Chuyển ngữ: Mơ
Bạch Tiên Tiên trở về chỗ ở với bước chân nặng nề.
Trần Lẫm đưa cô về tới tận cổng, nhìn vẻ ủ rũ của cô, ngón tay buông xuôi ở bên người co vào theo bản năng. Bạch Tiên Tiên đứng ở cửa ra vào, nghiêm nghị quay đầu nói: "Trần Lẫm, tôi cảm thấy nó sẽ còn tới tìm tôi."
Ánh mắt anh ở trong đêm càng sâu hơn, nhỏ giọng nặng nề: "Đừng sợ."
Bạch Tiên Tiên thở dài, cũng lấy lại tinh thần cười với anh: "Có anh ở đây tôi không sợ! Được rồi, anh mau trở về ngủ đi, tôi phải đi hỏi các trưởng lão!"
Trần Lẫm gật gật đầu: "Được." Anh dừng một chút, bỗng nhiên nói rất nhỏ: "Tôi có Wechat rồi."
Bạch Tiên Tiên: "Hả?"
Trần Lẫm hơi cụp mắt xuống: "Các sư huynh bảo tôi đăng ký, là số điện thoại của tôi."
Mắt Bạch Tiên Tiên sáng lên như sao: "Vậy lát nữa tôi sẽ thêm bạn."
Anh gật đầu, nhìn cô đi vào chỗ ở, bên trong truyền ra tiếng trưởng lão mới quay người rời đi.
Chuyện Hạ Vân đã truyền ra, dù sao chuyện lớn như tà vật làm ác không thể giấu, làm cho tất cả mọi người đều có cân nhắc. Nhưng mà hai vị trưởng lão không ở trong nhóm Wechat Đạo Môn, ở đây cũng không có người quen, vẫn ở trong phòng lật xem kinh thư.
Chờ Bạch Tiên Tiên đi vào nói chuyện tối nay ra, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, Tam trưởng lão như gặp kẻ địch: "Ý của con là nó tới để nhắm vào nhà họ Bạch chúng ta?!"
Sắc mặt Nhị trưởng lão nghiêm nghị: "Có khả năng rất lớn, không thì sẽ không nhập vào người khác chủ động đi bắt chuyện với Tiên Tiên."
Bạch Tiên Tiên nói: "Con cảm thấy hẳn là nó kết thù với tổ tông. Nhị trưởng lão, tam trưởng lão, hai ông có nhớ tổ tông từng giết tà vật nào không? Có thể nó trốn được rồi bây giờ đến báo thù nhỉ?"
Nhị trưởng lão lập tức một lời khó nói hết nhìn cô.
Bạch Tiên Tiên bị nhìn tới nỗi khó hiểu.
Tam trưởng lão sốt ruột nói: "Con hỏi vậy chẳng phải nói nhảm sao! Tà vật tổ tông từng trấn áp chém giết chẳng tới một vạn cũng có tám ngàn, chúng ta nào biết được?"
Bạch Tiên Tiên: "..."
Nhà họ Bạch truyền thừa ngàn năm, yêu tà chết dưới kiếm Lục Linh nhiều vô số kể. Chưa nói lúc trước nhà họ Bạch thịnh vượng còn có rất nhiều chi lẻ chi thứ, một thanh pháp kiếm đi khắp thiên hạ, năm sông bốn biển đều là bóng dáng truyền nhân của nhà họ Bạch.
Tính ra, thời gian hơn ngàn năm, kết thù thật sự rất nhiều.
Tuy nhà họ Bạch có ghi lại những chuyện trong gia tộc, nhưng không phải tà vật nào cũng ghi lại, nếu tìm từng cái thì biết tìm tới ngày tháng năm nào.
Thấy dáng vẻ nghĩ mãi không ra của cô, Tam trưởng lão đập bàn quát: "Sợ nó làm gì! Tức là tà vật trước kia từng bị người nhà họ Bạch ta giết, có thể giết nó một lần thì có thể giết nó lần hai! Nó có gan thì để nó đến!"
Bạch Tiên Tiên ngẫm lại hình như cũng có lý.
Là tiểu thiên tài được tổ sư gia chọn trúng, cô không yếu hơn tổ tiên của mình. Chuyện tổ tông có thể làm được, cô có gì không làm được?
Tuy sợ thì có sợ, lá gan hơi nhỏ một chút...
Không quan trọng!
Cô vẫn là thiên tài duy nhất có thể cầm kiếm Lục Linh trong trăm năm qua! Lần này cô không biết sớm. Lần sau nếu nó còn dám tới nữa thì cho nó nếm thử uy lực những nhát kiếm của cô!
Sau khi tán gẫu với trưởng lão, Bạch Tiên Tiên bình tĩnh hơn không ít. Đang muốn trở về phòng ngủ thì thấy Đỗ Thanh Nguyên vội vàng đến.
