Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 122




Đó là một chiếc cổng đủ cho hai chiếc xe chạy song song với nhau, ở giữa có một trạm gác, chia con đường làm hai nửa bằng nhau, dường như một bên là đường vào, bên kia là đường ra.

Nhưng hàng rào kim loại chặn xe đã đổ trên mặt đất không biết bao nhiêu năm, trên sắt loang lổ vết gỉ sét.

Long Duyệt Hồng vô thức nhìn cánh cổng bên này, thấy hình dạng của nó càng giống với cổng vòm trên sách giáo khoa, là cổng vòm được làm từ những tảng đá màu nâu nhạt.

Bộ phận ở giữa cổng vòm, dòng chữ màu vàng đã phai đi quá nửa, chỉ có thể nhận ra được hai từ trong số đó:

"... Dương... Uyển"

Xe Jeep nhanh chóng đi qua cổng vòm này, lái vào trong cổng.

Đây là một khu vực bao quanh bởi bảy tám tòa nhà cao tầng, có bãi cỏ um tùm cỏ dại, một hồ nước bẩn thỉu đầy rác, một đình dường như dùng để che mưa nắng, và những gốc cây dường như đang kết trái."Quẹo phải, tòa nhà đầu tiên." Kiều Sơ dường như rất quen thuộc nơi này.

Tưởng Bạch Miên làm theo mệnh lệnh của y, đi xuyên qua con đường hẹp giữa hai chiếc xe bị bỏ hoang, dừng lại bên ngoài tòa nhà thứ nhất có tường màu nâu nhạt.

"Cầm một phần đồ ăn, vào đơn nguyên một." Kiều Sơ xuống xe trước.

Thương Kiến Diệu và Bạch Thần không chút do dự xuống xe theo. Cả hai đều tự đi tới chỗ cốp sau ôm một đống đồ ăn ra.

Long Duyệt Hồng chậm một bước, không giành được nhiệm vụ này, đành phải đi theo sau Kiều Sơ và Tưởng Bạch Miên, vào cửa vào đầu tiên bên phải.

Nơi đây có lát gạch nền màu rám nắng, cỏ dại mọc đầy các kẽ nứt, dường như đã lâu không có người dọn dẹp.

Sau khi Long Duyệt Hồng đi qua cửa sảnh, anh ta chạy thẳng tới chỗ ba thang máy màu bạc kia trước.

Anh ta theo bản năng bấm nút lên, sau đó nghiêng người mời Kiều Sơ vào trước.

Nhưng nút kia hoàn toàn không có phản ứng, không hề sáng lên chút nào.

Long Duyệt Hồng mình một cái, mới nhận ra:

"Không có điện..."

Tưởng Bạch Miên nhìn thang máy có chút cũ kỹ và nút bấm không hề gỉ sét kia, lại nói:

"Cái này có vẻ không đúng lắm..."

Lúc này, không cần cô nói gì nhiều, đám người Thương Kiến Diệu cũng nhìn thấy vấn đề:

Trạng thái của thang máy, nút bấm và gạch lát nền với tình huống cỏ dại mọc tràn lan đều không giống mấy chục năm không được dọn dẹp, nói là chỉ bỏ hoang chưa tới một năm thì có vẻ hợp lý hơn.

"Chẳng lẽ trước đây có dân du cư hoang dã ở lại chỗ này?" Bạch Thần đưa ra một loại khả năng.

Một giây sau, chính cô tự phủ nhận suy đoán này:

"Không, dân du cư hoang dã sẽ không bảo trì đồ vô dụng. Hơn nữa, không phải nói nơi đây là phế tích thành phố mới phát hiện hay sao?"

"Không chỉ như vậy." Tưởng Bạch Miên thấy Kiều Sơ không ngăn cản, bèn bổ sung: "Dựa theo mức độ lá rụng trên đường, tình trạng nhà cửa hư hỏng, dường như đã nói rõ một việc: Có ai đó vừa "dọn dẹp" qua thành phố này cách đây không lâu."

