Phải miêu tả tâm trạng khi đó của ta thế nào nhỉ, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một hồi, lúc phản ứng lại đã đến trước giường bệnh của mẫu thân ở phủ công chúa.
Toàn thân bà ấy chìm trong chăn gấm, chỉ có một bàn tay già nua tiều tụy buông thõng trên cạnh giường, một chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh sẫm trống không treo trên cổ tay bà, giống như sức sống cuối cùng của một cành cây khô.
"Mẫu thân." Ta nén giọng nghẹn ngào, nắm chặt lấy bàn tay đó của bà ấy.
"Hiệu Hiệu con ta, ta sinh ra đã tôn quý, một đời vinh quang, đời này không còn nuối tiếc." Giọng nói khản đặc của bà ấy vang lên, tia sáng rời rạc trong mắt không dễ gì mới tụ lại trên người ta, "Chỉ có con, Hiệu Hiệu của ta, thật sự không khiến người khác yên tâm được."
Mẫu thân đến lúc chết vẫn lo nghĩ cho nửa đời sau của ta.
Sau tang sự, ta trở về Trường Môn Cung, đau thương một trận nên khơi lại căn bệnh lúc nhỏ, cơ thể cũng nhanh chóng yếu dần.
Gió thu quét qua lá rụng, ta mang bệnh tật đã hai năm.
Lúc ra đi ta để lại cho hắn một câu, xin hắn an táng ta ở Phách Lăng, chôn cùng một chỗ với hoàng tổ mẫu và mẫu thân. Lúc còn sống ta chưa tận hiếu, muốn sau khi chết ở dưới đất bầu bạn bên cạnh bọn họ.
Khi đó ta đã bị phế nhiều năm, nhà mẹ sa sút, không có uy tín, thế nên tin ta chết không được truyền đến bên đó của A Trĩ ngay.
Đằng đẵng nửa tháng sau, sau tết nguyên tiêu, hạ nhân mới đem tin tức đen đủi này kẹp vào một chồng sự vụ lộn xộn bẩm báo cho A Trĩ.
Lúc đó ta đang ngồi trên bàn sách, nhìn biểu cảm của A Trĩ qua khói hương mờ ảo.
Hắn sững sờ một lúc, cau mày hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Phế hậu vào đêm trừ tịch nửa tháng trước đã tạ thế ở Trường Môn Cung.” Tiểu thái giám cung kính lặp lại lần nữa.
“Ai?” Hắn ngẩng đầu, ngỡ ngàng hỏi.
“Phế hậu Trần thị.” Sủng phi của hắn ưỡn bụng bước vào, mang theo một thân khí lạnh, ung dung giúp tiểu thái giám trả lời.
Lúc này hắn mới bừng tỉnh, gật gật đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương của hắn.
Vậy mà lại bình tĩnh như vậy, ta tức giận nhảy từ bàn sách xuống muốn giơ tay tát hắn một bạt tai, nhưng bàn tay hung hăng của ta trực tiếp xuyên qua mặt hắn, không mảy may làm hắn bị thương.
"Trước khi nàng ta chết còn để lại một câu, xin ngài an táng nàng ta ở Phách Lăng, chôn cùng một chỗ với hoàng thái hậu và trưởng công chúa, nói muốn phụng dưỡng trưởng bối dưới âm ti."
A Trĩ vẫn cúi đầu phê tấu chương,
trong mắt không có lấy một chút gợn sóng.
"Ngươi thật là lạnh lùng mà." Ta tiếp tục quay lại ngồi trên bàn, thầm nghĩ chẳng lẽ oán niệm của ta chính là muốn an táng tại Phách Lăng hay sao, nếu như không thể thì không xuống được âm tào địa phủ đầu thai rồi.
Đêm đó, A Trĩ xử lí công vụ đến khuya, nằm sấp trên bàn ngủ gục, mà ta thì bị kéo vào trong mộng của hắn.
Một bản nhạc cổ chậm rãi nổi lên, ta men theo âm thanh đi qua, bước trên một con đường trải đầy hoa mẫu đơn, đi vào trong cõi mộng.
Cuối con đường hoa là một cánh cửa lớn màu son, trên cửa còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ đong đưa trong gió, ta mở cửa bước vào, chỉ thấy những bông hoa làm bằng lụa đỏ và chữ phúc đỏ ở khắp nơi, cả phòng tràn đầy náo nhiệt.
