Trường Công

Trường Công - Chương 12




Vân La đối với những chuyện này một chút cũng không hiểu, nhìn cũng không thấy thú vị, lại thấy trên bàn không thiếu đồ ăn thức uống, mực bút, chỉ biết lặng lẽ lui ra, đi lên trên boong tàu, chỉ thấy trên boong rộng thênh thang, mười mấy thủ vệ đang đứng, nhìn hắn đi ra, đều cười nói: “Gió biển lớn lắm, đừng ở lại lâu, cẩn thận kẻo lạnh.”

Vân La bồi cười nói: “Chào các vị ca ca, ta chỉ đứng một lát thôi.” Nói xong bước đi đến đầu thuyền, đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh biển xanh trải rộng, vì không có gió nên trên mặt biển cũng không có sóng, trơn nhẵn như một tấm khăn gấm màu lam thật to che cả bầu trời, phía sau, hơn hai mươi con thuyền lớn đầu đuôi nối liền, rẽ sóng mà đi. Từ lồng ngực hắn thở ra một hơi, thầm nghĩ may mắn rằng mình đã nhõng nhẽo bướng bỉnh mà năn nỉ, rốt cuộc có thể theo Gia ra biển, nếu không cảnh tượng hùng vĩ thế này cả đời cũng không thể nhìn thấy, thật đúng là có đi mới biết đất trời. Đám vệ binh hải tặc nghe hắn thở dài, liền cười nói: “Xem ra là lần đầu lên thuyền, bằng không cũng không thể có bộ dạng này nha.” Lại có người hỏi hắn: “Nhìn ngươi đi đứng không tiện, có biết bơi không?” Vân La đỏ mặt, lắc đầu nói: “Chỉ biết bơi chó, bơi ếch còn phải luyện nhiều......” Lời còn chưa nói xong, đám hải tặc đều cười rộ lên, cũng chỉ tràn ngập thiện ý, không hề có ý chế giễu.

Đang nói, chợt thấy trên người có một luồng cảm giác mát lạnh, Vân La quay đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt biển không biết khi nào đã nổi gió, mặt biển phẳng lặng như gương lúc ban đầu đã dâng lên những đợt sóng nho nhỏ, có một hải tặc túm hắn lại nói: “Mau quay về phòng đi, gió lên, cẩn thận kẻo ngã xuống mất mạng vô ích.” Hắn vốn còn muốn nhìn lại, bất đắc dĩ tất cả mọi người đều thúc giục, lại nhớ ra trong phòng không ai hầu hạ, đành bứt rứt rời khỏi, trở lại đại sảnh, các tướng lĩnh đều đã tản đi, Duẫn Giám Phi đang xem hải đồ, thấy hắn trở về, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Ta hóa ra lại mua phải một tên người hầu thích trốn việc, nói xem, lại vừa chạy đi chỗ nào vậy?”

Vân La tự giác hổ thẹn, cúi đầu thưa dạ, hồi lâu mới nói: “Ngắm biển.” Vừa nói xong Duẫn Giám Phi đã cười thành tiếng, nhịn không được trêu chọc hắn, nói: “Ngươi kiếp trước không phải là thủy quỷ đấy chứ? Sao ngắm biển mãi không chán vậy?” Nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhíu mày nói: “Nổi gió rồi ư?” Vân La gật đầu xác nhận, lại vội nói tiếp: “Nhưng mà gió không lớn, không ảnh hưởng gì đến thuyền của ta đi lại hết.” Duẫn Giám Phi cười nói: “Đúng là người ngoài nghề. Gió càng lớn không phải thuyền đi càng nhanh sao?” Vân La không cho là đúng nói: “Chẳng lẽ gió lốc cũng có thể làm cho thuyền đi càng nhanh sao?” Nói xong đột nhiên nhớ ra đang ở trên biển, vội vỗ nhè nhẹ vào miệng, tự mình phỉ nhổ nói: “Phì, miệng quạ đen.”

