Chuyển ngữ: Mơ
Rất hiển nhiên, Phàn Lai Tịnh trở về để báo thù.
Nhưng thù này rốt cuộc báo thế nào? Giết sạch hết Đạo Môn sao? Khỏi phải nói, tên điên ngay cả vận số quốc gia cũng dám trộm, thật sự có thể làm ra chuyện này.
Nhưng Đạo Môn cũng chẳng phải quả hồng mềm cho gã tùy ý bóp, nếu gã lựa chọn trực tiếp thì cũng bớt lo, chẳng phải là liều mạng dùng vũ lực thôi sao.
Sợ là sợ gã gây sự sau lưng.
Đỗ Thanh Nguyên nghiêm túc nói: "Năm đó cũng bởi vì gã trộm vận số mới tăng tu vi nhiều trong thời gian ngắn, cũng bởi vì vận số mới bị các tiền bối liên thủ truy sát. Bất kể lần này mục đích trở về của gã là gì, chắc chắn sẽ còn chạm tới vận số."
Phàn Lai Tịnh từng hưởng ngon ngọt của vận số, gã sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa hiện tại gã cũng cần tu vi gấp để tiếp tục đi con đường tắt từng đi, đúng là có khả năng lớn.
Bạch Tiên Tiên nhập môn muộn, không hiểu rõ lắm việc liên quan tới vận số, nhỏ giọng hỏi Chử Chính Minh bên cạnh: "Đạo trưởng Chử, tôi nghe nói vận số quốc gia chúng ta là ngũ đại trấn vật trấn thủ, năm trấn vật này là chính phủ giữ hết phải không?"
Chử Chính Minh trả lời: "Không phải, ngũ đại trấn vật chia ra trấn ở năm nơi thành ngũ hành trận, trấn thủ vận mệnh quốc gia."
Chử Chính Minh giải thích một lúc Bạch Tiên Tiên mới xem như hiểu rõ. Năm món trấn vật chia ra các nơi khác nhau, sau khi nối lại tạo thành một trận pháp trên bản đồ tổ quốc. Toàn bộ vận số quốc gia đều được trận pháp này bảo vệ.
Chử Chính Minh nói: "Trấn vật thứ nhất còn có chút nguồn gốc với dòng họ nhà cô, là Thư Hùng Nhị Kiếm phủ Thiên Sư núi Long Hổ giữ."
Nói tới đây thì Bạch Tiên Tiên hiểu rất rõ, Thư Hùng Nhị Kiếm là pháp khí trừ ma giữ đạo của tổ Thiên Sư Trương Đạo Lăng năm đó. Trong đạo thư ghi chép, nói Thái Thượng Lão Quân trao cho tổ Thiên Sư hai thần kiếm thư hùng (*) chém tà, bên trên cũng có nét vẽ sao, trăng và mặt trời.
(*) Trống và mái.
Về sau phủ Thiên Sư đời đời truyền lại, Thư Hùng Nhị Kiếm cũng trở thành pháp bảo gia truyền của dòng Thiên Sư.
"Trấn vật thứ hai của Đạo Môn là Chiêu Lôi Phiên lúc trước bị Phàn Lai Tịnh dùng để đánh cắp vận số, là pháp khí của tổ tiên Vương Văn Khanh của Thần Tiêu Phái. Trước kia là do Trường Xuân Quán giữ, về sau xảy ra chuyện của Phàn Lai Tịnh nên giao cho viện bảo tàng địa phương cất giữ."
Bạch Tiên Tiên cũng biết Vương Văn Khanh, là người sáng lập Thần Tiêu Phái, năm đó gặp Hỏa Sư Vương Chân Quân ở sông Dương Tử, truyền thụ cho ông đạo Phi Thần Yết Đế, theo con trai của Nguyên Thủy Thiên Vương - Thần Tiêu Ngọc Thanh Chân Vương học tập lôi pháp, gọi sấm sai thần. Chiêu Lôi Phiên là cờ lệnh ông ấy dùng lúc lập đàn làm phép, uy chấn quỷ thần tám hướng.
"Món trấn vật thứ ba và thứ tư xuất xứ từ Phật môn, một món hiện ở chùa Diệu Âm là đài sen tọa hóa Thích Ca Mâu Ni, bây giờ cúng trong chính điện chùa Diệu Âm, xây trên đài sen là tượng thần Thích Ca Mâu Ni. Một vật khác ở chùa Linh Vân bên cạnh, là chiếc chuông cổ ngoài cổng chùa."
