Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 37: Thầy Giáo Tiểu Lâm, Một Soái Ca Có Hoài Bào Rộng Lớn Chính Trị Hoài Bão Chính Trực




Dựa theo lệ thường, thành tích thi giữa kỳ sẽ công bố sau một tuần, nhưng trình tự nhiều trường cùng nhau chấm bài thi tương đối rườm rà, hơn nữa là lần đầu chọn dùng hệ thống mới, cho nên trên cơ sở ban đầu phải kéo dài hai tuần nữa.



Sau khi trì hoãn, Lâm Cạnh trở nên như Phật, tách ra và xa cách, không thoát ra được, cho dù trông cũng rất cởi mở.



Nhưng Quý đại thiếu gia xem ra không cởi mở được, rốt cuộc sự tình liên quan đến di động, tiền tiêu vặt cùng tiền yêu quái, cùng với phúc túi trừ tà phải bỏ vốn to để mua, điểm vẫn rất quan trọng. Hắn chống đầu, phi thường khó hiểu hỏi: “Có khả năng các trường học ghen tị cậu thi quá tốt, cho nên góp vốn hack hệ thống hay không?”



Lâm Cạnh trả lời: “Cũng có khả năng là lão vương cảm thấy cậu thi quá kém, làm mất hết mặt mũi của mình, cho nên quyết tâm cắn răng, đập nồi bán sắt mời người đi hack hệ thống.”



Vu Nhất Chu:“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”



Quý Tinh Lăng: “Mày cười cái rắm.”



Hắn dịch ghế dựa đến gần Lâm Cạnh bên cạnh, một tay ôm lấy, hạ thấp giọng nói: “Này, tôi có thể thương lượng để cậu về nhà rồi lại trào phúng tôi hay không, đừng có trước mặt người khác trào phúng tôi?”



Khoảng cách hai người rất gần, khi nói chuyện hơi thở sẽ truyền trực tiếp vào bên tai, vừa ướt vừa ngứa.



Lâm Cạnh qua loa viết chữ “Giải”, vân đạm phong khinh mà nói: “Được.”



Quý Tinh Lăng vừa lòng dịch ghế lại, tiếp tục cùng mấy nam sinh bên cạnh nói chuyện phiếm. Chuông học vang lên, tiết tự học hôm nay của Mã Liệt, anh từ trước đến nay thích trước khi vào học trêu chọc một câu, lần này cũng không ngoại lệ, tầm mắt nhìn xung quanh phòng học hai vòng, vui vẻ: “Lâm ca, em một tay che tai làm gì, không muốn nghe tôi nói à?”



Lâm Cạnh: “……”



Vu Nhất Chu ghé vào sau bàn xem cả một quá trình, dựng thẳng lên ngón cái để thể hiện sự tôn kính, Mã ca, thầy thật là mạnh mẽ, Lâm ca mà cũng dám nói.



Quý Tinh Lăng quay đầu theo, rất ngay thẳng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”



“Không sao.” Lâm Cạnh che lại lỗ tai nóng đỏ bừng, mặt không đổi sắc, “Thưa thầy, em bị ù tai, che lại có thể thoải mái một chút.”



“Gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?” Mã Liệt mở sách ra, “Cũng đừng thức đêm quá, ù tai liên tục thì nên đến bệnh viên, thầy nhớ hình như trong học kỳ 1, có một nữ sinh thiếu chút nữa thực sự bị điếc.”



Lâm Cạnh: “Dạ, cảm ơn thầy.”



Quý Tinh Lăng nghĩ nghĩ, cảm thấy bị điếc có chút thảm, vì thế khẽ nghiêng qua: “Bằng không đợi lát nữa tôi đi cùng cậu đến phòng y tế?”



“Tôi không sao.” Lâm Cạnh nhíu mày, “Lo học đi!”



“Được được.” Quý Tinh Lăng thực thức thời, không lại quấy rầy thầy giáo Tiểu Lâm nghiêm túc học tập, chỉ là trong lúc ngồi lại, thuận tiện dùng tay che lỗ tai cậu lại, “Không thoải mái nói tôi.”



