Trường Nguyệt Tẫn Minh: Duy Ngã Độc Tôn

Chương 3: Tặng Túi Thơm




Sau khi rời khỏi hoàng cung, Trầm Ngọc cho toàn bộ đội quân ai về nhà nấy nghĩ ngơi, lấy lý do là tiết Nguyên Tiêu thì nên đoàn tụ gia đình, bản thân mình lại không vội về nhà mà lại la cà khắp đường phố.

Thiếu niên khoác áo lông cừu, đầu đeo kim quan vàng ròng khắc thạch anh đỏ, y phục nhìn qua đã biết là hàng thượng phẩm chỉ những gia đình quyền quý mới dám mặc ra đường.

Tuấn mã xinh đẹp, bờm trắng tinh, khắp ngựa toả ra một cỗ uy nghi bất phàm, là giống ngựa quý được tiến cống cho hoàng cung.

Trầm Ngọc nắm dây cương, thong dong dạo khắp đường phố Thịnh Đô.

Nhìn khắp nơi đều là dân an hạnh phúc, trên môi ai cũng có nụ cười vui sướng, tâm Trầm Ngọc thoáng chốc được lấp đầy.

Biên ải khổ cực, một cái bánh ngô cũng phải khiến ba bốn người nhào vào tranh giành, cũng may y kịp lúc diệt được một kho lương của quân đội Hung Nô, nhanh tay cứu tế cho nhân dân sống ở biên ải, nếu không chỉ sợ năm nay người chết đói lại càng nhiều hơn.

Nghĩ tới đầy, trên mặt Trầm Ngọc đột nhiên hiện lên một tia lo lắng.

Hung Nô bản chất tàn bạo, đại hãn của Hung Nô tuy yếu lại dã tâm bừng bừng, nay y từ biên ải trở về, chỉ sợ không quá mấy ngày thì tin tức này sẽ truyền đến tai hắn, lúc đó hắn mà nhân lúc cho binh sang chiếm thành, cho dù có quân đội tinh nhuệ mà y để lại cũng sợ không đối kháng được bao lâu.

Nếu không phải phụ thân gọi y về, y cũng đã ở lại biên ải thêm vài năm.

Biên ải khổ cực lắm mà vui sướng thì ít, dân chúng hai nơi cũng là một mây trên trời, một bùn dưới ao.

Rõ ràng đều là con người, dân ở Thịnh Đô ăn sung mặc sướng, hưởng ơn vua mà phồn vinh một mảnh, thái bình an vui.

Thịnh vương sa hoa trụy lạc, cực kỳ sĩ diện, đã không làm thì thôi, đã làm thì càng hoa lệ càng tốt.

Đã thế bản tánh đa nghi, sợ tướng sĩ ở xa ăn chặn tiền cứu tế nên đều lạnh lùng ngó lơ, rất ít khi chi viện khiến cho những tướng sĩ này lạnh lẽo cõi lòng.

Đều là dân, nhưng dân ở biên ải lại áo không đủ mặc, chỗ này vá chỗ kia khâu, không có nhà để ngủ, có nhà thì nhà không thể che được mưa.

Chỉ nghĩ tới đây thôi, ánh mắt Trầm Ngọc không khỏi đông lạnh, dây cương nắm chặt đến độ làn da trắng cũng rịn lên tia máu hồng hồng.

- Trầm ca ca, thật sự là huynh?!

Chính là thiếu nữ ban nãy trò chuyện cùng Xuân Đào.

Trầm Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn xuống, khe khẽ thở dài một hơi, tay chân chưa từng động đậy, chỉ nhàn nhạt nói:

- Diệp nhị tiểu thư.

Thiếu nữ cực kỳ không vui, bĩu môi phồng má, hai tay giang ra ôm chân Trầm Ngọc.

- Trầm ca ca, đã bảo huynh gọi muội là Tịch Vụ mà!

Trầm Ngọc động đậy chân, phát hiện Diệp Tịch Vụ ôm chân mình quá chặt, chỉ có thể gằn lên một chữ:

- Buông.

Diệp Tịch Vụ giống như bị ngữ khí này của Trầm Ngọc doạ sợ, vội vàng buông tay ra, miệng khẽ nhấp, trên mắt hiện lên một tầng nước mắt trong suốt:

- Trầm ca...ca ca...

Trầm Ngọc phủi phủi quần áo, hệt như cực kỳ ghét bỏ sự động chạm của Diệp Tịch Vụ, ngữ điệu không mặn không nhạt:

- Diệp nhị tiểu thư thỉnh tự trọng. Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này Diệp nhị tiểu thư hẳn vẫn hiểu.

Hoàn toàn không chừa cho Diệp Tịch Vụ mộ chút đường lui nào, Trầm Ngọc lạnh mặt nhìn nàng ta một cái, âm lãnh chi khí từ trên người toả ra.

Diệp Tịch Vụ sợ hãi nuốt nước bọt, lại như cũ dán lên người Trầm Ngọc, y phục xinh đẹp vì bị cọ xát mà nhăn nhúm.

- Trầm ca ca...

Trầm Ngọc thật sự hết cách, chỉ có thể liếc đến xa xa, nhìn thấy thân ảnh người kia, lập tức ra lệnh.

- Diệp Trạch Vũ, ngươi bước qua đây.

Diệp Trạch Vũ nép mình trong cây cột, bị điểm danh lập tức cứng còng cả người, chậm rì rì bước qua.

Trầm Ngọc liếc mắt một cái, Diệp Trạch Vũ chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nâng nhanh cước bộ mà đi qua.

- Trầm ca ca, đây là túi thơm mà muội vừa mua...may được, huynh nhân đi!

Trầm Ngọc khó khăn phun ra một ngụm hơi lạnh, cả người nổi da gà, lông tơ đột nhiên dựng đứng cả lên, nói với Diệp Trạch Vũ:

- Diệp Trạch Vũ, hôm nay là tiết Nguyên Tiêu, ra đường không an toàn, ngươi vẫn nên trông coi nhị muội của ngươi đi.

Diệp Trạch Vũ nào có dám đáp lời, hắn sợ hãi nhất chính là vị nhị muội này, đầy mặt hoảng loạn mà lại không dám nói, chỉ có thể kéo kéo tay áo Diệp Tịch Vụ.

Diệp Tịch Vụ hất một cái, Diệp Trạch Vũ liền thuận thế ngã ra đằng sau, hắn yếu ớt mở miệng:

- Trầm tướng quân, muội ấy mạnh mẽ như vậy, không cần ta canh chừng cũng không chết được...