Bạch Tiên Tiên không khỏi kinh ngạc: "Là chiếc chuông đó sao? Mấy năm trước tới tôi còn đi gõ vào dịp tết đó."
Chờ đã, ở Đạo Môn nói mình từng khua chuông Phật môn hình như không tốt lắm, ngộ nhỡ làm đạo trưởng Chử tưởng tín ngưỡng của mình có vấn đề thì phiền toái!
Bạch Tiên Tiên vội nói sang chuyện khác: "Vậy món cuối cùng đâu?"
Cũng may Chử Chính Minh cũng không để ý cô là người trong Đạo Môn mà tới tết lại chạy tới Phật Môn gõ chuông cầu phúc, kiên nhẫn trả lời: "Món cuối cùng không phải pháp khí nhưng tự thành trấn vật, không chuyển, không động, không phong ấn, không lễ bái, trải qua ngàn năm, vận số huy hoàng."
Ông còn thừa nước đục thả câu, chọc Bạch Tiên Tiên tò mò không thôi mới nói: "Là Cố Cung tọa lạc ở thủ đô."
Hoá ra Cố Cung cũng là trấn vật!
Nhưng mà ngẫm lại cũng không kỳ lạ, dù sao cũng là một nơi có Tử Cấm Thành sinh ra vô số hoàng đế, trong cung chạm rồng vẽ hổ, theo phong thủy vận số mà nói rất không tầm thường.
Bạch Tiên Tiên hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: "Vậy nếu như Phàn Lai Tịnh lại muốn động vào vận số thì ra tay dễ dàng nhất từ món trấn vật ở chỗ nào?"
Chử Chính Minh suy nghĩ nói: "Cố cung ở thủ đô, vương khí quá mạnh, gã rất khó tiếp cận, muốn hành động cũng chỉ có thể hành động với bốn món pháp khí. Năm đó gã động vào Chiêu Lôi Phiên, có khả năng cao vẫn sẽ ra tay từ chỗ này."
Bạch Tiên Tiên nói: "Vậy chúng ta phải mau chóng liên hệ bảo tàng, bảo bọn họ bảo vệ Chiêu Lôi Phiên!"
Không chỉ cô nghĩ như vậy, những người khác ở đây cũng đều nghĩ thế. Chiêu Lôi Phiên vốn là đồ của Thần Tiêu Phái, lần trước Phàn Lai Tịnh giết cũng là đệ tử của Thần Tiêu Phái, các đạo sĩ Thần Tiêu Phái tới đây tham gia hội nghị khẩn cấp quả thật hận gã thấu xương, lập tức liên lạc người có đạo hạnh cao trong phái, bảo họ gọi cho bảo tàng, trước tiên chuyển Chiêu Lôi Phiên sang nơi khác cất giữ.
Đỗ Thanh Nguyên trầm giọng nói: "Lần này Phàn Lai Tịnh tới rất hung hăng, có khả năng lớn ra tay với trấn vật. Chúng ta cần liên thủ với đạo quán, chùa miếu bảo vệ trấn vật các nơi, loại bỏ bất thường trước, lại tăng cường bảo vệ, sau đó dốc toàn lực truy lùng tung tích của Phàn Lai Tịnh!"
Cho nên chỉ riêng tìm đạo sĩ tới cuộc họp vẫn chưa được, còn phải gọi cả hòa thượng.
Chùa Linh Vân cũng là khu vực cảnh quan cấp 5A của thành phố Vân Xương, tọa lạc trên núi Linh Vân cách Thái Huyền Quán khá xa. Hai khu vực hai nơi hàng năm cạnh tranh xếp hạng, trong mắt người ngoài là đối thủ không hợp một mất một còn.
Nhưng thật ra Phật Môn và Đạo Môn ngoại trừ tín ngưỡng khác nhau ra, ý muốn bảo vệ muôn dân đều giống nhau.
Thế là không quá hai ngày, trên mạng có người đăng bài:
"Tôi mù sao??? Vậy mà tôi thấy trong Thái Huyền Quán có rất nhiều hòa thượng?!"
Bình luận tán đồng: Là hẹn hội đồng ư?
Không ít dân mạng chạy tới bên dưới weibo Thái Huyền Quán hỏi, chẳng lẽ các người đang dạy hòa thượng đánh Thái Cực à?
Thái Huyền quán cười ha hả trả lời: Trao đổi kinh nghiệm với các cao tăng để cùng tiến bộ.
