Trường Kiếm Tương Tư

Chương 57: Lãnh diện nhân




Thẩm Ngạo Sương lúc này chừng như trong lòng tâm sự nặng nề, nét mặt đăm chiêu ngồi im suy nghĩ, đây là tính cách của bà ta mỗi khi gặp chuyện đau đầu phải suy nghĩ nhiều.

Thường mỗi lần như thế thì bà ta không muốn bất kỳ có một người nào bên cạnh quấy nhiễu, Triệu Phù Chi biết vậy cho nên bước lên vấn an một câu rồi cũng cáo lui.

Nhưng đột nhiên Thẩm Ngạo Sương nhìn cô ta lạnh giọng nói:

– Ngươi khoan vội đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Triệu Phù Chi “Dạ” một tiếng, đứng yên bất động.

Thẩm Ngạo Sương nhìn cô ta cười khổ hỏi:

– Ta thực không ngờ gặp Khấu Anh Kiệt lại có võ công cao thâm như thế, ngươi tuy đã được sắp đặt tiếp cận bên người hắn, nhưng cũng khó mà thi thủ được như ý muốn, ngươi nghĩ là không có cơ hội thành công chứ?

Triệu Phù Chi lắc nhẹ đầu, mặt hơi túng quẫn nói:

– Phu nhân minh xét, họ Khấu quả thực võ công quá cao, đệ tử chỉ e...

– Ngươi e không hoàn thành nhiệm vụ, đúng chứ?

– Phu nhân minh... xét.

– Hừ. Ngươi sao lại nhụt chí nhanh thế, nửa đường bỏ dở nhiệm vụ.

Thẩm Ngạo Sương cười nhạt nói:

– Ta có một việc cần nhờ đến ngươi, ngươi nhất định làm được, ngươi có vui lòng nhận không?

Triệu Phù Chi ngớ người một lúc, ấp úng nói:

– Được phu nhân quan hoài... đệ tử xin nguyện toàn lực khuyển mã.

– Tốt.

Bà ta gật đầu, tay trái vẫn nắm chiếc hộp gỗ, tay phải búng nhẹ một cái, lập tức thành hộp tách ra làm hai, từ bên trong một viên dược hoàn màu đỏ nhỏ như hạt đậu lăn ra.

Triệu Phù Chi vừa nhìn thấy đã kinh ngạc thốt lên:

– Ai... phu nhân, đây là... độc dược?

Thẩm Ngạo Sương mỉm cười nói:

– Ngươi rất thông minh.

– Muốn đệ tử... hạ độc?

– Không sai.

Thẩm Ngạo Sương gật đầu cười vẻ hơi đắc ý nói tiếp:

– Đây là một loại độc dược cực mạnh, tên gọi là “Xà Đằng Độc Phấn”.

– Xà... Đằng Độc Phấn.

“Ừm” Thẩm Ngạo Sương gật đầu nói:

– Chính tự tay ta chế ra, bên trong mới chính là “Xà Đằng Độc Phấn”, bên ngoài chỉ là một vỏ bọc bằng mật, khi vào trong nước thì tan ra ngay. Không mùi, không màu, không vị... Hừ. Chỉ cần hắn nuốt vào một hớp là ngũ tạng nhiễm độc, toàn thân phát độc hỏa mà chết.

Triệu Phù Chi không nén được thất thanh “A” lên một tiếng, nói:

– Lợi hại đến thế ư?

– Ngươi cất đi.

Triệu Phù Chi cẩn thận nhận lấy rồi dùng một tờ giấy bao lại cất vào trong người.

Thẩm Ngạo Sương giọng trở nên nghiêm khắc lạnh lùng nói:

– Chuyện này ngươi phải làm cho hết sức thận trọng khôn khéo, chớ để cho nó biết chân tướng, nếu không... mạng ngươi khó bảo toàn.

