Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 23: Ở yên đây, không được ra ngoài




Chuyển ngữ: Siro

Có lẽ vì anh không sợ xác chết nên mỗi khi ở bên anh, Bạch Tiên Tiên luôn cảm thấy can đảm hơn rất nhiều. Anh bảo cô đừng sợ, hình như cô không còn sợ thật.

Bạch Tiên Tiên sụt sùi ngồi xuống lại, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cô lại ngẩng đầu hỏi anh: “Chuyện của anh đã xong chưa?”

Trần Lẫm gật đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Cô nên tan ca rồi.”

Bạch Tiên Tiên “à”, rồi bỏ đồ vào túi. Điện thoại di động trên bàn rung lên, là đồng nghiệp trong nhóm bệnh viện đang tán gẫu về chuyện người phụ nữ có thai vừa nhảy lầu ban nãy.

Người bình thường sẽ ít nhiều kiêng kỵ loại chuyện này. Họ đang nói một xác hai mạng thế này chắc hẳn oán khí rất nặng, vũng máu ở bên dưới phòng ban bệnh viện vẫn sẽ lưu lại vết tích dẫu sau đó đã được tẩy rửa, người nhát gan chắc cũng không dám đi qua đó.

Hôm nay Vu An Định nghỉ phép nên vừa nhận được tin tức, ông đã gấp gáp hoảng hốt nhắn tin hỏi Bạch Tiên Tiên: “Tiên Tiên, cháu có biết vụ chiều nay có thai phụ nhảy lầu không?”

Bạch Tiên Tiên nhắn lại: “Biết ạ, cháu đã ở hiện trường, đã nhìn rồi, không có vấn đề gì, chú Vu đừng lo lắng.”

Bấy giờ, Vu An Định mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tiên Tiên đọc đoạn đối thoại trong nhóm đồng nghiệp một lúc, những người tin con người sau khi chết sẽ thành ma nói rằng hôm nào đó phải vào chùa xin một tấm bùa, còn những người không tin cho rằng đó là mê tín dị đoan và khẳng định hồi đại học những người đó đã rớt môn duy vật.

Mọi người tán gẫu sôi nổi. Bạch Tiên Tiên đột nhiên ngoái lại hỏi: “Trần Lẫm, anh tin trên đời này có ma không?”

Trần Lẫm, đang rót nước, cơ thể chợt cứng đờ.

Bạch Tiên Tiên không chú ý, sau khi hỏi xong lại tự giễu xua tay: “Hầy, anh can đảm vậy, chắc chắn là không tin rồi. Tôi tan làm đây, sáng mai tôi sẽ mua bún của tiệm mới mở lầu dưới đến nhá!”

Trần Lẫm cụp mắt cầm ly nước, nhỏ giọng đáp lại.

Trong xã hội hiện đại, những lời đàm tiếu lan truyền rất nhanh. Tối đến khi về nhà, Bạch Tiên Tiên đã thấy vòng bạn bè đang bàn tán về chuyện người phụ nữ mang thai nhảy lầu ở bệnh viện thành phố. Vả lại, Tencent còn đưa tin tức, kèm theo bức ảnh chụp khu điều trị nội trú sau khi đã dọn sạch vết máu.

Bạch Tiên Tiên đang đắp mặt nạ thì Tạ Ý gửi yêu cầu gọi video cho cô.

Vừa kết nối, cô ấy đã hỏi ngay: “Cậu biết bệnh viện cậu có thai phụ nhảy lầu chết không?”

Do có chiếc mặt nạ trước mặt, Bạch Tiên Tiên ngọng nghịu đáp: “Tớ có ở hiện trường đấy, cậu nói thử xem tớ biết không?”

Tạ Ý kinh hãi biến sắc: “Vậy cậu còn sống à? Thế mà không bị hù chết?”

Cô và ba người bạn cùng phòng thời đại học từng dành nhiều thời gian ở cùng nhau nên họ hiểu sâu sắc sự nhát gan của cô.

Lúc học đại học, ký túc xá hẹn nhau cuối tuần đến vùng ngoại ô mới phát triển để thưởng thức hoa đào. Và chỉ sau khi đi, họ mới thấy có những ngôi mộ rải rác trên những ngọn đồi trồng hoa đào.

