Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 167




Nghe xong lời miêu tả của Thương Kiến Diệu, Tưởng Bạch Miên gật đầu, không nói gì thêm.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều chợt cảm thấy có chút nặng nề, không biết nên nói gì đáp lại.

“Đi tầng mấy? Hẳn là hai thang máy kia vẫn còn dùng được.” Vài giây sau, Tưởng Bạch Miên nhìn màn hình tinh thể lỏng nền xanh lam chữ trắng kia, nói.

Lúc này, con số thể hiện tầng thang máy đang ở của hai thang máy kia đang hiển thị rõ.

“Tầng sáu chứ? Căn hộ lúc trước ấy, chúng ta đã điều tra cẩn thận rồi, hẳn là nơi an toàn nhất.” Bạch Thần đưa ý kiến.

“Được.” Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, cười nói: “Vả lại cho dù Kiều Sơ có quay trở lại, cũng chắc chắn không ngờ chúng ta còn dám ở lại chỗ này, tiện thể khiến cho hắn ta trở tay không kịp.”

Trong lúc nói, cô đi trước vài bước, dùng bàn tay đang cầm khẩu Rêu Đá ấn nút.

Rất nhanh, cửa của một thang máy màu xám đen mở ra, phả ra một thứ mùi có vẻ ẩm ẩm mốc mốc.

Tưởng Bạch Miên cẩn thận kiểm tra một lượt, rồi đi đầu vào bên trong:“Không có vấn đề.”

Chờ khi đám người Thương Kiến Diệu tiến vào, cửa thang máy chầm chậm đóng lại, vững vàng chạy lên trên.

Lúc rời đi, bọn họ không đóng cửa của căn hộ số 605 lại, chỉ khép hờ.

Lúc này, bên trong lộ ra chút ánh sáng trắng, khiến kẽ hở kim loại lấp lóe ánh sáng.

Thương Kiến Diệu vừa đẩy cửa ra, Tưởng Bạch Miên đột nhiên giơ một tay che trước mặt hắn.

“Bên trong có người.” Tưởng Bạch Miên trầm giọng nói.

“Bao nhiêu?” Thương Kiến Diệu hỏi như thể đang hỏi có mấy khách vậy.

Long Duyệt Hồng thì giơ họng súng lên, đã chuẩn bị sẵn sàng để bắn.

Tưởng Bạch Miên chầm chậm hít vào một hơi, liếc nhìn Thương Kiến Diệu:

“Một.”

“Kiều Sơ chắc chắn không nhanh bằng chúng ta... Những kẻ có thực lực mạnh hẳn là đều đã chạy tới chỗ Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh rồi... Những kẻ yếu nhớt không có thực lực thì không hành động một mình...” Bạch Thần phân tích nhanh: “Hoặc giả là thợ săn di tích mà đồng đội đã chết hết, một mình tìm chỗ né tránh. Nhưng điều này thật trùng hợp. Phế tích thành phố này lớn như thế, nhà cửa nhiều như vậy, làm sao có thể chọn đúng căn hộ mà lúc trước chúng ta từng ở? Hoặc có khả năng là chủ nhân ban đầu của căn hộ này, một người Vô Tâm, sau khi đèn sáng bèn dựa theo bản năng trở lại đây.”

“Đúng vậy, lý trí nói cho tôi biết xác suất của cái thứ nhất bằng không. Nhưng dọc đường đi không phải chúng ta cũng gặp được nhiều chuyện trùng hợp, cuối cùng đến nơi đây sao? Con người ấy, không nên mạnh miệng, thà cứ đề phòng thêm còn hơn.” Tưởng Bạch Miên vốn định nói câu ‘điều này có thể là do dạo gần đây số mệnh của chúng ta không tốt’, nhưng lại sợ kích thích Long Duyệt Hồng, vì vậy mới phải đổi cách nói.

Đương lúc cô định ra lệnh đổi phòng để ẩn nấp, thì Thương Kiến Diệu đột nhiên mở miệng nói:

“Tôi muốn vào xem sao.”

“Ừm...” Tưởng Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói: “Xem qua thế nào, tôi cũng rất tò mò không biết chủ nhân cũ của căn hộ này là như thế nào. Cẩn thận chút.”

Thương Kiến Diệu gật đầu, bưng khẩu súng trường cẩn thận đi vào trong căn hộ 605.

So với lúc bọn họ rời đi, nơi đây gần như không thay đổi gì nhiều, chỉ là lớp gạch tráng men và sàn màu nâu gỗ đều phản xạ ánh đèn, mang tới chút ấm áp khó nói nên lời.

Sau khi tiến vào phạm vi nhất định, không cần Tưởng Bạch Miên nhắc nhở, Thương Kiến Diệu đã có thể cảm ứng được người kia đang ở chỗ nào.

“Người đó” đang ở trong căn phòng ngủ nhỏ ở phía bên phải tận cuối hành lang.