Mấy tiếng cuối cùng bà ta nói với giọng nghe càng lạnh hơn khiến Triệu Phù Chi không khỏi chấn động kinh hoàng, thế nhưng, cô ta không để lộ ra ngoài mặt.

Kỳ thực thì Triệu Phù Chi theo hầu bên người Thẩm Ngạo Sương bao năm nay đã hiểu hết tính tình bà ta, hễ bà ta đã giao cho ai một chuyện gì rồi thì không có hai lời, hay nói cách khác đã đưa giao nhiệm vụ thì chỉ có làm chứ không có con đường nào khác.

Nhận thức được điều này, Triệu Phù Chi gật đầu nói:

– Phu nhân xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được.

Thẩm Ngạo Sương nói:

– Tốt lắm, tuy nhiên ngươi phải biết một người luyện được công phu thông huyền nhập hóa như họ Khấu kia thì luôn có một giác quan đặc biệt, cảnh giác cao độ, không dễ đánh lừa được như những người tầm thường. Cho nên ngươi hành đông phải hết sức lưu ý, không được làm hỏng kế hoạch lớn này.

Triệu Phù Chi nghe thế thì trong lòng không khỏi thấy lo lắng, bất giác không ngăn được xáo động cúi thấp đầu trầm ngâm.

Thẩm Ngạo Sương rời thạch đôn bước đến bên cạnh, cánh tay ngọc đưa ra vuốt nhẹ trên tóc Triệu Phù Chi hỏi:

– Nha đầu... ngươi làm sao thế?

– Phu nhân... tôi...

Triệu Phù Chi ngước nhìn bà ta bằng hai ánh mắt hốt hoảng:

– Tôi chỉ sợ sự việc bại lộ, phụ lòng mong chờ của phu nhân...

Thẩm Ngạo Sương nói:

– Điều này thì còn chờ xem ngươi hành động như thế nào, viên thuốc kia rất nhỏ, ngươi có thể giấu nó trong móng tay, thừa lúc pha trà hay rót rượu có thể nhúng ngón tay ấy vào trong chén là xong. Quan trọng nhất là ngươi phải hết sức bình tĩnh, chuyện này không thể có lý nào không thành công.

Triệu Phù Chi gật đầu, miệng ấp úng nói:

– Tôi đã nhớ.

Thẩm Ngạo Sương tay đùa nhẹ trên mái tóc Triệu Phù Chi, cười nói:

– Nha đầu yêu à, lần này thì tất cả đều trông chờ vào ngươi.

Triệu Phù Chi ngước mắt hỏi:

– Đêm nay... ra tay?

– Ngốc thế, chẳng phải ngươi thường ngày rất thông minh hay sao?

Thẩm Ngạo Sương trách nhẹ, rồi nói:

– Trong lòng ngươi đang nghĩ gì thế, chẳng lẽ không nỡ hạ độc thủ?

Triệu Phù Chi nghe thế thì phát hoảng, vội xua tay nói:

– Không, không... phu nhân, xin chớ hiểu nhầm.

– Thế thì tốt...

Thẩm Ngạo Sương mỉm cười nói:

– Chuyện này nếu như ngươi làm được thì công đầu tiên là ngươi, thế nhưng...

nếu như thất bại thì ta sẽ không... tha ngươi, giờ ngươi đi đi, bất cứ lúc nào có tin gì thì cứ đến gặp ta.

Triệu Phù Chi cúi đầu ứng thanh “Dạ” một tiếng, rồi cáo từ ngay.

Thẩm Ngạo Sương trở lại ngồi xuống chiếc thạch đôn.

Từ một góc tối, một đôi mắt sắc lạnh chính đang nhìn bà ta, đương nhiên không nói cũng đoán ra được người này là ai.

Khấu Anh Kiệt đã có mặt ở đây từ lâu, tất cả những gì diễn ra đều không nằm trong tầm nhìn của chàng.

Chỗ ở của Thẩm Ngạo Sương không phải là tầm thường, thế mà Khấu Anh Kiệt xâm nhập không một ai hay biết, đúng là một chuyện bất khả tư nghị.