Trước đây, khu vực này là đồi núi hoang sơ, có những ngôi mộ bỏ hoang nhiều năm là chuyện bình thường, vả lại khách du lịch nhiều nên không ai để tâm lắm. Duy chỉ có Bạch Tiên Tiên run cầm cập không chịu đi lên, không chỉ vắng mặt trong buổi chụp hình của nhóm “Bốn cành hoa ngành cơ khí” trên núi hoa đào, mà lúc về trường còn gặp mặt ác mộng tận mấy đêm liền. Nửa đêm, cô bị hoảng sợ đến mức toàn nói mê sảng, khiến bạn cùng phòng không ngủ được.

Bạch Tiên Tiên trợn mắt nhìn Tạ Ý: “Tớ không còn là tớ của ngày xưa nữa đâu! Sau này, xin hãy gọi tớ là Bạch Gan Dạ!”

Tạ Ý chép miệng hai cái rồi nói về những lời đàm tiếu mà cô ấy nghe được: “Tớ có người bạn, dì cậu ta và chồng của thai phụ đó làm cùng một công ty, nghe nói kể từ khi vợ mang thai ông chồng qua lại khá thân thiết với một cô lễ tân lầu dưới. Họ đều suy đoán chồng cô ấy đã đẩy cô ấy xuống lầu đấy!”

Bạch Tiên Tiên nửa nằm trên giường: “Cậu bớt nghe mấy tin đồn không đáng tin ấy đi, nếu thật sự chồng cô ấy giết người thì chú cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng.”

Tạ Ý bùi ngùi chốc lát rồi hỏi: “Nhưng phụ nữ có thai tự sát, theo nghề của cậu thì hẳn oán khí phải lớn lắm, đúng không? Có phải cậu nên ra tay không?”

Bạch Tiên Tiên nói: “Tớ cũng muốn ra tay lắm chứ, mỗi ngày không làm gì mà nhận lương làm tớ xấu hổ quá chừng, cậu biết không? Nhưng chưa có gì cần tới tớ cả, tớ tan việc lại mở thiên nhãn quan sát một vòng, thật sự sạch sẽ, chẳng có gì hết.”

Tạ Ý như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng, nếu quả thật là chồng cô ấy đẩy thì lẽ ra cô ấy nên đi theo chồng mình, chứ không ở lại bệnh viện đâu.”

Tay Bạch Tiên Tiên xoa mặt nạ hơi khựng lại, nhớ tới lúc ấy trong hành lang có chút oán khí như có như không tiêu tán.

Nếu lời đồn Tạ Ý nghe được là thật, hồn ma của cô ta không đến Địa phủ, mà lại đi theo chồng cô ta thì sao?

Bạch Tiên Tiên ngồi thẳng người, hỏi: “Dì của bạn cậu có biết chồng cô ta đến nhà tang lễ nào không?”

Tạ Ý nói: “Sao tớ biết được? Thật ra tớ không quen thân với người bạn kia, tớ cũng xem từ hình chụp trên vòng bạn bè của người bạn khác thôi à.”

Bạch Tiên Tiên: “...”



Thế này không biết truyền qua bao nhiêu tay rồi, độ thật giả của tin đồn càng không đáng tin cậy.

Cả hai nói vài câu rồi cúp video. Ngẫm nghĩ, Bạch Tiên Tiên hỏi đồng nghiệp trong nhóm bệnh viện nhưng cũng không ai biết, còn có người vặn ngược lại rằng cô hỏi thăm chuyện này làm gì.

Một anh bác sĩ trẻ có thiện cảm với cô đã gửi tin Wechat tới: “Tiên Tiên, tôi hỏi thăm giúp cô nha.”

Bạch Tiên Tiên đáp lại bằng icon khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn!”

Nhưng mãi đến khi cô ngủ, bác sĩ trẻ cũng không hỏi thăm được gì. Nghĩ tới tối nay tổ sư gia sẽ vào mộng truyền dạy, Bạch Tiên Tiên đành phải tắt điện thoại di động đi ngủ.

Sáng hôm sau, cô ngáp ngắn ngáp dài tỉnh lại, trong Wechat vẫn không có tin tức gì, dù sao người đã chết sẽ không còn liên quan gì đến bệnh viện nữa. Thế giới này mỗi ngày đều diễn ra nhiều cảnh sinh lão bệnh tử lắm, ngoại trừ những người thân thiết ra thì ai sẽ quan tâm nữa chứ.

