Trường Nguyệt Tẫn Minh: Duy Ngã Độc Tôn

Chương 18: Diệp Phủ




Đem mèo con ném lên giường, Trầm Ngọc lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Ngày hôm nay, nàng là cố tình không tránh.

Lý do thì có rất nhiều, những chủ yếu vẫn là muốn nghỉ làm thêm vài ngày, nàng lười lên triều nhìn sắc mặt của mấy lão quan viên già kia.

Quả nhiên, ngày hôm sau Tiêu Dực đã tặng tới một đống đồ bổ, còn đặc biệt nói "khi nào khoẻ hẳn lên triều", rất vừa ý nàng.

Nói thật thì nàng thích cảm giác đi đánh trận, chứ không hề thích cảnh hằng ngày đấu trí đấu dũng cùng một đám bô lão.

Lý Vân từ sáng sớm đã đến thăm nàng, đút nàng uống thuốc, thay nàng băng bó lại vết thương rồi mới rời đi.

Bà là chủ mẫu hầu phủ đương nhiên không rảnh rỗi, quản lý vô số sổ sách lớn bé khác nhau, có khi còn bận hơn cả đương sự Trầm Lạc Ngư.

Người lớn đều có việc riêng của mình, mà Thố Tử cùng A Đậu lại kẹt việc trong doanh, chỉ còn mỗi bạn nhỏ Lý Trạch Khiêm lén trốn học mà chạy tới hầu phủ chơi với nàng.

Trầm Ngọc chống cằm ngồi nhắm mắt, hơi thở đều đều nhẹ nhẹ như đang thư giãn.

- Oa, biểu ca, con mèo này tên là gì vậy?

Nàng thậm chí còn không thèm mở mắt, chỉ nhàn nhạt nói:

- Chưa đặt tên.

- Vậy đệ đặt tên cho nó được không?

Đôi mắt lấp lánh của Lý Trạch Khiêm nhìn thẳng về phía Trầm Ngọc, ngữ khí vừa nũng nịu lại vừa đáng yêu, ánh mắt chỉ kém chút nữa là phát sáng thôi.

Trầm Ngọc khẽ gật đầu, tiếp tục dưỡng thần.

- Vậy, gọi là A Hữu đi!

Trầm Ngọc vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác xao động kỳ lạ, giống như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên bị gió thổi làm nỗi lên mấy gợn sóng:

- Sao lại đặt tên như vậy?

Lý Trạch Khiêm chỉ ngây thơ lắc đầu:

- Đệ cũng không biết, có lẽ là do...thuận miệng?

Trầm Ngọc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm giác dạo này ngũ cảm dường như càng ngày càng yếu, đến một cái tên bình thường cũng có thể tạo nên rung động khác thường.

Nghĩ tới đây, nàng lại cực kỳ bất lực.

Sư phụ từng nói có rất nhiều người theo đuổi con đường này là vì trường sinh bất tử, chỉ cần đạo hạnh càng cao thâm, càng có thể sống lâu hơn người bình thường.

Nàng từng tu qua đạo, những bây giờ lại vô pháp sử dụng tiên lực.

Bởi vì chỉ cần sử dụng tiên lực, Thanh Long đồ đằng sẽ càng rút ngắn, đến khi nó đã không thể rút ngắn thêm nữa, chờ đợi nàng chính là tử vong.

Tuy miệng thì nói nghịch thiên mà đi, nhưng con đường phía trước mờ mịt u tối, hoàn toàn không nhìn thấy chút ánh sáng nào...nhỡ đâu, phía trước lại là vực thẳm vạn trượng thì sao, rơi xuống, khẳng định thi cốt vô tồn.

Trầm Ngọc bất đắc dĩ thở dài, từ từ nhắm mắt lại mà không để ý tới mèo con trong lòng Lý Trạch Khiêm nhìn nàng một cái.

- Đi Diệp Phủ.

- Vâng!

Xa phu vừa nghe thấy tiếng nàng lập tức chuyển hướng ngựa đi về phía Diệp Phủ.

Trầm Ngọc nàng còn chưa có quên ở đó có một món nợ máu của nàng đâu.

Xe ngựa thấp điệu chạy đến trước cổng Diệp Phủ, Trầm Ngọc dặn dò xa phu canh chừng Lý Trạch Khiêm, bản thân định đi vào một mình thì ống tay áo đã bị kéo lại.

- Biểu ca...đệ cũng muốn đi.

- A Khiêm ngoan, ở bên ngoài chờ biểu ca một lát, tí nữa biểu ca dẫn đệ đi chơi.

- Biểu ca...

Nhìn ánh mắt đầy sự khẩn cầu kia, Trầm Ngọc mím môi, hoàn toàn không có sức chông cự lại, chỉ đành bế hắn xuống ngựa, mà mèo con cũng không tha, một mực kéo chân Lý Trạch Khiêm, có gỡ thế nào cũng không bỏ ra.

Trầm Ngọc chỉ có thể cùng đem hai đứa vào Diệp Phủ.