Hắn vừa mới cầm lon nước lạnh, xuyên qua khe hở ngón tay, Lâm Cạnh thậm chí có thể cảm giác được khí lạnh giữa những ngón tay của đối phương, tựa như ngọn gió rét lạnh giữa đêm khuya, chỉ làm mạch máu càng nóng.



Thẳng đến vài phút trước khi tan học trước, hắn mới để tay xuống.



Quý Tinh Lăng vẫn luôn dùng dư quang liếc cậu: “Cậu ổn hơn chưa?”



“Rồi.” Lâm Cạnh nói sang chuyện khác, “Đợi lát nữa tôi đi một chuyến đến văn phòng thầy Vương, nói không chừng có thể xem điểm mấy môn, nghe nói môn toán của chín trung đã có.”



“…… Bằng không cậu giúp tôi xem điểm môn khác trước, cho nhẹ nhàng.” Quý Tinh Lăng không có tự tin, tổng cảm thấy nếu môn thứ nhất thi được 30, không chỉ có rất đả kích, còn rất không may mắn.



“Cậu không phải đã làm đúng đề nhiều điểm cuối cùng rồi sao, câu đó 12 điểm, có chút tin tưởng được không.” Lâm Cạnh khép cuốn sách lại đúng lúc chuông vang lên, “Tôi đi trước.”



Quý Tinh Lăng gật gật đầu, nhìn theo cậu đi ra phòng học.



Vương Hoành Dư tìm Lý Mạch Viễn cùng Lâm Cạnh, không cần nghĩ liền biết lại là đặc quyền của “học sinh giỏi”, ví dụ như giải thưởng thi đua, người bình thường cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian. Quý Tinh Lăng đối với giải thưởng đương nhiên không có hứng thú, nhưng đối “Vì sao Lý Mạch Viễn mặc kệ làm gì cũng có thể đi bên cạnh thầy giáo Tiểu Lâm” vẫn có chút hứng thú, cùng với, trường học có một đám nữ sinh trên Tieba, thường xuyên so sánh Lý Mạch Viễn cùng Lâm Cạnh, thành tích với một tính chất chân thật như minh tinh, sự nghiệp đang tăng lên.



Này đó đều là hắn nghe từ Vi Tuyết nói, đối phương đương nhiên chỉ nói đùa, nhưng đại thiếu gia lại rất khó chịu.



Này mẹ nó có cái gì mà so sánh, thanh thiếu niên không thẻ cố gắng học tập mỗi ngày tiến lên sao?



Lý Mạch Viễn khả năng bị niệm đến có chút dữ, lùi năm bước trước khi hắt hơi: “Tôi biết cậu có khiết phích, cậu đứng đừng…… Hắt xì!”



Lâm Cạnh giải thích: “Kỳ thật tôi cũng không có biến thái như vậy.”




“Tôi cũng nên tự giác một chút.” Lý Mạch Viễn đem khăn giấy ném vào thùng rác, “Đông Sơn bên này cũng đủ lành, không biết khi nào mới có thể dọn về lầu Học Uyển.”



“Cũng ổn mà, thu đông vốn rất lạnh” Lâm Cạnh ngẩng đầu nhìn, mặt trời ảm đạm, gió lên, trên sân thể dục nhỏ cũng không có nhiều người. Bởi vì Lý tổng ven đường hắt xì không ngừng, hình như thật bị cảm, cho nên hai người trên đường quẹo vào cửa hàng tiện lợi, muốn mua ly nước uống nóng cho ấm dạ dày.



Sau khi đi đến khu vườn, Lý Mạch Viễn khẽ nhíu mày, khi vừa mới rời khỏi phòng học, cậu ta liền phát hiện hình như có nữ sinh đi theo phía sau, nhưng không quá xác định, bất quá hiện tại đã đi một đoạn dài như vậy, lại là con đường nhỏ hoang vắng, đối phương thế mà vẫn còn đi theo, còn rất rõ ràng.



“Cậu quen không?” Lâm Cạnh cũng phát hiện.



“Không ấn tượng, chắc là lớp mười.”



Mức độ nổi tiếng của hai người ở Sơn Hải đều không thấp, có nữ sinh thích cũng không ngoài ý muốn, cho nên hiện tại chỉ có một vấn đề cuối cùng, đối phương rốt cuộc là cho ai.



