Edit&Beta: Therainsum
Từ chối chuyện như vậy thật làm người ta cao hứng.
Không khí sinh hoạt ở Giang Ngạn Thư Uyển rất đậm, khi Lâm Cạnh về nhà, mọi nhà đều đã sáng đèn, mùi hương của món thịt kho tàu bay tỏa mọi hướng, càng thêm câu dẫn khiến người khác bụng đói cồn cào.
Thang máy dừng ở tầng một một lúc rồi mới đi lên, bên trong đã chứa đầy đống vali lớn cùng những kệ gỗ, Lâm Cạnh không muốn đợi chuyến tiếp theo, vì thế cậu nghiêng người chen vào từ khoảng trống. Thế nhưng sau đó không gian chật cũng không còn quan trọng, quan trọng là Quý Tinh Lăng đứng ở bên trong đang dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn cậu.
Mà Lâm Cạnh cũng rất giật mình, cậu ta vì sao lại không đứng trong biệt thự nạm kim cương xa hoa sang trọng mà lại ở đây?
Không khí yên tĩnh quỷ dị, trong ánh mắt tràn ngập ý ghét bỏ của hai người, cửa “Đinh” một tiếng chậm rãi đóng lại. Màn hình quảng cáo bên trái có khả năng tiếp xúc ít, liên tục phát ra những âm thanh dài chói tai, người nghe được muốn ngứa cả chân răng, không khí lại oi bức, lại càng kéo dài đoạn đường ngột ngạt này. Thang máy còn ngừng giữa đường một lần, là dì Trương ở tầng ba muốn đến tầng cao nhất thu quần áo, Lâm Cạnh buộc lòng phải lại dịch hai bước, để cho bà thuận tiện bước vào bên trong.
Quý Tinh Lăng kéo một ống tay áo của mình xuống, cũng bảo vệ bộ đồng phục xanh trắng trên người mình giống như bảo vệ trang xã hội của mình, từ chối bất cứ tiếp xúc gì với tên yêu quái kia. Lâm Cạnh đối với kiểu hành vi tiểu học này của hắn cũng lười đánh giá, tiếp tục đeo tai nghe nghe tiếng Anh. Đến tầng tám, lại bước vào một cụ ông bưng bình trà vào, công nhân chuyển nhà vì né tránh phải kéo tủ gỗ về phía bên phải, Lâm Cạnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị đâm cho lảo đảo về phía trước một cái.
Thang máy nhỏ hẹp, Quý Tinh Lăng không còn chỗ có thể trốn, đành phải cầm lấy cánh tay đối phương, không kiên nhẫn ra lệnh: “Đứng vững!”
“Cảm ơn.” Lâm Cạnh chỉnh lại quai cặp.
Công nhân chuyển nhà bên cạnh không hiểu rõ chuyện, đụng trúng người ta còn không biết xin lỗi, tiếp tục nói chuyện với người khác vui vẻ: “Bọn tôi lên tầng mười ba.”
Lâm Cạnh: “……”
Quý Tinh Lăng thật ra còn đang ngại đông ngại tây, dù sao cũng bỏ chuyện không nói chuyện cùng người kia sang một bên, cũng không có học tra nào có khát vọng làm hàng xóm cùng tên cuồng học tập. Nhưng hiện tại xem đối phương với vẻ mặt ăn quả đắng, hắn đột nhiên lại cảm thấy…… thật sảng khoái, thật rất sảng khoái.
Nói như thế nào đây, là tiểu khu cho thuê cũng có phong cảnh mỹ lệ khác.
Quý thiếu gia huýt sáo, nghênh ngang trở về phòng 1301.
Lâm Cạnh trở tay đóng lại cửa phòng 1302, tâm trạng cùng khẩu vị kém đi, đến cả món tôm chiêu yêu thích nhứt cũng không còn hứng thú.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối lại vài phần, lúc sau trời lại đổ mưa, bốn năm tiếng còn chưa dừng.
Quý Tinh Lăng nằm ở trên ghế mát xa, để một chân lên bàn, ở bên cạnh là một quyển sách tiếng Anh, hai giờ trước là “Working the land”, hai giờ sau vẫn là land đấy, không hề có ý tứ đi ra. Kính ban công phòng ngủ chỉ là một lớp mỏng, có thể có gió lùa vào, cũng có thể hiện ra ánh sáng màu cam ấm áp —— đến từ ánh sáng phòng 1302 cách vách.