Rèm châu ngũ sắc rực rỡ, nhìn qua khe hở rèm châu là một chiếc giường lớn chạm rồng vẽ phượng, màn che màu đỏ hai bên được đính đầy móc vàng, hoa mẫu đơn phía trên kết thành chùm, hoành tráng chói mắt. Trên giường có một tân nương mặc hoa phục ngồi ngay ngắn, đầu nàng ấy còn đội khăn trùm đầu thêu phượng, hiện ra một cách không chân thực dưới ánh nến đỏ trùng trùng.
Lúc này ta mới nhớ ra đây là ngày ta phong hậu.
Khi đó tuy ta đã sớm gả cho A Trĩ, nhưng vì A Trĩ tuổi còn nhỏ nên chưa từng động phòng, đợi đến khi hắn đăng cơ phong hậu, hoàng tổ mẫu mới làm chủ, biến lễ phong hậu của ta thành một màn hôn lễ.
Ta không biết tại sao A Trĩ lại mơ về đêm này, lúc đang nghĩ ngợi nguyên nhân thì nghe thấy tiếng cửa gỗ chạm hoa mở ra kêu ken két, A Trĩ uống say loạng choạng đi vào, hắn say rượu, trên gương mặt trắng trẻo thường ngày ửng đỏ nhàn nhạt, vén rèm châu đi về phía “ta” đang ngồi trên giường.
Ta vô thức muốn đi theo hắn, nhưng lại phát hiện chân mình bị đính trên đất, không thể cử động, bèn hét gọi: “A Trĩ!”
A Trĩ thân mặc hôn phục ngỡ ngàng quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy ta, ánh sao chảy trong mắt trong phút chốc xám xịt, mà mộng cảnh này cũng bắt đầu sụp đổ.
“An táng ta ở Phách Lăng nhé, A Trĩ.” Ta bắt lấy lụa đỏ gào lên câu này với hắn, sau đó rơi ra khỏi mộng cảnh.
Không biết hắn có nghe thấy không, ta vừa nghĩ vừa bò từ trên đất dậy.
Mà A Trĩ đang nghỉ ngơi trên bàn cũng đột nhiên bừng tỉnh, hổn hển hít thở từng ngụm khí, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi trong tháng chạp của mùa đông lạnh lẽo.
“Có phải hoàng thượng gặp ác mộng không.” Lão thái giám hầu hạ bên cạnh cầm áo choàng đắp lên cho hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Bọn họ nói nàng ấy chết rồi.” Ngực hắn phập phồng, mắt nhìn ra một mảng đen kịt ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ đến kì cục, “Nhưng hôm nay là mười sáu tháng giêng, là sinh thần của nàng ấy.”
Ta thật sự không hiểu ta chết và sinh thần của ta thì có liên quan gì, chỉ nghĩ hắn có thể chôn ta ở Phách Lăng hay không.
“Nàng ấy muốn được an táng ở Phách Lăng cùng với hoàng tổ mẫu và cô mẫu, nhưng ta thì sao, ta phải làm sao đây?” Hắn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói.
Hắn phải làm sao?
Hắn phải làm sao cái gì?
Nữ nhân trong hậu cung của ngươi nhiều như thế, còn thiếu một mình ta sao, thật sự cười chết mất.
Ta tiếp tục nổi giận, nghĩ lần sau nếu như còn có thể vào mộng cảnh của hắn, nhất định phải dọa hắn một trận, tốt nhất là kéo theo một vài kiểu như vận mệnh quốc gia, để hắn không thể không an táng ta ở Phách Lăng.
Ta nghĩ rất được, nhưng phát hiện từ hôm đó trở đi ta cũng không thể vào trong giấc mộng của hắn nữa.
Hôm đó hắn mơ thấy ta, mới kéo ta vào trong giấc mộng, vậy nếu như sau này hắn không mơ thấy ta nữa, có phải ta ngay cả cơ hội nói với hắn một câu cũng chẳng còn không?
Ta có hơi tuyệt vọng.
6.
Từ sau khi ta chết tâm tình đã cởi mở hơn rất nhiều, tuy không thể lập tức đầu thai chuyển thế, nhưng mỗi ngày loanh quanh trong hoàng cung, nhìn những nữ nhân hậu cung của A Trĩ đấu qua đấu lại cũng xem như thú vị.
