu liền đi đến chỗ của Trương thái y.
- Trương thái y, nó sao rồi?
Trương thái y vừa thấy nàng bước đến, lập tức cung kính hành lễ.
Trầm Ngọc khẽ cười:
- Không cần đa lễ.
Trương thái y gật đầu, quay sang đưa một đơn thuốc cho nàng:
- Tướng quân, đây là đơn thuốc, ngày uống hai lần, sáng tối, nếu mèo con không chịu uống thì có thể trộn với thức ăn. À, đúng rồi, mèo con tuyệt đối không được uống sữa bò, không được...
Trầm Ngọc gật đầu, nói:
- Ta đã nhớ, đúng rồi, nó bị sao vậy?
Nàng bước đến bên giường, nhìn mèo con suy yếu nằm cuộn trong một góc của giường, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn đáng thương.
- Theo vết thương thì có thể thấy là bị tác động ngoại lực, xương ức bị gãy hai cái, dưới bụng có một vết thương khá dài nhưng không sâu. Chỉ cần tướng quân cho nó uống thuốc đầy đủ, vết thương sẽ rất nhanh lành lại. Được rồi, tướng quân, lão thân cáo từ trước!
Trầm Ngọc gật đầu, nói với Ngu ma ma:
- Vậy đa tạ Trương thái y trước, Ngu ma ma giúp ta tiễn Trương thái y nhé.
Ngu ma ma dẫn theo Trương thái y rời đi.
Trầm Ngọc ngồi ở cạnh giường, cầm một cuốn sách lên đọc.
Đợi nàng đọc đến cuốn sách thứ ba, mèo con đã có động tĩnh.
- Meo~
Âm thanh suy yếu cực kỳ, Trầm Ngọc buông sách xuống, đưa mặt lại gần nhìn nó.
Ánh mắt mèo con hơi khác lạ, đồng tử độ nhiên co rút lại, bàn chân nham nhở lông đen lập tức duỗi ra, móng vuốt nhọn hoắc thẳng tắp cào vào mũi Trầm Ngọc, tia máu hiện ra, đỏ cả đỉnh mũi.
Trầm Ngọc vội rụt mặt lại, tay sờ sờ mũi, cảm thán:
- Mèo hoang, vẫn còn tinh thần lắm đấy chứ?
Nàng gọi tì nữ bưng thuốc cùng cơm tới, kêu họ đút cho mèo nhỏ ăn.
- Meo~
Mèo nhỏ nghiêng mặt né tránh, ánh mắt nhìn Trầm Ngọc cực kỳ hoảng sợ, lại quay sang nhìn nhìn bàn chân nhỏ nhắn của mình, sợ hãi:
- Meo meo meo!!!
"Chuyện này rốt cuộc là sao?!"