Bạch Tiên Tiên gặm bánh quẩy đi làm, hôm nay cô mang bữa sáng là mì hoa tiêu cho Trần Lẫm. Lo mì sẽ bị vón cục trên đường đi, cô cắm cổ chạy còn nhanh hơn cả nhân viên giao hàng.

Đến văn phòng, Trần Lẫm đang tưới nước cho cây sen đá mà cô đã mua vài ngày trước. Hôm đó, trước cổng bệnh viện có đợt khuyến mãi, ba chậu mười đồng, thế là cô mua một lèo hết một trăm đồng rồi đặt chúng vào góc tường, khiến căn phòng càng thêm tươi mát.

Trần Lẫm cầm bình tưới nước nhỏ, ngồi xổm trước hàng sen đá tưới nước cho từng chậu một với nét mặt cực nghiêm túc.

Bạch Tiên Tiên đặt tô mì thịt bò lên bàn làm việc rồi gọi anh: “Trần Lẫm, chúng sắp bị anh làm chết đuối rồi đấy!”

Trần Lẫm ngẩng đầu hoang mang nhìn sang.

Bạch Tiên Tiên phổ cập kiến thức cho anh: “Sen đá không cần phải tưới nước mỗi ngày, mười ngày tưới một lần là được, sáng hôm qua không phải anh đã tưới rồi sao?”

Đôi đồng tử của người cầm bình tưới lại trợn tròn vì hốt hoảng, tạm dừng chốc lát, anh bối rối thú tội: “Tôi... Tối qua tôi cũng tưới.”

Không hổ là chú bé ong mật chăm chỉ mà.

Bạch Tiên Tiên xua tay: “Được rồi được rồi, chết thì mua cây khác là được, anh mau tới ăn sáng đi!”

Nhìn lại hàng sen đá long lanh nước ở góc tường, Trần Lẫm yên lặng thả bình tưới xuống.

Một ngày cá muối lại bắt đầu.

Đầu tiên Bạch Tiên Tiên vào Bạn Biết Không để lướt trang đặt hàng nhưng vẫn không ai tìm cô chốt đơn, rồi lại mất mát qua diễn đàn xem thử liệu có bài đăng nào tag cô đi bóc sự thật không. Bởi quãng thời gian trước cô vô cùng chuyên nghiệp nên bây giờ mấy bài đăng gặp ma giả đều bị mất hết rồi.

Bạch Tiên Tiên gieo mình xuống ghế sofa và phát ra tiếng thở dài mang ý nghĩa cuộc sống không dễ với Tiên Tiên gì cả.

Đang than thở, Tạ Ý gửi một dãy dấu chấm than tới. Bạch Tiên Tiên bấm vào một chuỗi giọng nói dài mà cô ấy gửi tới rồi đặt bên tai, chợt nghe thấy giọng nói dữ dội của cô ấy:

“Ôi mẹ ơi! Tiên Tiên! Chồng của thai phụ kia đột nhiên phát điên vào rạng sáng nay tại linh đường đấy! Anh ta đã chém bị thương vài người bạn đến viếng, còn người phụ nữ bị anh ta chém vào mặt hiện đang cấp cứu ICU kìa! Sau đó, lúc cảnh sát chạy tới thì chồng cô ta trực tiếp tự sát luôn! Đậu xanh, theo hiện trường người ta nói ruột chảy đầy nhà đó, oẹ…”

Bạch Tiên Tiên bỗng trố mắt.

Liền đó, Tạ Ý lại gửi tin nhắn tới: “Với lại, chuyện động trời hơn là gì cậu biết không? Cô gái bị chém hư mặt phải vào ICU chính là cô tiếp tân từng qua lại thân thiết với anh ta đấy! Mẹ kiếp, tất cả mọi người nói oan hồn của vợ anh ta quay về báo thù! Bây giờ, người thân của hai gia đình sắp lao vào sáp là cà rồi!”

Bạch Tiên Tiên mau chóng gửi tin nhắn cho cô ấy: Cậu có biết là nhà tang lễ nào không?

Tạ Ý gửi cho cô một địa chỉ, vừa sốt sắng hỏi cô: Cậu muốn đi bắt ma thai phụ đó sao?

