Trưởng Huynh Như Mẫu

Chương 2




Nửa đêm, Lâm Hồi bất ngờ tỉnh giấc.

Toàn thân đau như muốn rã rời.

Lâm Hồi nhìn Lâm Đàm, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt của hắn, yên lặng đỏ mặt.

Tiểu sói con này bình thường vẫn luôn nhường anh, nghĩ rằng bản thân khỏe mạnh hơn nhiều, cho nên ở phương diện tình dục luôn cố gắng không để anh bị ảnh hưởng, luôn không dám dùng tay đè mạnh lên người anh, đa số toàn là anh ôm hắn, không ngờ hôm nay lại bị Tiểu Đàm ôm chặt cả đêm, thật là... xấu hổ mà.

Cơ mà, ai bảo mình nuông chiều hắn cơ chứ. Tiểu Đàm và người khác không giống nhau.

Lâm Hưởng nghiêng người hôn lên khóe miệng Lâm Đàm.

Chúc ngủ ngon, tình yêu của anh.

- ------------

Lâm Hồi cùng Lâm Đàm là người yêu của nhau, nhưng không hề có quan hệ huyết thống.

Khi Lâm Hồi được ba tuổi, cha mẹ Lâm Đàm nghĩ rằng họ không thể có con, lại không ghét cơ thể kỳ lạ của Lâm Hồi nên họ đã nhận nuôi anh. Kết quả là khi Lâm Hồi lên năm tuổi, cha Lâm và mẹ Lâm có Lâm Đàm. Từ đó, Lâm Hồi có thêm một người em trai vừa thơm lại vừa hay khóc.

Không lâu sau khi Lâm Đàm sinh ra, Lâm Hồi rất thích ghé vào mép giường nhìn em trai, trắng trắng, mềm mềm, không có chút nào giống mình, từ nhỏ đã không phải rất trắng.

Đôi khi Lâm Hồi sẽ nhịn không được chọc khuôn mặt nhỏ của em trai mình, nhưng em trai của anh rất thích khóc, nếu anh không cẩn thận sẽ làm cho em ấy khóc, sau đó Lâm Hồi sẽ nghĩ cách dỗ em ấy, cho nên so với những người khác mối quan hệ của hai anh em thậm chí còn tốt hơn.

Cha Lâm và mẹ Lâm không phải là người vì không có con ruột mà đối xử tệ bạc với Lâm Hồi, họ lấy sự nghiệp làm trọng. Khi Lâm Đàm được hai tuổi bọn họ liền đi nơi khác phát triển, mướn một bảo mẫu lo cho cuộc sống hằng ngày của hai anh em.

Khi Lâm Hồi lên 10 tuổi, cha Lâm và mẹ Lâm đột ngột qua đời, chỉ để lại một ngôi nhà và một số tài sản vừa đủ cho hai anh em.

Khi đó Lâm Đàm còn nhỏ, nhưng Lâm Hồi đã hiểu chuyện, ngày đó anh ôm em trai mềm mại, nhìn hắn khóc đỏ bừng đôi mắt, âm thầm thề, muốn thay cha mẹ Lâm chăm sóc cho em trai thật tốt.

Lâm Hồi sa thải bảo mẫu, bắt đầu tự nấu ăn và làm việc nhà, anh muốn tiết kiệm số tiền bố mẹ để lại và đảm bảo rằng họ sẽ được đi học trong tương lai. Để tiện chăm sóc em trai, anh cũng dọn sang phòng của em trai để ngủ cùng.

Cho đến khi anh mười bốn tuổi.

Hai anh em có một mối quan hệ tốt, Lâm Đàm lại là một tiểu bảo bối hay khóc và thích làm nũng, thời điểm ở bên nhau khi cũng khó tránh khỏi tiếp xúc thân mật.

Chính là vào năm anh mười ba tuổi ấy, lần đầu tiên đến tháng (? chỗ này mình ko rõ lắm), Lâm Hồi - người chưa được giáo dục giới tính, đã nhận ra rằng anh khác với những cậu bé khác, vốn dĩ anh cảm thấy ngủ chung với em trai cũng không có vấn đề gì, nhưng bộ ngực cũng bắt đầu từ từ phát dục, có đôi khi em trai ghé vào trên người anh sẽ không cẩn thận đè lên người, cũng có khi vô tình chạm vào anh khi anh ngủ, khiến Lâm Hồi đau đến chảy cả nước mắt.

