Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi

Chương 10




Editor: Sakura Trang

Bụng có rút một cái. Cung lui đau đớn, thai nhi sôi trào, lưng lôi kéo. Làm cho nam nhân không ức chế được kích thích dạng chân dùng sức. “Không thể a! Hài tử... A a”

Nhất ngoan tâm, kéo căng chăn mỏng bên cạnh, vài lần, chăn mỏng bó chặt ở thân thể nhất là hai chân. Cưỡng ép lấy ngoại lực trói buộc hai chân khép lại.

“Tiêu!” Nhìn mặt nam nhân phủ đầy thống khổ nhưng kiên định cầu khẩn, Tần Phong trầm mặc. Đối mặt một cái phụ thân cầu xin, hắn không có biện pháp cự tuyệt...

“Phong... Hô hô... Ta... Ta có thể... Ách a... Eo eo nhanh đứt a... Ân a...”

Tần Phong trầm mặc ôm lấy nam nhân, một cái tay cầm tay của nam nhân, một cái tay ở trên lưng nam nhân xoa bóp bắp thịt căng thẳng.

Sinh phu run rẩy cưỡng ép ngừng sinh trình, thở hổn hển, khẽ ngâm, chỉ có thể ôm chặt lấy người yêu hấp thu ấm áp duy nhất.

Gió lay động thổi rung cửa sổ, đêm lạnh như nước. Đèn đuốc mờ nhạt, bóng loang lổ lay động.

Trên giường gấm nhỏ, dưới chăn nệm là thân hình tỏ ra phá lệ to lớn cồng kềnh của sinh phu, trán ướt mồ hôi, mặt nhăn nhó, lộ vẻ đáng sợ. Nam tử ngồi yên tĩnh nhược tuyết bạch bị mồ hôi vết máu dính bẩn mà hoàn toàn không để ý, chẳng qua là ôn nhu ôm lấy nam nhân, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên trán, thấp giọng an ủi, tựa như trong ngực là bảo vật yếu ớt trân quý nhất.

Dạ sắc vị ương, thời gian bị kéo dài vô hạn...

***

Một ngày ba thu sợ cũng chớ quá như vậy. Loại hành hạ này tựa như kéo dài mấy đời. Từ trong trạng thái gần như chết lặng phục hồi tinh thần lại, Tiêu Trường Hà đã duyên sinh hơn nửa tháng.

Trước đây không lâu còn rõ ràng nuôi ra dựng phu nở nang đã hoàn toàn biến mất. Vóc người cao lớn như cũ, nhưng chỉ có thể lộ vẻ càng gầy đét. Tần Phong ôm nam nhân, cảm giác da bọc xương càng ngày càng cộm tay.

Nhưng bụng thai cũng không nhỏ đi, ngược lại càng to thêm một vòng. Vốn là duyên sinh song thai, thêm ban đầu Tô Như Yên bỏ thuốc, hôm nay bụng lớn căn bản vượt qua phạm vi người có thể tiếp nhận. Bà mụ kia bị dọa đến không rõ, sau lưng luôn một mực kinh hoàng mê sảng: “Quái vật! Nam nhân sao có thể sinh con! Bụng còn lớn như vậy! Chư thần chớ trách...”

Hiện tại thân thể gầy yếu của Tiêu Trường Hà đã sớm không chịu được bụng to lớn. Cả ngày vùi ở ở trên giường không dám có một chút động tác mạnh nào nhưng vẫn là cả người không thích hợp. Hết thảy cuộc sống cần dựa vào Tần Phong mà may mắn Tần Phong cũng kiên nhẫn tỉ mỉ hầu hạ.

Dù là như vậy, nam nhân vẫn là ngày càng hư nhược. Còn hoàn toàn không có khẩu vị. Trước mấy ngày Tần Phong dụ dỗ y còn có thể ăn ít thứ, ngày gần đây cho dù khó khăn nuốt xuống, không bao lâu nôn toàn bộ ra. Quả thực cực kỳ khó chịu liền không ăn được nữa.

Trong lòng Tần Phong phiền ưu, nhưng không biểu hiện ra một phần, ngược lại càng tỉ mỉ chăm sóc.

Tiêu Trường Hà đau đớn lâu như vậy, lại từ trong mơ màng trầm trầm tỉnh lại. Chính là y có lạc quan vô tri, cũng biết tình huống của mình không tốt.

Ngày hôm đó hiếm ăn một chén canh sâm, tinh thần khá hơn nhiều. Cầu khẩn Tần Phong ôm mình đến hành lang hóng mát một chút. Tần Phong kê cái giường nhỏ mềm, dùng áo khoác nhẹ ấm áp bọc kín nam nhân.

Tiêu Trường Hà dựa ở trong ngực người yêu, nhìn lá rơi bên ngoài viện, ngửi khí tức làm người an lòng, “Phong… Thời gian gần đây quả thực liên lụy ngươi.”

“Nói cái gì. Ngươi ta là định trước là người muốn nắm tay nhau cả đời, nào có liên lụy. Ta chỉ hận để cho ngươi chịu khổ như vậy…”

“Phong… Ta thật cao hứng. Gặp ngươi, yêu ngươi, mang thai hài tử của ngươi, đều là may mắn của ta… Ta thật là mong thật là mong sinh hạ hài tử này… Cùng ngươi cùng nhau...Nắm tay một đời... Nhưng... Có lẽ trời cao cảm thấy ta quá tham lam... Ta đợi không được nữa...”

Phát hiện khí lực nam nhân càng ngày càng thấp “Tiêu!”

Một trận mùi tanh tản ra, cảm giác được xúc cảm ướt át, cúi đầu, chất lỏng trong suốt tràn ra, “Tích tích đáp đáp” trượt rơi xuống đất.

Vỡ ối.

Rên rỉ kềm nén không được nữa “Phong... A... Đồng ý với ta... Nếu như..., mổ xẻ bụng ta, giữ được hài tử...”

Hạ thân đau xé kịch liệt gấp mấy lần so với trước kia. Nước mắt lạnh như băng tuyệt vọng rơi xuống: Phong, ta thật yêu ngươi, ta làm sao bỏ được ngươi.

Kinh hoảng ôm nam nhân chạy về nội thất. “Tiêu! Không phải sợ! Ta ở. Ngươi cùng hài tử cũng sẽ thật tốt!”

Bà mụ tiến lên kiểm tra: “Nước ối đã phá, thai nhi cũng nuôi tốt những ngày qua, đợi sản huyệt mở ra hoàn toàn liền có thể sinh”

“A a... Trụy... A a... Thật trướng... Hô hô... Sản huyệt mở ra mấy ngón tay...”

“Chưa...”

Mấy ngày liên tiếp chất chứa đau đớn sôi trào ở trong người, lối đi nhưng chậm chạp không chịu mở. Mắt thấy uổng phí lực như vậy gần như dày vò sinh phu hao hết sức. Nam nhân quả thực không kéo dài được.

Nghe lời bà mụ, đỡ nam nhân dậy đi đi lại lại xúc tiến sản huyệt mở ra.

Thân thể nam nhân hiện nay làm sao còn có thể tự đi đi lại lại. Cả người tựa vào trong ngực Tần Phong, tùy Tần Phong chống đỡ mà di động. Chân căn bản đứng không vững.