Bạch Tiên Tiên trả lời: Đi xem trước đã.

Tạ Ý lo lắng hỏi: Cậu vừa mới nhập môn, năng lực nghiệp vụ có ổn không? Ma thai phụ kia trông hung dữ lắm á. Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu hết, hay là cậu đừng đi.

Bạch Tiên Tiên: Không biết thì thôi, biết thì tớ không thể khoanh tay làm ngơ.

Oan hồn biến thành lệ quỷ đã không còn lý trí, giống bà cụ Trương trước đây vậy, không thể để mặc cô ta hại người nữa.

Cô nhìn Trần Lẫm, vẫn đang chăm chăm nhìn sen đá, đứng dậy bình tĩnh nói: “Trần Lẫm, tôi ra ngoài gặp bạn, hôm nay chắc không quay lại đâu nhé.”

Anh chầm chậm gật đầu, mắt vẫn một mực nhìn sen đá đăm đăm.

Bạch Tiên Tiên cầm ba lô đựng kiếm Lục Linh lên rồi vội vã rời đi.

Sự việc lớn đến mức trong thời gian ngắn từ khi cô lên xe từ bệnh viện đi một mạch đến nhà tang lễ, nó đã lên trang đầu tin thời sự rồi. Nhưng tin thời sự chỉ nói rằng bởi cái chết của vợ con, người chồng chịu đả kích quá lớn mới dẫn đến suy sụp tinh thần.

Tài xế lái xe nghe radio, cũng chỉ tiếc hận rồi cảm thán vài câu.



Khi đến nhà tang lễ, Bạch Tiên Tiên vừa xuống xe thì thấy ngay mấy đạo sĩ mặc đạo bào đã dựng sẵn pháp đàn trên đất trống tại nhà tang lễ, và đang chuẩn bị lập đàn làm pháp sự rồi.

Bên cạnh họ là một người đàn ông mặc âu phục đen, trước ngực đeo huy hiệu chứng tỏ anh ta là quản lý của nhà tang lễ này. Anh ta đang nói với một đạo sĩ trong số đó với vẻ mặt cay đắng: “Đạo trưởng, phiền các ông rồi, cho tới bây giờ chuyện thế này chưa từng xảy ra với chúng tôi, thật xui xẻo quá mà.”

Xem ra người trong nhà tang lễ cũng cảm thấy bất thường, vậy nên họ mới vội vàng tìm đạo sĩ tới làm pháp sự siêu độ.

Bạch Tiên Tiên nhận ra hai cậu đạo sĩ đang vận chuyển pháp khí trong đó chính là hai đệ tử bên cạnh Chử Chính Minh, hoá ra nhà tang lễ đã mời đạo sĩ miếu Chân Võ tới.

Hai cậu đệ tử, một người tên Thanh Vân, người còn lại là Tịnh Vân. Họ quay lại, nhìn thấy Bạch Tiên Tiên đang đi tới, bèn kinh ngạc nói: “Bạch cư sĩ, sao cô lại tới đây?”

Bạch Tiên Tiên ôm ba lô đến gần: “Đọc được tin thời sự, tôi không yên tâm nên mới tới xem thử.” Cô nhìn quanh: “Đạo trưởng Chử cũng tới sao?”

Thanh Vân lắc đầu: “Gần đây sư phụ đến thủ đô rồi, chúng tôi đến đây với trụ trì.”

Bạch Tiên Tiên nhìn lão đạo sĩ mặc áo cà sa màu tím trên pháp đàn, trụ trì của miếu Chân Võ nên đạo pháp chắc chắn rất cao thâm. Cô không còn căng thẳng nữa, khẽ hỏi: “Chuyện bên trong thế nào, đã làm rõ ràng rồi chưa?”

Tịnh Vân thở dài: “Quả thật là hồn ma của nữ thí chủ nhảy lầu tự sát kia đang tác quái, nhưng chúng tôi chạy tới thì chỉ còn lại một ít sát khí, ngay cả trụ trì cũng không tìm được cô ta trốn ở đâu, chỉ đành khai đàn làm phép ở đây trước.”

Bạch Tiên Tiên chưa thành thạo với các nghi thức lập đàn cầu khấn lắm, và cô đến đây cũng vì mục đích này. Vì thế, cô dứt khoát ở lại giúp đỡ, tiện thể học tập thêm.