Khấu Anh Kiệt đã nghe thấy tất cả, chàng chỉ cười thầm trong lòng, rồi nhẹ nhàng như một làn khói thoái lui ra ngoài.

Đêm nay là đêm đầu tiên chàng trở lại cố cư, chung quanh chàng địch nhân tứ phía, chàng không thể không thận trọng đề phòng, Bạch Mã Sơn Trang là cơ nghiệp lúc sinh tiền của ân sư, là sơn môn thánh địa, chàng không thể nào cho phép bất cứ một ai xâm chiếm. Cho nên chàng quyết phải giành lại, đây là bước đầu tiên trong di ngôn của ân sư cần phải thực hiện triệt để, lúc ấy mới có thể nói đến việc chấn hưng tiền đồ.

Địa hình trong Bạch Mã Sơn Trang chàng thuộc như lòng bàn tay, đến ngay như “Tinh Quang Thất Sát Trận” tàng phục trong Thất tinh lâu cũng không làm gì được chàng.

Dưới ánh trăng khuya, một bóng người lướt đi như lưu tinh thẳng về phía tòa lục giác lâu.

Đột nhiên một đạo bạch quang bay ra, giọng người trầm nặng quát:

– Ai?

Tiếp liền hai mũi phi tiễn “vút vút” bắn ra, một gã hoàng y hán tử từ góc cao tung người nhảy theo xuống, chẳng nói nửa câu thanh “Quỷ Đầu đao” trong tay vung lên chém thẳng vào giữa mặt Khấu Anh Kiệt.

Khấu Anh Kiệt giật mình, chàng không ngờ mình cẩn thận như thế mà cũng bị người phát hiện ra.

Tay trừu phất lên đánh bạt hai mũi phi tiễn ra ngoài, đồng thời tả trảo khoát nhanh chộp thanh đao đối phương, hữu chưởng vừa đánh bay phi tiễn nhanh như chớp xuất chỉ điểm thẳng vào Kiên Tĩnh, gã hoàng y hán tử thân hình khựng lại đứng yên bất động, hiển nhiên huyệt đạo đã bị phong bế.

Khấu Anh Kiệt nhấc nổi người hắn sang một bên, cho hắn đứng tựa vào bờ tường, mắt vẫn trợn tròn, tay vẫn nắm đao, hắn nằm mộng cũng không hiểu đã trúng phải huyền công của Khấu Anh Kiệt.

Thế nhưng chính sự xuất hiện của tên hoàng y hán tử này đã đánh động toàn bộ người trong Thất Tinh lâu, hành tung của Khấu Anh Kiệt xem như bại lộ.

Chỉ trong nháy mắt bao nhiêu đèn đuốc trong Thất Tinh lâu cháy lên, trong toàn sơn trang thì tiếng chuông báo động ầm ĩ.

Khấu Anh Kiệt thấy bại lộ tung tích, đêm nay coi như hành động không thành công, liền vút người đi như một vệt hàn tinh mất hút trong màn đêm.

o O o Để lại đằng sau những tiếng la thét của bọn người trong Bạch Mã Sơn Trang, Khấu Anh Kiệt quay trở về “Nghênh Tân Các”.

Nhưng vừa đặt chân vào phòng chàng linh tính như có điều gì khác thường, bất giác thoái nhanh về phía sau một bước theo bản năng.

Gần như cùng lúc chàng thoái chân về sau, “vèo, vèo...” một đám ám khí đen mù bay tới trước mặt.

Khấu Anh Kiệt có chút chấn động, song trừu phất lên lại vận chân lực phát chiêu “Lưu Vân Phi Trừu” của Võ Đương, chỉ nghe những tiếng loảng xoảng, bao nhiêu ám khí đều nằm gọn thường ống tay áo.

Cùng lúc này từ trong phía giường ngủ của chàng một bóng đen lướt nhanh ra.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:

– Tên vô sỉ kia, ngươi chạy đi đâu.