Lúc còn sống ta rất ghét những nữ nhân này, nhìn bọn họ kiểu gì cũng không thuận mắt, có lúc còn sẽ kiếm chuyện phạt bọn họ theo quy tắc đứng dưới mặt trời, bây giờ ta chết rồi, nhìn những nữ nhân này ngược lại còn có chút tán thưởng.
Ví dụ như Tương quý phi A Trĩ sủng ái nhất này đi, nàng ta vốn là một vũ cơ, vốn nên là nữ nhân đẳng cấp thấp, nhưng nàng ta trước giờ đều ngoan ngoãn tuân theo quy củ, giống như nữ tử thế gia, mấy huynh đệ trong nhà cũng không chịu thua kém, lập chiến công hiển hách cho triều Lê.
Còn có một Liễu phi, thân phận nàng ta cũng không cao, là một thứ nữ nhà quan nhỏ, nhưng tinh thông viết lách nhất, văn chương cẩm tú hạ bút thành văn, là một tài nữ.
Lại có một người là Lệ phi, nàng là công chúa ngoại bang, chiến bại đến hòa thân, nghe nói nàng tinh thông cưỡi ngựa, thích uống rượu mạnh, tính cách cũng rất hào sảng.
Có lúc ta nghĩ, sao A Trĩ may mắn như vậy, nhiều nữ tử tốt như thế đều bị nhốt trong thâm cung vì hắn, còn vì hắn mà ghen tuông, có lúc còn không ngần ngại gây nợ máu.
Ta là quỷ, ban ngày ở trong tẩm cung của A Trĩ tránh mặt trời, ban đêm thì chạy ra ngoài dạo chơi, thi thoảng may mắn có thể gặp được vài quỷ hồn oán khí không tan như ta.
Đa số đều là nữ tử, có cung phi, cũng có cung nữ, lúc sinh tiền sống rất cực khổ, sau khi chết cũng không được yên ổn.
Trong lãnh cung có một cái giếng khô, cạnh giếng luôn có ba nữ quỷ tóc tai bù xù đứng đó, bọn họ luôn xếp hàng nhảy xuống giếng khô, tê tê dại dại lặp lại động tác trước khi chết.
Trong cung Lệ phi có một tiểu nữ quỷ, nàng ấy ngược lại có nhận thức, đáng tiếc ta đến tìm nàng ấy trò chuyện, nói với nàng ấy rằng nàng ấy đã chết từ lâu rồi, nàng ấy không tin thì thôi đi còn nói não ta có vấn đề, mỗi khi đêm đến liền gác đêm cho Lệ phi, một mực tin rằng Lệ phi chính là chủ tử chết yểu của mình.
Oán quỷ trong cung này quả thật không ít, cũng đa số đều là tự vẫn không có nhận thức, số ít là quỷ bị người ta giết hại oán khí quấn thân, bởi vì quậy ra động tĩnh quá lớn nên bị các cung phi lén mời đạo sĩ đến đánh cho hồn siêu phách tán một cách dễ dàng.
Ta sợ còn chưa đợi được đầu thai chuyển thế đã bị đạo sĩ thu phục, vì vậy không ra khỏi tẩm cung đi dạo nữa.
Không ra khỏi tẩm cung, thì chỉ có thể đối mặt với A Trĩ.
Tuy hắn đối xử với ta rất bạc bẽo, cũng không quá để ý đến việc những nữ nhân trong hậu cung cấu xé lẫn nhau, nhưng xử lí quốc sự thì lại vô cùng tận tụy, chưa từng lười biếng.
Có lúc ta ngồi trên ghế xem hắn phê tấu chương, gương mặt cắn răng cố chịu đựng của hắn dưới ánh nến càng đẹp hơn, thời gian thấm thoát trôi, đợi ta hoàn hồn lại thì đã là sau nửa đêm rồi.
Ta nhớ lại lúc hắn vừa đăng cơ, tuy hoàng tổ mẫu cho hắn hoàng vị, nhưng người một mình nắm giữ quyền lực, để hắn làm một hoàng đế bù nhìn, còn nói hắn nhỏ tuổi tính tình không đủ thận trọng, bảo hắn đến tàng thư lâu chép sách suốt cả đêm.