Dân mạng: Tôi hoài nghi mấy người đang lừa chúng tôi.
Đạo sĩ còn có thể trao đổi kinh nghiệm với hòa thượng sao? Tín ngưỡng cũng khác nhau giao lưu cái quỷ gì! So xem ai đánh giỏi hơn à?! Hay Tây Du Ký rốt cuộc là theo Phật giáo hay là theo Đạo giáo?
Đại diện chùa Linh Vân là cao tăng Tuệ Giác trên đầu có chín chấm hương, dẫn theo ba vị đồ đệ của ông ấy, trong đó có một võ tăng cằm én râu hùm, trông là biết rất giỏi đánh nhau.
Cao tăng chùa Diệu Âm tới muộn một ngày, dù sao bọn họ phải đi máy bay, không giống chùa Linh Vân bên cạnh, gọi cái là tới.
Bạch Tiên Tiên cũng lần đầu nhìn thấy cảnh tượng Phật giáo và Đạo giáo tụ tập, thật sự cũng không cảm thấy kỳ lạ, cho dù các cao tăng vừa tới là sắc mặt các tiền bối Đạo Môn hơi ngượng ngùng. Lúc họp cũng không dám nhìn thẳng cao tăng người ta nói chuyện.
Khi tan họp chuồn ra nhanh hơn người khác, Thái Huyền Quán sắp xếp đạo sĩ tiếp đãi cao tăng cũng đùn đẩy, ai cũng không muốn ôm việc này.
Cuối cùng việc này lên người Linh Minh tuổi tác nhỏ nhất nhưng có vai vế.
Linh Minh quả quyết kéo Bạch Tiên Tiên theo anh cùng đi mất mặt.
Bạch Tiên Tiên kỳ quái: "Tiếp đãi cao tăng sao lại mất mặt?"
Chạm mặt một vị hòa thượng mặc cà sa của chùa Diệu Âm đi thơi, Linh Minh vội vàng dùng tay áo rộng che mặt, chờ Bạch Tiên Tiên mỉm cười chào hỏi xong mới thở dài nói: "Trăm năm trước là bên chúng ta xảy ra vấn đề, trăm năm sau lại là chúng ta xảy ra vấn đề. Hiện tại còn liên lụy Phật Môn người ta, có thể không mất mặt sao?"
Bạch Tiên Tiên buông tay: "Xảy ra chuyện này chẳng ai muốn mà, chúng ta đã và đang cố gắng nghĩ cách giải quyết! Đâu cũng sẽ có người xấu, Phật Môn cũng có thể sẽ có phản đồ, nói không chừng về sau cũng sẽ tìm chúng ta hỗ trợ đó! Mọi người có quan hệ mật thiết giúp đỡ lẫn nhau, không nên quá coi trọng sĩ diện."
Linh Minh: "Đạo lý này, tôi đều hiểu, nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mặt. Lát nữa nhờ cô đưa những thứ này nhé."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Bây giờ không phải là trăm năm trước, cho dù Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc hay là chính phủ đều có thể cấp tốc đối phó với tình huống khẩn cấp. Sau khi cuộc họp gấp giữa Phật Môn và Đạo Môn diễn ra, các đạo quán chùa miếu cất giữ trấn vật các nơi bắt đầu đề cao cảnh giác loại bỏ khác thường.
Tuy Cố Cung vương khí hưng thịnh cũng không thể qua loa, Bạch Vân Quán phái cao đạo tạm ở cố cung tiến hành canh giữ, chặn đường Phàn Lai Tịnh mọi hướng.
Hơn nữa Phàn Lai Tịnh xem ra đặc biệt rất chú ý vị tiểu truyền nhân của nhà họ Bạch, cho nên Bạch Tiên Tiên cũng thành đối tượng quan sát trọng điểm của các cao tăng và cao đạo.
Cô muốn về bệnh viện đi làm cũng không được, ngộ nhỡ lúc trở về Phàn Lai Tịnh xuất hiện làm sao bây giờ? Chỉ một tiểu cư sĩ như cô làm sao đối phó đại ma đầu được? Thế là Bạch Tiên Tiên đành phải xin nghỉ dài hạn ở bệnh viện, ở lại Thái Huyền Quán.
Những cái khác còn được, chỉ là mỗi ngày không thấy thợ chăm hoa, có chút nhớ anh.