Hai vị trưởng lão ra ngoài đón: "Đạo trưởng Đỗ, muộn vậy rồi sao ông lại tới đây?"
Đỗ Thanh Nguyên lo lắng nói: "Hôm nay chắc hẳn hai vị đã nghe nói chuyện tà vật làm việc ác? Bần đạo hoài nghi nó nhắm vào nhà họ Bạch các người, có liên quan tới tổ tông nhà họ Bạch. Hai vị có manh mối gì không?"
Nhị trưởng lão thở dài nói: "Hiện tại quả thực không biết, chỉ có chờ tôi trở về kiểm tra ghi chép của gia tộc."
Đỗ Thanh Nguyên im lặng, nhìn Bạch Tiên Tiên bên cạnh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nhị trưởng lão nhìn ra, mở miệng nói: "Có lời gì đạo trưởng Đỗ cứ nói ra đừng ngại."
Đỗ Thanh Nguyên thở dài một tiếng, lúc này mới nói: "Thật ra trước đó bần đạo vẫn cảm thấy, nhà họ Bạch xuống dốc là vô lý. Một thế gia Thiên Sư truyền thừa ngàn năm, nhiều đời chém yêu trừ tà, truyền đạo Lục Linh, cho dù người đời sau không thịnh vượng nữa, cũng không thể nào trăm năm cũng không có nổi một truyền nhân cầm được kiếm Lục Linh."
Lời ông nói không tính là khách khí như vạch trần vết sẹo của nhà họ Bạch ngay trước mặt bọn họ. Nhưng hai vị trưởng lão không hề tức giận, chờ câu sau của ông.
Đỗ Thanh Nguyên tiếp tục nói: "Mãi tới sau khi nghe sư huynh nhắc tới một việc, tôi mới có suy đoán mơ hồ, nhưng chỉ là suy đoán cũng không chính xác." Ông ngừng một lát: "Không biết ghi chép gia tộc của nhà họ Bạch có ghi p lại việc trăm năm trước Đạo Môn liên thủ truy sát yêu đạo Phàn Lai Tịnh không?"
Hai vị trưởng lão còn chưa nhớ ra, Bạch Tiên Tiên ở bên cạnh nói: "Có! Từng nhắc tới, nhưng mà ghi rất ít, chỉ có một câu." Cô suy nghĩ: "Đầu năm thứ năm Dân Quốc, đáp ứng lời mới của Bạch Vân Quán, dẫn theo nhiều người truy sát Phàn Lai Tịnh tại phía Bắc Côn Luân, trận thành, tử thương vô số."
Lúc ấy cô cũng chỉ lướt qua, chuyện này không đáng nhắc tới so với những sự kiện truy tà diệt quỷ chấn động lòng người khác trong ghi chép gia tộc.
Bạch Tiên Tiên cũng không chú ý, nhưng mà hiện tại nghe Đỗ Thanh Nguyên nhắc tới, cô mới giật mình hiểu ra, hình như là từ sau lần đó, về sau trong ghi chép gia tộc không còn việc gì lớn.
Không biết có phải bởi vì nhà họ Bạch suy yếu, cuối cùng không giải quyết được việc lớn có thể viết vào ghi chép gia tộc hay không.
Đỗ Thanh Nguyên trầm giọng nói: "Từ đó về sau nhà họ Bạch dần dần suy yếu đúng không?"
Sắc mặt hai vị trưởng lão đã rất nghiêm trọng, Nhị trưởng lão mở miệng hỏi: "Ý của đạo trưởng Đỗ là trận chiến truy sát Phàn Lai Tịnh làm tổn thương nền tảng nguyên khí của nhà họ Bạch tôi nên mới dẫn tới gia tộc suy yếu xuống dốc?"
Đỗ Thanh Nguyên nói: "Chỉ là suy đoán của bần đạo mà thôi, nhưng hôm nay tôi nghe cuộc nói chuyện của tà vật và Bạch tiểu cư sĩ. Trong lời nói nó có ý biết nhà họ Bạch xuống dốc, nhưng trước khi truy sát Phàn Lai Tịnh danh vọng của nhà họ Bạch vẫn hưng thịnh, cho nên bần đạo mới liên tưởng đến tận đây."
Bạch Tiên Tiên không nhịn được hỏi: "Phiền Lai Tịnh là ai vậy? Ông ta làm gì mà cần toàn bộ Đạo Môn liên thủ đối phó ông ta?"
Người này ngay cả hai vị trưởng lão cũng chưa từng nghe nói, ngược lại là Đỗ Thanh Nguyên biết một chút, trầm giọng nói: "Là đạo sĩ ở Trường Xuân Quán đánh cắp vận số quốc gia để tu luyện cho mình vào trăm năm trước."