Khi đó mỗi đêm ta đều ở với hắn, hắn ngồi trên bàn chép sách, ta thì ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh đọc du kí truyền kì, đến quá nửa đêm ta thức không nổi nữa gục trên nhuyễn tháp ngủ mất, mà hắn vẫn tiếp tục chép sách, sau khi chép xong hắn dang tay ôm ta vào lòng, sau đó bế ta về tẩm cung nghỉ ngơi, hắn tự mình chải đầu rửa mặt qua quýt một chút rồi lên triều.
Lúc đó ta cảm thấy ngày tháng thật vất vả, tuy A Trĩ đăng cơ hoàng vị nhưng lúc nào cũng đều có khả năng bị thay thế, bọn ta vẫn như cũ dè dặt trù tính qua ngày. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó là những ngày đẹp đẽ nhất trong mười mấy năm ta và A Trĩ quen biết. Mặc dù hắn vất vả, nhưng đối xử với ta rất tốt, đến sinh thần của ta hắn còn tặng cho ta một con thỏ bạch ngọc tự tay khắc, lời tình tứ ngọt ngào thuận miệng liền có thể nói ra, dỗ cho ta đầu óc rối mù.
Sau này ta hận hắn là thật, nhưng lúc đó yêu hắn cũng là thật.
Thật ra quý nữ thế gia như bọn ta không nên sa vào tình ái, nhưng ta luôn cảm thấy mình đặc biệt, dẫu sao ta cũng nhìn A Trĩ trưởng thành, lúc hắn còn nhỏ rất thích bám ta, ta với hắn có lẽ không giống.
Là ta quá ngây thơ.
A Trĩ thật sự không yêu ta, suy cho cùng thời gian trôi nhanh, năm tháng vội vã, đã hơn mười năm rồi, ta ở bên cạnh hắn ngày ngày đêm đêm, nhưng hắn trừ đêm đó sau khi biết tin ta chết rồi mơ thấy ta thì không còn mơ thấy ta nữa, có thể thấy rõ hắn vô cùng bạc tình.
7.
Năm thứ mười bảy sau khi ta chết, A Trĩ đã có vài đứa con, trong đó có một tiểu nữ nhi được hắn yêu thương nhất, ngay cả lúc hắn xử lí chính vụ cũng cho phép con bé chơi đùa một bên.
Tiểu cô nương chân ngắn tay ngắn, nhón chân với lấy sách, vừa không cẩn thận đã làm rơi sách.
Quyển sách rơi bịch xuống đất, trang sách bay phần phật, một tấm vải lụa bồng bềnh rớt ra. Tiểu cô nương bắt lấy tấm lụa trải ra xem, chỉ thấy phía trên là một bức tranh mỹ nhân, tuy đơn sơ mấy nét, nhưng có thể thoáng thấy màu sắc.
“Phụ hoàng, vị tỷ tỷ này là ai?” Con bé vui sướng chạy qua cầm cho A Trĩ xem.
Ánh mắt A Trĩ rơi xuống nữ nhân trên vải lụa, bút trên tay treo giữa không trung, mực tí tách rơi xuống, thấm thành một đóa hoa mực.
Hắn cầm tấm vải lụa đó qua, mở ra nhìn rồi lại nhìn, sau đó cẩn thận kẹp vào trong trang sách.
Tiểu cô nương thấy phụ hoàng từ trước đến nay yêu thương nó không để ý đến nó, liền tiếp tục kéo tay áo hắn làm loạn, nhưng bị hắn lạnh lùng quát mắng.
Vào đêm hôm đó, ta lại lần nữa nhìn thấy A Trĩ, không phải trong mộng, mà là ở tẩm điện này, thực sự đã nhìn thấy hắn.
Hắn luôn ngồi trên bàn phê tấu chương, nhưng ta thấy hắn phê cả một buổi chiều, tấu chương vẫn chưa đổi quyển khác, chậm đến mức có chút kì lạ.
“Là do lớn tuổi rồi phê không nổi nữa à?” Như thường lệ, ta ỷ hắn không nhìn thấy mình, chế giễu hắn.
Nhưng bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt đó xuyên qua ngọn nến ảm đạm và khói hương mờ ảo, rơi lên người ta một cách chắc chắn.
Ta cũng bị cảnh tượng này dọa cho đứng hình.
Không khí giống như ngưng trệ, chúng ta đều cố định ở trong một bức tranh, bất động.