Lâm Cạnh làm ba bài thi tiếng Anh trong một hơi, thẳng đến khi cảm thấy chóng mặt, mới đi ra ban công hít thở không khí. Tuy rằng Vương Hoành Dư cùng Lý Kiến Sinh đều nói thành tích lần này sẽ không đưa vào bảng tổng kết, nhưng không có trên bảng không có nghĩa sẽ không thi, điểm cũng có công bố, nếu là mặc kệ thật, người khác nói như thế nào tạm thời không đề cập tới. Nhưng vấn đề là Lâm Cạnh có thể tưởng tượng ra ánh mắt Quý Tinh Lăng lúc ấy, tất nhiên là khinh miệt cùng trào phúng, quả bóng rổ sẽ lăn qua lăn lại, tất cả hành động trước mặt mình đều là trào phúng —— vì thế lập tức không mệt nữa, tinh thần còn có thể hiệu quả hơn mười ly esresso.
Rạng sáng bốn giờ Quý Tinh Lăng ngái ngủ mông lung đi toilet, lúc đi ngang qua ban công, hắn nhìn ánh đèn ở cách vách, lâm vào trạng thái hoang mang ngắn ngủi.
Ta đệt, như thế nào còn đang học vậy?
Lâm Cạnh quấn chặt chăn trên người, cảnh trong mơ chạy dài không dứt. “Quý Tinh Lăng với ánh mắt trào phúng” này rồi buff thêm bổ trợ tuy rằng có hiệu quả tinh thần, nhưng sức chịu đựng không đủ tốt, buồn ngủ vẫn cứ buồn ngủ, hơn nữa bởi vì ngủ quá muộn, đầu choáng váng quên mất phải tắt đèn đi, cứ như vậy sáng chói lọi suốt một đêm.
Quý Tinh Lăng gối đầu lên cánh tay, nghĩ thầm, trách không được học giỏi như vậy.
Hóa ra là thuộc chủng loại yêu quái không cần ngủ.
Sáng sớm, xe bus của trường đúng giờ ngừng ở cửa đông của Giang Ngạn Thư Uyển. Lâm Cạnh vừa lên xe liền nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có thành viên của nhóm bất lương mới tìm vị trí trống ngồi xuống, phía sau còn có hai nữ sinh đang nói chuyện ríu rít, nhắc tới Quý Tinh Lăng cũng chuyển đến Giang Ngạn Thư Uyển.
“Cậu ấy không phải ở tại thành tây sao, thiệt hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật, có vẻ như ở lầu A, bất quá cậu ấy khẳng định sẽ không đi xe của trường.”
“Hả? Tớ còn cao hứng đó, còn tưởng rằng tớ có thể cùng giáo thảo cùng nhau đi học.”
Lâm Cạnh cúi đầu đeo tai nghe, ngăn những cuộc nói chuyện không liên quan ngoài tai.
Tiết học đầu 7 giờ 40 bắt đầu, đến lúc 7 giờ hai mươi trong phòng học đã gần đủ người ngồi, hơn nửa đều đang chép bài tập —— lão Lý cũng không biết là từ đâu có bài thi, quả thực vừa khó vừa biến thái.
Di động trên bàn rung lên, biểu hiện vừa nhận được tin nhắn mới.
Nguyên thần: [ quỳ xuống đất ] có thể hỏi cậu vài đề toán không?
Lâm Cạnh có chút kinh ngạc, kinh ngạc là có người trong nhóm trốn học Quý Tinh Lăng cầm đầu thế mà cũng có người quan tâm đến việc học? Người của quân địch chủ động đầu hàng, này nếu ở trong bộ phim chiến tranh có thể xảy ra ở tập 30 và làm sóng đậy ầm ầm, nhưng bây giờ là ở trên người học sinh cấp 3, nguyên nhân liền trở nên đơn thuần rất nhiều —— Cát Hạo chưa làm bài tập, mà Lâm Cạnh lại là học bá duy nhất thoạt nhìn rất nhàn.
Có thể đạt tới: Không thành vấn đề.
Một phút đồng hồ sau, Cát Hạo ôm vở tung ta tung tăng chạy tới, thuận tay kéo ghế dựa bên cạnh qua: “Cảm ơn Lâm ca.”
“Không cần khách khí.” Lâm Cạnh nhìn lướt qua đề, viết lên tờ giấy “Bởi vì đã biết a là góc phần tư thứ hai, vì vậy x