Nhà tang lễ đã mời đạo sĩ miếu Chân Võ nên Bạch Tiên Tiên cũng không tiện tự chủ trương, bèn đi thăm dò nghe ngóng thêm. May thay có Tịnh Vân và Thanh Vân ở đây, bởi thế trụ trì mới đồng ý cho cô theo cùng.

Thành phố Vân Xương lớn nhường này, nếu oan hồn nhất quyết muốn trốn, quả thật sẽ không dễ gì tìm được trong thời gian ngắn. Nắng chiều dần buông, mãi đến chạng vạng tối, đoàn người cũng không tìm được gì. Tịnh Vân nói: “Bạch cư sĩ, hay cô về trước đi, nếu có tin tức, tôi sẽ thông báo cho cô qua Wechat.”

Bạch Tiên Tiên cũng cảm thấy cứ tìm kiếm như vậy không phải là cách, hơn nữa nếu cứ ở lì nơi đây thì trông có vẻ cô muốn giành mối với miếu Chân Võ vậy. Cô gật đầu, rời đi.

Nhập nhoạng tối, nhà tang lễ được xây ở vùng ngoại ô, cho nên khi cô về lại bệnh viện thì trời đã tối hẳn. Bạch Tiên Tiên quyết định gọi xe về thẳng nhà.

Dù sao buổi sáng lúc đi, cô đã nói với Trần Lẫm hôm nay không về rồi.

Hôm sau cũng không có thu hoạch gì, Bạch Tiên Tiên hơi mất mát nhưng lại thấy khá may mắn. Tướng chết của thai phụ đó quá thê thảm, nếu hoá thành lệ quỷ chắc hẳn cũng rất đáng sợ. Nếu cô đối đầu với cô ta, biết đâu bị hù tới mức điên khùng luôn thì sao.

Nhẩm tính, thôi cứ để đạo sĩ miếu Chân Võ giải quyết đi.

Xe đến dưới ký túc xá. Quán đồ nướng mới khai trương gần đó đã chật kín người, bà chủ đang nhiệt tình chào mời khách: “Tiệm mới khai trương, mua một xiên tặng một xiên nè!”

Bạch Tiên Tiên xoa cái bụng đang kêu ọt ọt, rồi chạy tới chọn món ăn.

Sức mạnh của ưu đãi mua một tặng một cực lớn, Bạch Tiên Tiên nghĩ thầm rồi lấy mỗi loại hai xiên, phần còn lại cô quyết định xách qua cho Trần Lẫm ăn khuya.

Ban đêm trở thành thời điểm sôi nổi nhất của con đường này.

Chờ Bạch Tiên Tiên xách hộp thịt nướng lang thang đến bệnh viện thì đã gần mười giờ rồi.

Gió đêm mang theo hơi nóng ban ngày phả vào không khí mùi hoa hoè từ cây hoè. Cô đi lên hành lang, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, cửa sổ kính đang mở ra phân nửa cũng rung mạnh lên hai cái.

Bạch Tiên Tiên nhủ thầm: “Sao lại đột nhiên nổi gió vậy nhỉ? Lát nữa sẽ không đổ mưa lớn đấy chứ...”

Cô đưa tay đẩy cửa văn phòng, còn chưa chạm tới thì cửa phòng đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.

Bước chân vội vã của Trần Lẫm đột ngột dừng lại trong tích tắc khi anh nhìn thấy cô, nhưng chỉ trong thoáng chốc đó thôi, Bạch Tiên Tiên xách đồ nướng còn chưa kịp nói gì đã bị anh kéo vào.

Cô nghe anh gằn giọng nói: “Cô ở yên đây, không được ra ngoài.”

Bạch Tiên Tiên ngơ ngác nhìn anh.

Trần Lẫm ấn cô ngồi xuống ghế sofa, hai tay vịn vai cô, nói lại thêm lần nữa tựa như ra lệnh: “Không được ra ngoài, nghe không?”

Lần đầu tiên anh hung dữ vậy.

Bạch Tiên Tiên thật sự bị hoảng, ngước đầu lắp bắp đáp: “Nghe, nghe rồi...”

Lúc này, Trần Lẫm mới buông tay ra, xoay người sải bước ra khỏi văn phòng, rồi đóng sầm cửa lại.

- -------------------