Cuối cùng Lâm Hồi quyết định dọn ra khỏi phòng của em trai mình, tuy rằng quá trình này cũng không thuận lợi, cái túi khóc kia lúc anh mới chuyển ra thì khóc ầm lên, làm nũng nói mình không ngủ một mình được, sau khi phát hiện ra năn nỉ, làm nũng cũng vô dụng, mỗi ngày Lâm Đàm đều dẩu miệng biểu đạt bất mãn, đi học cũng không đi cùng anh, qua một thời gian mới miễn cưỡng tha thứ.

Biến cố phát sinh Lâm Hồi mười bốn tuổi.

Đó là một ngày thứ bảy, Lâm Hồi và em trai đang xem TV, nhưng em trai lại không xem nó, mà chỉ muốn nằm trên người anh.

Đột nhiên, Lâm Đàm nói: "Thơm quá."

Hắn bắt đầu không an phận xoay tới xoay lui người trong ngực của Lâm Hồi, sau đó hắn nhận thấy mùi hương tỏa ra từ ngực của anh trai mình.

"Anh ơi, anh đang giấu gì trong ngực vậy?" Lâm Đàm ấn hai tay vào ngực Lâm Hồi, vải trên ngực dần ướt đẫm.

"Anh ơi, đây là gì vậy?" Lâm Đàm chớp chớp đôi mắt to hỏi.

Cả người Lâm Hồi đều choáng váng, gần đây ngực của anh hơi sưng lên, anh chỉ nghĩ là phát triển bình thường nên vẫn luôn chịu đựng, tuy rằng gần đây đau hơn, anh cũng không để trong lòng, tại sao lại chảy sữa?

Anh chưa hề nghe nói rằng con gái sẽ chảy sữa trong quá trình dậy thì.

Lâm Đàm không nhận được câu trả lời, lại ấn thêm vài lần, Lâm Hồi tỉnh táo lại vì đau, anh muốn đem Lâm Đàm từ trên đùi ôm đi xuống.

"Không có chuyện gì, Tiểu Đàm ngoan, anh đi thay quần áo."

"Nói dối, anh nhất định là trộm giấu đồ ăn ngon mà." Lâm Đàm bẹp miệng, nước mắt chảy dài, "Ô ô, anh không yêu Tiểu Đàm nữa rồi, a..."

Lâm Hồi hoảng sợ, vỗ nhẹ lưng Lâm Đàm, "Đừng khóc Tiểu Đàm, anh trai yêu Tiểu Đàm nhất."

"Thật sao?" Lâm Đàm lau nước mắt.

Lâm Hồi cười đáp: "Thật."

Không nghĩ tới Lâm Đàm đột nhiên vén quần áo Lâm Hồi lên, trong miệng kêu to: "Vậy để em xem xem anh đang giấu cái gì."

Có trời mới biết hôm nay là ngày gì, gần đây ngực của Lâm Hưởng càng khó chịu hơn, cho nên hôm nay hoàn toàn không mặc áo lót.

Lâm Đàm đột nhiên nhìn thấy bộ ngực giống như cái bánh bao nhỏ, Tiểu Đậu Đậu sũng nước. Lâm Hồi chưa kịp ngăn cản, Lâm Đàm liền cúi người ngửi, chóp mũi không cẩn thận cọ tới đầu v*, Lâm Hồi giật mình.

Lâm Đàm ngẩng đầu nhìn anh trai, "Anh ơi, thơm quá, đây là gì vậy?"

Lâm Hồi lấy lại tinh thần, vội vàng muốn đẩy Lâm Đàm ra, Lâm Đàm nhìn thấy đồ ăn ngon trước mặt không còn nữa, nhanh chóng liếm liếm, ngọt quá!

"Anh ơi, thật ngọt, anh dám đồ ăn ngon không nói cho em biết phải không!"

"Không, không có" Lâm Hồi gấp đến độ nói không ra lời, anh vốn dĩ ăn nói vụng về, cái này càng giải thích càng không rõ.

Lâm Đàm vừa thấy anh trai không nói lời nào, tức giận cho rằng anh trai đang giấu đồ ăn ngon một mình.

Nếu anh giấu đồ ngon một cách bí mật, thì mình sẽ ăn hết luôn. Với ý nghĩ ngây thơ như vậy, Lâm Đàm trực tiếp nắm lấy đầu ti, không cần ai dạy mà mút mạnh, liền uống mấy ngụm sữa.