Thương Kiến Diệu áp sát từng bước một, nhanh chóng nhìn thấy cửa phòng ngủ kia mở rộng, bên trong tỏa ra ánh sáng màu da cam.

Mà trên chiếc giường không rộng lắm trong phòng, có một người đang nằm dựa trên lớp ga giường màu lam có nhiều ngôi sao nhỏ màu vàng.

Hẳn là một nữ người Vô Tâm, cơ thể hơi còng xuống, khuôn mặt quắt queo đầy những nếp nhăn hệt như vỏ quít phơi khô, tóc thì vừa dài lại vừa rối, trắng xóa hết cả.

Thương Kiến Diệu nhìn nữ người Vô Tâm này, lập tức biết sợi lông màu trắng mà hắn tìm được trên gối đầu ở trong phòng này là tới từ đâu.

Đồng thời hắn cũng nhận ra đối phương. Đây là một người Vô Tâm mà hắn gặp được khi gác đêm.

Người Vô Tâm này kéo chiếc chăn bừa bộn vốn cùng bộ với ga trải giường che nửa người lại.

Lúc này, bà ta giơ hai tay cầm một thứ, đang nằm đó nhìn chăm chú.

Tay áo của bà ta đã thành màu hồng nhạt, có phần bạc màu, dường như không vừa người cho lắm.

Người Vô Tâm này nhận thấy Thương Kiến Diệu tới gần, lập tức ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu xem cuốn sổ trong tay.

Thương Kiến Diệu nhìn chằm chằm một lúc, bưng súng nhẹ nhàng đi tới bên đó.

Tưởng Bạch Miên ở phía sau hắn định nhắc nhở một câu, nhưng thấy Thương Kiến Diệu ngồi xổm xuống bên giường, cùng người Vô Tâm kia nhìn món đồ trong tay bà ta.

Tưởng Bạch Miên suy tính một giây, cũng đi theo, cúi người từ trên đỉnh đầu Thương Kiến Diệu nhìn xuống cuốn sổ.

Với kinh nghiệm và kiến thức của mình, cô chỉ cần liếc nhìn là biết đây là một album ảnh.

Mỗi một tờ của album này đều làm từ nhựa dẻo trong suốt, bên trong có kẹp rất nhiều ảnh chụp màu sắc rực rỡ.

Người mà Tưởng Bạch Miên nhìn thấy đầu tiên là một cô bé.

Cô bé đó mặc bộ đồ lông xù trông khá đáng yêu, đang được một người phụ nữ trẻ tuổi đoan trang với nụ cười tươi tắn trên mặt ôm, mà cô bé thì khóc lóc giàn giụa.

Lúc này, người Vô Tâm kia đã lật album sang trang tiếp theo.

Cũng vì thế mà Tưởng Bạch Miên nhìn thấy mặt sau của bức ảnh vừa rồi.

Màu trắng ở nơi đó đã ố vàng đôi chút, có người dùng bút màu đen viết một câu:

“Khi bé một tuổi.”

Tưởng Bạch Miên dường như hiểu ra điều gì đó, theo người Vô Tâm kia lật trang mà lại nhìn bức ảnh khác.

Trong những bức ảnh này, cô bé dần lớn lên, lúc thì ngồi trên vai một người đàn ông, lúc thì được đôi nam nữ liên tục xuất hiện trong các bức ảnh dắt tay, lúc thì mặc bộ đồ quái thú màu xanh lục có đuôi dài, hoặc mặc bộ đồ màu hồng nhạt, làm nổi bật làn da trắng nõn.

Mặt sau của những bức ảnh này đều có những dòng chữ viết bằng mực màu đen.

Chúng là:

“Khi bé hai tuổi.”

“Khi bé ba tuổi.”

“Khi bé bốn tuổi.”

Chờ khi lật hết album, nét chữ dừng ở “khi bé bảy tuổi”.

Tưởng Bạch Miên im lặng xem hết những bức ảnh kia, rồi ngẩng đầu lên, quan sát lại người Vô Tâm đang nằm trên giường kia một lần nữa.

Cơ thể bà ta hơi còng, khuôn mặt khô quắt đầy những nếp nhăn hệt như vỏ quít phơi khô, mái tóc trắng xóa vừa dài lại vừa rối bù.

Tưởng Bạch Miên nhắm mắt lại, ghé sát bên tai Thương Kiến Diệu, nói:

“Chúng ta đừng quấy rầy bà ấy.”

Thương Kiến Diệu gật đầu, chậm rãi đứng lên, lùi về khu vực phòng khách.

Tưởng Bạch Miên lau mắt, chỉ ra ngoài rồi nói:

“Thôi chúng ta đổi chỗ khác đi.”

Bạch Thần, Long Duyệt Hồng không dị nghị gì về đề nghị này.

Không lâu sau, bọn họ tìm được địa điểm ẩn náu lâm thời ở tầng tám.

Bố cục của nơi đây hoàn toàn giống hệt căn hộ 605.