Lý Mạch Viễn dùng cánh tay đẩy đẩy cậu: “Cậu đi, tớ nghe Vi Tuyết nói, hai ngày trước ai đó đã đăng một lời tỏ tình nặc danh với cậu.”



“Theo tôi thì phải.” Lâm Cạnh không quan tâm, dù sao cậu từ nhà trẻ bắt đầu đã có người đuổi theo tặng sữa, thân đã trải qua trăm trận đánh.



Đi qua vườn hoa nhỏ này, sẽ đến sân thể dục lớn, nơi đó thường xuyên có học sinh năng có năng khiếu tập luyện.



Lâm Cạnh cảm thấy, nếu là nữ sinh chủ động, khả năng cũng không nguyện ý đuổi tới sân thể dục ở trước mặt mọi người thông báo, quả nhiên ——



“Lâm Cạnh!”



Lý Mạch Viễn tức khắc nhẹ nhàng thở ra, “Chậc” một tiếng, như Vu Nhất Chu thức e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.



Nữ sinh khả năng có chút khẩn trương quá mức, trọng giọng nói có chút run. Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đứng cạnh vọng lâu, âu phục cà vạt tỉ mỉ, nhìn giống như phụ huynh học sinh, lúc này cũng bị hấp dẫn mà xoay người.



Lâm Cạnh: “……”



Người chú này, cháu hai ngày trước mới vừa xem qua ảnh gia đình của chú.




“Anh Lâm Cạnh.” Nữ sinh theo đuổi đi lại gần, mặt đỏ nhìn cậu, “Em…… Em học lớp 10-3, tên là Dư Tư.”



“Xin chào.” Lâm Cạnh hỏi, “Có việc gì không?”



Lý Mạch Viễn đã thức thời mà đi quan một bên, nhìn về mấy nam sinh ở sân thể dục phía xa.



Dư Tư trong tay cầm chặt hộp quà, cố gắng đủ dũng khí nói: “Em muốn đưa cho anh một món quà.”



Em muốn đưa anh một món quà, cũng dễ hiểu như ánh trăng đêm nay thật tròn, đương nhiên là “Em thích anh”.



Người đàn ông trung niên cũng cười cười, ai cũng đều trải qua tuổi này, đương nhiên có thể hiểu được.



“Cảm ơn.” Lâm Cạnh dùng dư quang thoáng nhìn người kia, tiếp tục nói, “Nhưng anh không thể nhận.”



Dư Tư cắn cắn môi dưới, không muốn từ bỏ: “Là tự em làm, dùng thời gian rất lâu.”



“Vậy anh càng không thể nhận.” Lâm Cạnh nói, “Anh cảm thấy ở tuổi chúng ta, hẳn là nên lấy việc học là chủ, không thể cô phụ cha mẹ, thầy cô cùng kỳ vọng của tổ quốc.”



Lý Mạch Viễn đang nghe lén:?



Đây là kiểu năng lượng từ chối gì, cậu bị lão Ngưu bám vào người sao?



Lâm Cạnh tiếp tục nói: “Em có thể đem thời gian làm quà cho anh, toàn bộ dùng để học thuộc từ đơn tiếng Anh, bởi vì chỉ có thi được 600 điểm trở lên, mới có cơ hội thi vào đại học lý tưởng, có được cuộc đời sáng lạn.”



Dư Tư: “……”



“Thầy cô cùng cha mẹ đều là vì chúng ta, nội quy trường học cũng không cho phép yêu sớm, đã nói yêu sớm nhất định có hại, nở hoa quá sớm cũng sẽ sớm héo tàn.”



Dư Tư: “……”




“Mau trở về đi học đi.” Ngữ điệu Lâm Cạnh thập phần ôn hòa, lại từ trong tay Lý Mạch Viễn trong tay cầm lấy một bịch khăn giấy, đưa cho cô, “Đừng khóc, cố gắng học tập.”



Dư Tư “…… Cảm ơn.”



Trước khi cô mở miệng gọi đối phương, đã sớm tưởng tượng ra nhiều khả năng. Tiếp thu, từ chối, châm chọc, coi thường, hoặc là đem tâm sự bí mật của mình nói với người khác, ác liệt, lãnh đạm, ôn hòa, nhưng duy nhất không nghĩ tới, cư nhiên còn có hình thức của Chủ Nhiệm Giáo Dục..