Cô ngừng lại một chút, rồi nói ra suy đoán của mình:

"Có lẽ có những người khác đang "bảo trì" thành phố này định kỳ?"

"Người máy AI? Con người, sau khi qua đời, người máy AI vẫn còn giữ trách nhiệm của mình?" Long Duyệt Hồng lập tức hỏi lại.

Tưởng Bạch Miên lắc đầu:

"Rất không có khả năng. Theo tôi biết, trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, kỹ thuật người máy AI chân chính mới bắt đầu phát triển mạnh, những sản phẩm tương tự vẫn thuộc loại đắt đỏ, rất không có khả năng dùng để làm loại chuyện này, trừ phi là những nơi như "Thiên Đường Máy Móc". Ừm, nơi đây có vẻ đặc biệt, cũng chưa chắc."

Kiều Sơ nghe bọn họ thảo luận một lúc, không nói gì, xoay người đi tới cửa cầu thang.

Y leo một mạch lên tận tầng 6 mới ngừng lại, rẽ vào hành lang bên phải, đi tới căn phòng nằm trong cùng nhất.

Căn phòng này có cánh cửa màu đỏ sậm đóng lại, không có khóa. Lớp vỏ tay nắm cửa bong tróc, hiện rõ gỉ sét.

Đi qua cửa, Kiều Sơ đeo súng trường màu bạc, cầm khẩu Liên Hiệp 202 quay đầu nhìn đám người Thương Kiến Diệu tuần tự bước vào trong.

Trên mặt y mang theo nụ cười theo thói quen, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng:

"Nghỉ ngơi ở chỗ này. Lúc ngủ, một người canh gác bên chỗ cửa sổ sát đất, quan sát lối ra của đường hầm kia. Một người khác tuần tra căn phòng, chú ý tình huống của mọi người, một khi thấy khác thường, lập tức đánh thức mọi người dậy."

Tưởng Bạch Miên nghe xong mà tò mò:

"Anh cũng biết vấn đề của cơn ác mộng chân thật? Thứ đó, rốt cuộc được tạo nên như thế nào?"

"Do một loại sinh vật đột biến đặc biệt, tên là ngựa Ác Mộng. Chỉ cần giấc mơ của cô bị nó ảnh hưởng, sẽ chết trong mơ và đồng thời chết ngoài hiện thực." Kiều Sơ đáp lại không chút để ý: "Tôi bị nó đuổi theo hơn trăm cây."

"Vì sao?" Bạch Thần chưa bao giờ thấy có loại quái vật nào lại kiên nhẫn và nghị lực như vậy.

Kiều Sơ không trả lời, định rời khỏi bên cạnh cửa, đi vào trong phòng.

Lúc này, Thương Kiến Diệu để lộ nụ cười khó có thể che giấu:

"Tôi biết nguyên nhân rồi! Nó muốn thịt anh ta!"

Đám người Long Duyệt Hồng hoàn toàn im lặng, không phát ra chút âm thanh nào.

Kiều Sơ khẽ nhíu mày, liếc nhìn Thương Kiến Diệu:

"Lúc ở "đại sảnh quần tinh", anh dùng đầu óc hay tư duy để trao đổi năng lực? Đừng tưởng hiện giờ vấn đề không lớn lắm, chờ khi tiến vào Biển Khởi Nguyên, tình trạng bệnh của anh sẽ càng ngày càng nặng đi. Mà thôi, anh cũng chẳng còn cơ hội vào đó đâu."

"Anh biết nhiều thật... Lợi hại quá." Nghe Kiều Sơ nói xong, Tưởng Bạch Miên ca ngợi từ tận đáy lòng: "Rốt cuộc anh đến từ đâu?"

Kiều Sơ suy nghĩ vài giây, chỉnh lại chiếc áo gió màu đen trên người, khẽ cúi người chào và nói:

"Vậy tôi xin giới thiệu lại bản thân một lần nữa:

Đặc phái viên Viện nghiên cứu thứ tám, Kiều Sơ."