Bạch Tiên Tiên quả thực không ngờ lại còn có người to gan như thế: "Trộm vận số quốc gia?! Sao ông ta dám chứ? Loại vật như vận số không ai trông giữ à? Sao lại bị ông ta trộm mất?"
Đỗ Thanh Nguyên lại mở miệng: "Thời kỳ đó quốc gia rối loạn, nước có thể giữ được hay không cũng là vấn đề, đâu còn lo tới cái khác. Lúc ấy Đạo Môn cũng tiến vào thời kỳ sa sút, chia năm xẻ bảy. Phàn Lai Tịnh nhân lúc này trộm trấn vật, lợi dụng trấn vật đánh cắp vận số được trấn ở bên dưới, đạo pháp tăng vượt bậc."
Bạch Tiên Tiên nghe xong cũng tức giận: "Lúc ấy quốc gia chúng ta vốn rất hỗn loạn, ông ta lại còn trộm vận số. Quá xấu xa!"
Đỗ Thanh Nguyên nói: "Cũng may về sau vẫn bị Đạo Môn phát hiện ra, nhưng mà đạo pháp của ông ta ngay lúc đó gần như đã đứng đầu Đạo Môn, muốn truy sát ông ta cũng không dễ dàng gì. Lúc ấy toàn bộ Đạo Môn và tất cả pháp phái dân gian liên thủ mới bao vây và truy sát ông ta được ở phía bắc núi Côn Luân, ở trong đó có nhà họ Bạch các người."
Một câu bình thường trong ghi chép gia tộc cũng không thể hình dung tình hình hiểm ác lúc ấy. Bây giờ nghe Đỗ Thanh Nguyên nói, Bạch Tiên Tiên mới biết được việc đó chẳng phải việc dễ như trở bàn tay.
Nhị trưởng lão bỗng nhiên hỏi: "Sau khi giết, hồn phách đi đâu?"
Đỗ Thanh Nguyên nói: "Vận số có thể tăng không thể giảm, nếu không sẽ hại nền móng quốc gia. Vận số ông ta đánh cắp cần trả lại toàn bộ, nhưng mà đây cũng là một việc khó. Về sau âm phủ và Đạo Môn nghĩ ra một cách là để ông ta đầu thai một lần nữa, một vòng luân hồi mười tám năm, thông qua cách luân hồi hoàn lại vận số cho tới khi trả hết nợ mới thôi."
Bạch Tiên Tiên tính toán một chút: "Vậy mỗi một đời ông ta đều không sống quá mười tám tuổi, tới bây giờ cũng đã trải qua sáu lần luân hồi rồi nhỉ?"
Đỗ Thanh Nguyên gật gật đầu: "Đúng vậy."
Tam trưởng lão ở bên cạnh nghe lúc lâu, rốt cục mở miệng: "Nói như vậy, tà vật tối nay không thể nào là Phàn Lai Tịnh, có âm phủ canh giữ, sao ông ta chạy thoát được? Cho dù trốn ra được cũng không thể có bản lĩnh che trời giấu đất nhập vào người khác ra vào Thái Huyền Quán."
Bạch Tiên Tiên nhíu mày nghĩ một lát, rốt cục bắt được mấu chốt trong đó: "Nếu như là Phàn Lai Tịnh, ông ta không cần nhắm vào tôi và nhà họ Bạch mà? Năm đó toàn bộ Đạo Môn đều góp sức truy sát ông ta. Hôm nay nếu thật sự là ông ta vì sao chỉ nói chuyện với tôi chứ?"
Đỗ Thanh Nguyên thở dài mấy hơi: "Cho nên hiện tại bần đạo cũng không có manh mối, chuyện này Thái Huyền Quán sẽ lập tức đi thăm dò. Xin ba vị cần chú ý."
Hai vị trưởng lão gật đầu.
Chờ Đỗ Thanh Nguyên rời đi, trong phòng nhất thời lặng im. Sau một lúc lâu, Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên nói: "Muốn biết rốt cuộc có liên quan tới Phàn Lai Tịnh không, gọi âm sai tới hỏi chẳng phải sẽ biết sao?"
Tam trưởng lão nhìn cô như đồ ngốc: "Con cho rằng âm sai giống cảnh sát ư, con gọi điện báo cảnh sát là tới à? Nói là âm sai cũng thuộc về thần linh, không đáp lời gọi của nhân gian, chỉ theo quy định của âm phủ. Những cái này còn cần ông dạy cho con à?"
Bạch Tiên Tiên hùng hồn nói: "Nhưng mà con có quan hệ với bên dưới đó!"
Nhị trưởng lão: "?"
Tam trưởng lão: "... Quan hệ thế nào?"
Bạch Tiên Tiên: "Quan hệ của bà cố của bà cố của bà cố của cố bà nội!"