Miệng nói, tay trừu lần nữa phất lên, bao nhiêu ám khí vừa rồi bắt được như một đàn ong vỡ tổ bay vù vù vào người kia.

Người kia cũng không phải tầm thường, thân hình hơi khựng lại, hai tay huơ lên một thế “Kiền Khôn Nhất Hợp”, những viên liên tử đạn đều nằm gọn trong lòng tay. Đồng thời chân nhún mạnh vọt nhanh ra một góc phòng ngoài bảy tám xích.

Khấu Anh Kiệt trong lòng thoáng động, liền nhún chân phi theo, định ép đối phương vào một góc mới động chiến.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:

– Bằng hữu, ngươi hãy chậm chân, chớ vội bỏ đi như thế.

Miệng nói, tay nhanh chóng đánh chiếc “thiên lý hỏa” cháy sáng lên.

Dưới ánh sáng “thiên lý hỏa” giờ đã có thể nhìn thấy rõ mặt người kia, một khuôn mặt hết sức lạnh lùng không một chút nhân tính, cằm lưa thưa những sợi râu cứng như rễ tre, hiển nhiên là một khuôn mặt rất xa lạ.

“Lãnh diện nhân” chừng như không còn ý bỏ chạy, ngưng mắt nhìn chiếc “thiên lý hỏa” trong tay Khấu Anh Kiệt, cười nhạt cất tiếng lạnh lùng nói:

– Gặp nhau hà tất phải quen nhau. Đêm nay ta đến thỉnh giáo ngươi...

Giọng nói này rất trầm lãnh, cơ hồ phát ra từ cuống họng chứ không phải đầu lưỡi.

Khấu Anh Kiệt gật đầu:

– Được.

Thân hình rướn tới, tay như dài ra vin vào xà ngang nhún người lên, nhanh như chớp đốt đèn ba tim treo giữa nhà, đoạn thả người trở lại nguyên vị, thâu thiên lý hỏa vào trong tay áo.

Hành động này của chàng nhanh chỉ như cái chớp mắt, thế nhưng chừng ấy thời gian đủ cho đối phương thừa cơ tấn công.

Khi chân chàng vừa chạm lại mặt đất thì “Lãnh diện nhân” đã bổ tới, tay trảo đánh ra chộp vào vai chàng.

Khấu Anh Kiệt không chút nao núng, vai như thu nhỏ lại vừa khéo để tay trảo đối phương trượt qua, hữu chưởng khoát một vòng vừa tới trước mặt đối phương.

“Lãnh diện nhân” giật mình rõ ràng nhìn thấy Khấu Anh Kiệt không hề né vai mà vẫn tránh được chiêu trảo của mình, đây đích thị dùng thuật “thâu cốt thu hình”.

rất cao thâm trong võ học.

Bấy giờ tay trảo đảo nhanh phát ra thành chưởng đối kháng lại trảo của Khấu Anh Kiệt.

Không hề nghe một chút thanh sắc, nhưng thân hình “Lãnh diện nhân” lảo đảo thoái về sau sát vách tường, ngược lại Khấu Anh Kiệt vẫn bình chân như vại, mặt không một chút đổi sắc.

Khấu Anh Kiệt từng bước bức tiến tới, “Lãnh diện nhân” vừa rồi một chiêu đấu nội lực đủ hiểu Khấu Anh Kiệt thâm hậu đến đâu, bất giác nhìn quanh như tính đường lui, nhưng sau lưng đã là vách tường xem ra khó có đường thoát.

Như tính toán gì trong đầu xong, “Lãnh diện nhân” gằn giọng:

– Ngươi chớ quá bức người khác như thế.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt:

– Đây là các hạ tự dẫn xác đến tìm ta, ta nào bức ai. Có chăng chỉ là lưu khách mà thôi.