Lâm Hồi sốt ruột dùng sức đẩy mạnh Lâm Đàm ra, răng của Lâm Đàm cắn vào đầu v*, Lâm Hồi hít một hơi đau đớn, anh đang định nói, Lâm Đàm lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa thở hổn hển.

"Hu hu hu, anh đúng là không yêu em mà, giấu đồ ăn ngon không nói, em phát hiện cũng không cho em ăn, vai em đau quá, ô, anh đẩy em ô..."

Lâm Hồi một bên an ủi hắn, một bên nghĩ thầm: "Người chiếm hời là em chứ ai, còn kêu đau." Đương nhiên không thể nói như vậy, bằng không tiểu tổ tông này có thể khóc cả ngày.

"Được rồi, anh trai yêu Tiểu Đàm nhất, nhưng thứ này không ăn được..."

Lâm Đàm lập tức ngắt lời anh, "Anh nói dối em, đồ uống này rất ngọt, sao em không uống được? Anh trai nhất định là không muốn cho em uống." Dứt lời lại bắt đầu khóc.

Thật sự là không còn cách nào với tiểu tổ tông này, nếu hôm nay không được uống sẽ không có cách nào kết thúc. Lâm Hồi thở dài, ngượng ngùng nói, "Vậy em uống đi."

Lâm Đàm lập tức lau nước mắt đi uống sữa, hút hai ngụm phát hiện hút không được, miệng lại bẹp ra chuẩn bị khóc, Lâm Hồi bắt đầu trấn an vỗ vỗ hắn, "Còn có bên này, bên này cũng có."

Lâm Đàm lập tức vứt bỏ bên phải quay qua trái hút một ngụm, đang chuẩn bị uống, mới chợt nhớ tới anh trai không uống, "Anh không phải uống sao? Rất ngọt đó."

Lâm Hồi mặt đỏ lên "Anh không uống đâu, đều cho Tiểu Đàm hết."

Lâm Tân nghiêng đầu nghĩ, anh trai hẳn là không uống được vì không có cách nào để uống, nhưng làm sao để anh ấy uống nhỉ? A, có một cách.

Lâm Đàm cúi đầu hút vào một hơi, sau đó ngẩng đầu tiến đến bên miệng Lâm Hồi, muốn cho anh từ miệng mình uống một ngụm, nhưng Lâm Hồi còn chưa kịp phản ứng lại, còn thật sự nuốt một ít.

Lâm Đàm liếm liếm khóe miệng chảy ra sữa, "Ngọt như vậy cũng không thể lãng phí."

Lâm Hồi ngây ngốc, sữa cũng không nhiều, chả nếm được vị gì cả.

Đột nhiên anh phản ứng lại, vừa rồi anh không chỉ hôn em mình mà còn uống sữa của chính mình, cả người bắt đầu đỏ bừng, nhưng em trai vẫn đang hỏi: "Anh à, sao anh lại đỏ mặt vậy, sốt sao? Sau đó nhìn Lâm Hồi mặt đỏ bừng, hắn nghĩ rằng anh trai chắc đã bị cảm lạnh rồi.

"Em không uống nữa, anh bị sốt rồi", vừa nói nước mắt lại bắt đầu lăn dài.

Lâm Hồi sờ sờ đầu Lâm Đàm, "Không sao, anh không sốt, có thể tiếp tục uống."

Nhưng Lâm Đàm sống chết không muốn uống nữa, cuối cùng hai bên đều lui một bước, Lâm Đàm chui vào quần áo Lâm Hồi để uống, để anh trai không bị cảm lạnh.

Lâm Hồi nhìn cái đầu tròn trịa của em trai mình đang cong lên dưới lớp quần áo, có chút xấu hổ, nhưng thấy em trai vui vẻ như vậy, thôi thì chỉ một lần này vậy.

Lâm Hồi sờ đầu em trai, có một đứa em trai dễ thương như vậy thật hạnh phúc mà.

- ----------

Tác giả có điều muốn nói:

Lâm –sủng đệ cuồng ma- Hồi, thân thiện nhắc nhở: Nhớ ăn không nhớ đánh, sớm muộn gì cũng đưa mình vào miệng cọp.

Về phần Lâm Đàm có biết mình đang làm gì hay không, tôi cứ để mọi người đoán. (Không phải là tôi lười viết đâu)