Hai người đang nói, bỗng nhiên Minh Châu Minh Nhược đi đến, Minh Châu liền oán giận nói: “Thật là, trời làm sao lại tối sầm lại vậy, làm người ta sợ quá đi. Gia, đến lúc đó thuyền bị lắc lư biết làm sao?” Duẫn Giám Phi đi lên phía trước, ôm lấy bọn họ nói: “Sợ cái gì chứ? Nếu nói thuyền lắc lư một cái đã sợ hãi, đợi đến khi gió lốc đến đây, hai người các ngươi chẳng phải là bị dọa phát ngất hay sao? Lúc trước khi ta mua các ngươi, đều đã nói rõ ràng rồi, hiện tại có hối hận cũng vô dụng, thuyền này một khi đã xuất phát, không đến mùa đông là không quay trở về.” Nghe hắn nói như thế, Minh Châu vội cười duyên nói: “Gia nói gì thế, ai nói sợ nào, ta chẳng qua say sóng chút đỉnh, cho nên mới hỏi như thế, ngay cả A La chỉ biết bơi chó còn không sợ, ta với Minh Nhược có thể nào lại chịu thua kém chứ.”

Vân La tự biết trong lời này mang những ý gì, lại nghĩ không ra lý do bọn họ nhằm vào mình là gì, bởi vậy chỉ cho rằng là bản thân đã nghĩ quá nhiều. Bỗng nhiên A Tam vội vàng tiến vào bẩm báo nói: “Gia, phía trước phát hiện một đội thuyền, không biết là đội thuyền hải tặc hay là đội buôn bán.” Duẫn Giám Phi nghe thấy, vội vàng thả Minh Châu Minh Nhược, trầm giọng nói: “Nếu tình huống không rõ, nói cho các thuyền huynh đệ chuẩn bị chiến đấu thật tốt, có phòng bị mới có thể vô hoạn.” Minh Châu nghe đến đó, cả kinh kêu lên: “Không phải chứ, sao mới rời bến đã gặp phải hải tặc rồi? Thật đúng là xui xẻo mà.” Minh Nhược trong mắt cũng hiện lên một tia bối rối, nhưng vì tính tình cao ngạo, không nói một lời.

A Tam nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại nhìn Duẫn Giám Phi liếc mắt một cái, khinh miệt nói: “Mắt của Gia cũng càng ngày càng kém.” Nói xong một câu không đầu không đuôi này, hắn xoay người đi ra ngoài, Duẫn Giám Phi mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Vân La nói: “Thế nào, có sợ không? Ngươi muốn ở lại chỗ này hay là theo ta lên boong tàu nhìn một chút?” Vân La ngạc nhiên nói: “Còn phải hỏi, ta tất nhiên là muốn đi trợ uy cho Gia rồi, ta...... Chỉ là có chút không thích cảnh giết chóc, hy vọng không phải là đội hải tặc mới.” Hắn lời này nói ra hết sức tự nhiên, Duẫn Giám Phi trong lòng thở dài: đáng tiếc cho một người như thế, lại thọt chân, tướng mạo cũng không vừa mắt ta, nếu không ta cần gì mua Minh Châu Minh Nhược, tuy nhiên hai người kia mặc dù hơi nhát gan, nhưng cũng có sở trường của bọn họ, ít nhất bề ngoài cùng công phu trên giường quả thật làm cho ta khó có thể dứt bỏ. (anh thật là ba trấm –“–)  Vì nghĩ như vậy, liền quay ra nói với Minh Châu Minh Nhược: “Các ngươi ở lại đây đi, Vân La theo ta ra ngoài là được.”

Hai người vừa lên boong tàu, Duẫn Giám Phi liền nói với Vân La: “Lúc trước không cho ngươi lên thuyền cùng ta, ngươi không chịu, kỳ thật không biết rằng ta là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi nói ngươi không thích thấy cảnh giết chóc, lại không biết đi chuyến này, cho dù ngươi không đi tìm giết chóc, giết chóc cũng không thể không tới tìm ngươi, tất cả các huynh đệ trên thuyền, người nào không từ trong đống huyết nhục cầm gậy mà đánh nhau, người nào trên tay lại không dính đầy máu tanh, những điều đó không khác chiến trường là bao, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.”

Vân La im lặng không nói, nghĩ một lúc bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Gia vừa rồi nói thuyền một khi xuất phát, không đến mùa đông thì không quay về, như vậy nước ngọt rau dưa gạo và mì mấy thứ đó phải làm sao? Cũng không thể mỗi ngày đều ăn hải ngư no bụng đúng không?” Câu này nói ra khiến Duẫn Giám Phi bật cười, khích lệ nói: “Ngươi thế mà thật ra rất có khiếu đấy, biết hỏi trúng vấn đề mấu chốt nhất.”