Trường Mộng

Chương 32: Giao kèo thành giao




Lại ba mươi phút nữa trôi qua, Tú Anh chờ đợi trong sự hồi hộp, lo lắng và có đôi chút xấu hổ. Con bé cứ chờ mãi, chờ dài cả cổ mà chẳng thấy ai quay về, dường như bọn họ quên bén mất nó rồi, con bé định bụng trả tiền ăn chè rồi chạy ra đầu chợ tìm kiếm sự giúp đỡ từ cậu Bình.

- Bà ơi, tính tiền giúp con với ạ.

- Của con hết bảy chục ngàn.

- Bà đợi con một chút ạ. - Con bé sờ soạng, vét hết cả túi áo lẫn quần cũng chỉ đủ có vẻn vẹn năm mươi ngàn, mồ hôi sợ hãi trên trán cũng đã lấm tấm nhỏ giọt, nó cực kì lo lắng, từ trước tới giờ con nhỏ chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

- Bà ơi, con…con…chỉ đủ năm mươi ngàn thôi ạ, giờ con trả trước nhiêu đây, lát nữa bạn con tới sẽ trả thêm nha bà. - Mặt Tú Anh đỏ bừng, rụt rè nói.

- Trời ơi, có gì đâu, con về đi, mai ra trả cho bà cũng được. - Bà chủ quán tốt bụng không so đo với nó.

- Không được đâu bà, hay để con rửa ly phụ bà sẵn đợi bạn con luôn nha. - Tú Anh xắn tay áo, ngồi chồm hổm xuống nhìn đống ly nằm ngổn ngang dưới đất.

- Thôi mà, có nhiêu đâu con, để đó cho bà. Con cứ về đi mai rồi ra đây trả tiền cho bà cũng được mà.

Sự kiên trì, nài nỉ dai cứng ngắc của con bé cũng làm bà lay động mà sẵn lòng cho nhỏ phụ giúp trừ nợ, mà công nhận con bé này khéo tay thật chưa làm bể một cái ly nào cả, mặc dù từ trước tới nay nó chưa hề phải động tay làm cái gì cả.

Tú Anh cứ rửa mãi, rửa mãi tới tận xế chiều. Mà đống ly dơ liên tục tăng dần nhưng đám bạn vẫn chưa tới đón nhỏ về.

- Bé Anh à, chiều rồi đó con, bạn con đi đâu lâu thế không biết? Gánh hát cũng nghỉ rồi mà. Thôi đừng rửa nữa, con rửa nhiêu đó đủ trừ nợ rồi. - Nhân lúc quán vắng khách bà chủ pha cho con bé ly chanh muối hòng giả nhiệt, xuôi đi cơn nóng khát buổi xế chiều.

- Dạ bà ơi, con làm sắp xong rồi, con rửa xong mớ ly này là con về liền mà.

- Vậy con coi quán dùm bà một cái nha, bà chạy ù ra ngoài đây kêu thêm nước đá nhen. À bà có làm cho con ly chanh muối đó, uống đi cho khỏe rồi rửa ly trừ nợ tiếp hen. - Bà chủ trêu chọc càng làm cho gương mặt non nớt của con bé đỏ bừng ngựng nghịu.

Tay bà xách một cái giỏ to rời đi, nó nhìn một cái liền biết là bọc tiền. Dù bà có tốt bụng đi chăng nữa không đâu thể dễ dàng tin một người xa lạ mới quen biết như nó. Tú Anh an phận, lúi cúi rửa nốt mấy cái ly còn lại rồi đi tóm từng đứa bạn đã bỏ nó ở lại đây một mình, từng đứa, từng đứa một.

- Bà Quí bán lấy cho con ly trà đá. - Bỗng giọng nói của một người thanh niên vang lên bên ngoài quán.

- Bà đi vắng rồi, anh ngồi đợi bà một chút đi. - Tú Anh vô tư cắm mặt vào thau nước mà chẳng hề muốn ngước lên nhìn.

- Ly trà đá thôi mà, bé làm dùm anh đi, anh khát quá trời rồi. - Người đàn ông tiến vào bên trong sạp, đứng ngay sau lưng con bé đang ngồi chồm hổm hì hụt rửa ly mà nài nỉ. - Không thì để anh làm nha?

- Thôi, thôi để tui…tui… - Tú Anh vội ngăn lại, con bé sợ mất mác, hư hao gì đó thì lấy gì nó đền đây, vả lại trà đá thôi mà, dễ ợt. Nhưng khi vừa xoay người lại nhìn thấy vị khách kia nó liền sững người, bất động.