Nói rồi chàng tay trảo từ từ giơ lên, lập tức “Lãnh diện nhân” nhận ta một luồng vô hình kình lực ập tới trước ngực, trong cơn quẫn bách, lại thế phải tự bảo, “Lãnh diện nhân” song chưởng vận thập thành công lực giơ lên phản kháng.

Nhưng cỗ áp lực vô hình càng lúc càng lớn, khiến cho “Lãnh diện nhân” càng vận lực thì phản lực càng nặng nề.

Chỉ sau một chốc, “Lãnh diện nhân” có cảm giác cơ hồ bị một ngọn núi đè ép ngay trước ngực, đừng nói là nhúc nhích cử động, mà ngay thở cũng rất khó khăn, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng lãnh cảm kia vẫn không thể hiện, có chăng chỉ là đôi mắt run run đầy khiếp hãi.

Song phương cách nhau chỉ trong chừng một trượng, Khấu Anh Kiệt tay trảo vẫn ở thế xuất như xuyên vân tiềm lực vô hình phát ra càng lúc càng tăng mãnh liệt, khiến cho đối phương chẳng những không phản kháng lại được mà thậm chí như bị giam cầm.

Giờ đây nếu như chàng thật sự muốn ra tay hạ độc thủ thì “Lãnh diện nhân”.

huyết tiễn đương trường ngay lập tức.

– Ngươi...

Trong tình cảnh này “Lãnh diện nhân” chừng như không khỏi chấn động kinh hoảng, miệng thốt lên như muốn van xin nhưng không thốt ra thành lời.

Khấu Anh Kiệt nhìn đối phương bằng ánh mắt căm hận, dằn mạnh từng tiếng:

– Các hạ như đã muốn trí mạng sinh tử với ta thì sao lại còn che đậy bản lai chân diện?

“Lãnh diện nhân” thân hình càng run mạnh, thế nhưng hai hàm răng cắn chặt vào nhau không kêu lên nửa tiếng.

Khấu Anh Kiệt bước tiến lên trước một bước, cự ly giữa hai người giờ rút lại gần hơn một bước, cho nên song phương có thể nhìn thấy rõ nhau hơn.

Giờ thì đã rõ, “Lãnh diện nhân” chỉ biểu hiện sự hoảng sợ của mình qua thân hình run mạnh, thế nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ kia không một chút biểu cảm, chừng ấy cũng đủ nhận ra khuôn mặt này chỉ là một khuôn mặt giả.

“Lãnh diện nhân” duy nhất trong hai ánh mắt đầy hoảng loạn và thù hận, nhưng miệng nín câm không nói một tiếng.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:

– Ngươi đã đeo mặt nạ xuất đầu ra tay với ta, đủ hiểu ngươi với ta phải có quen biết với nhau. Đã quen với nhau mà không dám dùng bản lai diện mục để nói chuyện với nhau thì bên trong tất phải có ẩn tình, đúng vậy chứ?

“Lãnh diện nhân” trong miệng phát ra một tiếng “hừ” lạnh lùng chừng như rất giận mà cũng rất hoảng sợ, đôi mắt thì cứ đảo quanh liên hồi như tính toán gì trong đầu.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt, lại tiến lên thêm một bước nữa, “Lãnh diện nhân”.

lại càng run tợn hơn.

Khấu Anh Kiệt nhướn mày hỏi:

– Vì bản mặt thật của ngươi sắp lộ ra, cho nên trong lòng ngươi hốt hoảng, đúng chứ?

“Lãnh diện nhân” đôi nhãn châu càng láo liên nhanh hơn, trong ánh mắt ấy nét hận thù càng mãnh liệt.

– Hừ.

Khấu Anh Kiệt từ từ giơ tay lên mặt “Lãnh diện nhân”.

– Ngươi sao phải khổ thế chứ?

“Lãnh diện nhân” trong tình cảnh này thừa hiểu có kháng cự cũng vô ích, cho nên đành nghiến chặt răng nhắm nghiền mắt lại, nửa câu cũng không thốt ra, chỉ có chăng là một tiếng thở dài não ruột.