Vì không cô phụ cha mẹ chờ mong mà không yêu sớm?



Thẳng đến khi nhìn theo hai người rời đi, Dư Tư vẫn tràn ngập mê hoặc như cũ, có khăn giấy cũng vô dụng —— bởi hoàn toàn không có một chút tâm tình muốn khóc.



Tuy rằng hình như thật sự bị nam sinh mình thích từ chối.



Nhưng…… Tâm tình phức tạp, khóc không được.



Lý Mạch Viễn đã sớm sợ ngây người: “Hóa ra cậu bình thường hay dùng cách này để từ chối con gái nhà người ta?”



“Cũng ổn mà, phát huy cũng bình thường, hơn nữa phụ huynh cũng đều thích nói như vậy.” Lâm Cạnh bình tĩnh, trước khi đi vào cửa hàng tiện lợi, lại “Lơ đãng” mà nhìn thoáng qua phía sau nhìn.



Đường Diệu Huân cũng đang vội vàng đi về phía vọng lâu: “Quý…… Tổng.”



Quý Minh Lãng cùng bắt tay với ông: “Được rồi, với tôi còn khách khí.”



Hai người đều là nhân viên quản lý của ủy quản yêu, tuy rằng đã là bạn tốt nhiều năm, nhưng đều rất đúng mực, cũng không có hỏi thân phận con người của đối phương. Lúc này nếu không phải bởi vì Kỳ Lân nhãi con đánh nhau, hai người cũng không bại lộ thân phần, gặp mặt với thân phận con người.



“Tiểu Tinh biểu hiện kỳ thật vẫn tốt.” Đường Diệu Huân cùng ông đi về văn phòng, “Hơn nữa nam sinh ngồi cùng bàn với thằng bé, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm lần này, học cực kì giỏi, tôi nghe chủ nhiệm lớp thằng bé nói, ngày thường có hỗ trợ làm đề, thành tích giữa kỳ lần này đã có mấy môn có điểm, cũng không tệ lắm.”



“Tôi thường xuyên nghe Mị Mị nhắc tới, tên là Lâm Cạnh đi?” Quý Minh Lãng nói, “Vừa mới đụng phải, rất…… Hiểu chuyện.”



Đâu chỉ là hiểu chuyện, quả thực chính là sách giáo khoa “Làm người lớn bớt lo”.



Vì xây dựng tổ quốc mà đọc sách.



Đây là giác ngộ chính trị rộng lớn gì?



Kỳ Lân thành niên Quý tiên sinh nhớ lại một chút, lúc mà ông còn đi học, theo đuổi cao nhất cũng chỉ là “Thi đứng nhất lớp để lấy thật nhiều tiền tiêu vặt giả vờ đẹp trai để được tỏ tình”.



Cao thấp quá lớn, cao thấp quá lớn.



Tương lai quả nhiên là thuộc về người trẻ tuổi.



Vương Hoành Dư không ở văn phòng, nhưng bài thi ngữ văn thì ở.



Lâm Cạnh không nói hai lời, chưa gì đã đi lật.



Giáo viên bên cạnh cười nói:“Đừng tìm, bài thi hai em ở đây, một người 129, một người 130, thi rất tốt”



“Vâng.” Chênh lệch một điểm, kiểm tra ngữ văn cũng tùy vào vận khí, ai cao ai thấp cũng không có nghĩa gì, không đáng để so đo. Lý Mạch Viễn cầm lấy trong tay lật lại, lại hỏi Lâm Cạnh: “Cậu tìm bài thi của Quý Tinh Lăng?”



Thầy giáo Tiểu Lâm dừng tay, giấu đầu lòi đuôi: “Cái gì?”



“Tớ hỏi cậu có phải tìm bài thi của Quý Tinh Lăng hay không” Lý Mạch Viễn lặp lại một lần nữa, “Tớ cảm thấy cậu rất quan tâm đến cậu ấy.”



Lâm Cạnh: “……”



Lời như vậy tuy rằng nói không sai.



Nhưng cậu có thể đừng ở trước mặt các thầy cô mà nói lớn tiếng như vậy hay không.



Tớ thật sự xấu hổ.