Bây giờ Thái Huyền Quán giống như tường đồng vách sắt, đạo sĩ luyện kiếm hòa thượng luyện côn, pháp lực của Đạo giáo Phật giáo kết hợp, Phàn Lai Tịnh cho dù ngang ngược hơn nữa cũng không dám tới chuốc xui xẻo vào lúc này.
Loại bỏ bất thường các nơi cũng cần thời gian, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ chờ hành động tiếp theo của gã.
Bạch Tiên Tiên chờ mãi, bảo Tạ Ý cầm danh sách cô gửi mua một đống linh kiện máy móc rồi chuyển tới quán, bắt đầu mân mê nghiên cứu sơ bộ máy móc bắt quỷ.
Thế là các cao đạo và cao tăng Thái Huyền Quán có một việc mới hàng ngày: Vây xem Bạch tiểu cư sĩ chế tạo robot bắt quỷ.
Liên quan tới mặt máy móc bọn họ không giúp được gì, nhưng mà với thần chú kinh văn khắc bên ngoài vỏ trong ngoài máy móc lại tranh luận không ngừng nghỉ.
Có người nói khắc kim quang chú, có người nói khắc thần chú trừ tà, có người nói khắc thần chú thần lôi, còn có người nói khắc hết bát đại thần chú lên.
Lão đạo trưởng của phủ Thiên Sư núi Long Hổ giải quyết dứt khoát: "Thứ truyền nhân của một chi Thiên Sơn làm ra, tất nhiên phải khắc thần chú Thiên Sư! Như vậy mời tổ Thiên Sư uy lực cũng dễ thành công hơn!
Mọi người nghe xong thấy cũng có lý, sôi nổi gật đầu nói phải.
Lúc đầu Bạch Tiên Tiên chẳng có ý định khắc gì, cô chỉ muốn làm một cái máy bay nhỏ có thể điều khiển từ xa, kết quả bị lão đạo trưởng phủ Thiên Sư vui mừng hiền lành nhìn như thế.
Được rồi, khắc vậy.
Nhưng mà khắc chữ lên máy móc thật sự rất khó!
Một chiếc máy bay không người lái được làm trong một tháng, chỉ khắc thần chú Thiên Sư thôi mất hai mươi ngày.
Nhưng mà một tháng trôi qua, đạo quán chùa miếu các nơi đều không xảy ra chuyện gì.
Ngũ đại trấn vật cũng hoàn toàn chưa từng xuất hiện bất thường gì, các cao đạo cao tăng mỗi ngày ngày đêm không ngủ tập trung trông coi, con muỗi cũng không dám bay vào. Kết quả Phàn Lai Tịnh giống như biến mất, chẳng có chút động tĩnh nào.
Tìm thì không thấy, chờ lại không được, bên âm phủ cũng không có tin tức. Lúc mới bắt đầu mọi người bị rung còi báo động vang dội rồi nơm nớp lo sợ tới bây giờ sốt ruột khó chịu, hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động.
Mặc kệ thì gã như một cây đao treo trên đỉnh đầu, chẳng biết rơi xuống vào lúc nào.
Trông chừng thì lại chẳng biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Bạch Tiên Tiên than thở, cảm giác kế hoạch cuộc sống sắp bị rối loạn.
Cô nhìn Linh Minh ngồi ở bên cạnh chơi Vương Giả Vinh Diệu, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại anh, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vỗ đùi: "Tôi biết Phàn Lai Tịnh muốn làm cái gì rồi!"
Tiếng nói này làm Linh Minh sợ tới nỗi suýt rơi điện thoại, quay đầu hỏi cô: "Gã muốn làm cái gì?!"
Bạch Tiên Tiên trầm giọng nói: "Gã muốn đe dọa chúng ta!"
Linh Minh: "?"
Bạch Tiên Tiên: "Anh xem, gã như Lan Lăng Vương ẩn thân trong trò chơi này. Gã chẳng làm gì cả, chỉ ẩn thân xoay vòng vòng quanh anh. Anh nhìn dấu chấm than trên đỉnh đầu anh biết gã ở đó, nhưng mà không biết rốt cuộc gã ở đâu, lúc nào xuất hiện cho anh một đao. Anh hoàn toàn không dám rời tháp, không thể tham gia đoàn trưởng thành, dùng cách này làm hao mòn sức chiến đấu của anh là gã đạt được mục đích! Chiến thuật này gọi là luồng đe dọa!"
Linh Minh: "... Ví dụ này của cô có thể nói là cực kỳ sống động, nhưng mà không biết các sư thúc có thể hiểu không."