- Con nhóc này, sao con ở đây? Bé Vân đâu? Mấy đứa đi chung mà? Bộ ở nhà không có gì làm hay sao mà ra đây nghịch nước? - Cậu Bình một tay chống nạnh, một tay chỉ chỉ, trỏ trỏ trước mặt nó.

- A…- Tú Anh xấu hổ khi bị người quen bắt gặp trong bộ dạng thê thảm này, con bé vội vàng ngồi sụp xuống đất, hai tay che mặt khóc.

- Nè, nè, tự nhiên khóc, nhóc con. - Đôi tay to lớn kia chọt chọt lên đôi vai đang run lên vì khóc.

Sau một trận ầm ĩ trong quán chè nhỏ ven đường, cả hai người đều đã bình tĩnh lại, cùng ngồi xuống đối mặt nói chuyện rõ ràng nhau. Hai đôi mắt nhìn nhau chăm chăm như khói lửa biên thùy.

- An Bình phải không? Lâu quá không ghé quán bà ăn ly chè hen? - Bà chủ quán vừa về tới kịp lúc ngăn lại cuộc chiến sắp nổ ra.

- Bà quen với chú đó sao? - Tú Anh bất ngờ hỏi lớn, thái độ có vẻ cực kì khó chịu.

- Cậu An Bình là mối ruột của bà từ hồi cẩu còn đi học gần đây nè, vài ba hôm là dắt một bạn nữ ra ăn chè, ăn nhiều quá thành khách quen hồi nào không hay luôn. - Bà chủ quán suy tư một hồi rồi mới kể lại cơ duyên với vị khách ruột này.

- Phụt…- Cậu Bình chưa kịp nuột xuống ngụm trà đá thì đã bị bà chủ nói ra bí mật tán gái của cậu.

- A…, thì ra chú mê gái vậy sao? - Tú Anh trầm trồ, cười khảy.

- Gái không mê thì mê cái gì, con nhóc này, con nít con nôi biết gì mà nói chứ. - Gương mặt cậu gượng chín đến méo mó.

- Xì, thôi được rồi, chú trả tiền chè giúp con đi, xong rồi nhớ không được kể với ai hôm nay con đi rửa ly trừ nợ. Nếu chú lén phén nửa lời, con sẽ nói nhẹ với cô Nhàn là một tuần chú thay ba bốn cô người yêu. Chú thấy sao? - Tú Anh bắt chéo chân, ngồi dựa hẳn người vào ghế, hai tay đan vào nhau như thể đang đi đàm phán một thương vụ làm ăn lớn lắm.

- Con nít ranh. Được rồi, nói lời phải giữ lấy lời đó. - Cậu Bình nheo mày, bất đắc dĩ đồng ý.

- Không được, lỡ chú lật kèo thì sao? Lấy điện thoại ra? - Nhìn gương mặt không thể tin tưởng nổi của ông chú trước mặt, con bé đành ra yêu cầu khác.

- Làm gì vậy con nhóc này? - Cậu Bình nghi hoặc.

- Ghi âm lại chứ gì? Lấy điện thoại ra đi ông chú. - Tú Anh càu nhàu.

- Rồi, rồi.

“ Tôi Nguyễn Trần Tú Anh, xin hứa sẽ không nói chuyện ông Lê An Bình, lăng nhăng, cặp bồ cặp bịch, một tuần hẹn năm cô gái khác nhau với ai cả. Nếu tôi nói ra thì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.” Giọng nói mạnh mẽ đanh thép của Tú Anh nhanh chóng được thu vào điện thoại của An Bình.

- Phải như vậy luôn à, đúng là trẻ con. - Ông chú già bắt đầu nhăn nhó khó chịu với mấy trò con nít.

- Tới chú rồi đó, nhanh đi rồi còn về. - Con bé nhanh nhảu mở điện thoại lên, rồi chìa ra quơ quơ trước mặt ông chú.

“ Tôi, Lê An Bình, xin hứa sẽ không nói ra bất cứ câu gì về chuyện hôm nay tôi nhìn thấy.” Cậu Bình chán ghét nói nhanh gọn coi như cho xong.

- Rồi, rồi đi về thôi.

- Giao kèo thành công nha chú, nhớ đừng lật kèo đó à nhen. - Tú Anh mở đi mở lại đoạn ghi âm rồi cười khúc khích.