Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 23: —— Sơn Hô Sóng Thần Lâm Ca Lớp Tôi!




Quý Tinh Lăng có chút không thể hiểu được, hắn hỏi Vu Nhất Chu:” Mày có ấn tượng gì với trường trung học phụ thuộc Cương Tam không?”



“Không a, cũng chưa gặp qua bao giờ.”



Vu Nhất Chu không ấn tượng, Cát Hạo lại càng không thể đi trêu chọc. Vì thế Quý Tinh Lăng hỏi người bên cạnh: “Này, có thể là tìm cậu hay không?”



Lâm Cạnh cũng phục hắn: “Nếu cậu đem cái nồi suy đoán này lên trên môn toán, khả năng đã sớm thành công chen vào thứ hạng thứ 50 toàn khối.”



Quý Tinh Lăng đã quen với công kích không có lúc nào là không có của thầy giáo Tiểu Lâm, chỉ với lại đôi đũa gắp miếng thịt bò sang kháng nghị. Lâm Cạnh khẳng khái đẩy tô mì sang: “Còn muốn sao? Tôi không ăn, cho cậu hết.”



Quý Tinh Lăng trừng lớn đôi mắt: “Đến mức như vậy sao, đôi đũa tôi mới chạm vào một chút cậu cũng ghét bỏ”



“Tôi không phải ghét bỏ cậu.” Lâm Cạnh kiên nhẫn giải thích, “Nhưng đám lưu manh bên Cương Tam kia thật sự vẫn luôn nhìn sang bên này, tôi cảm thấy đến tám phần là một lát nữa cậu phải đánh nhau, cho nên mới chủ động cống hiến ra tô mì còn ba miếng thịt bò, cái này gọi là vì để sự nghiệp của cậu không bại, đóng góp một viên gạch”



Quý Tinh Lăng: “……”



Vu Nhất Chu ở đối diện trực tiếp cười bò: “Tôi nói hai người, lễ hội nghệ thuật lên sân khấu tấu hài thì thế nào, khẳng định sẽ lấy giải nhất. Bằng không mỗi năm đều là La Lâm Tư cùng Vi Tuyết, thì có vẻ nhân tài văn nghệ của lớp chúng ta đặc biệt thiếu thốn.”



Quý Tinh Lăng nghĩ thầm mày nên câm miệng đi, đôi tao lên sân khấu thì không gọi là tấu hài, gọi tao dỗi đơn phương thì đúng hơn.



Cát Hạo tuy rằng cũng rất muốn cười theo, nhưng cậu ta xem như là người tương đối đáng tin cậy trong bàn này, còn nhớ rõ đối diện có một đám lưu manh lết xa qua nửa thành phố để gây chuyện: “Bọn họ đã lẩm nhẩm lầm nhầm nửa ngày, bây giờ phải làm sao bây giờ?”



“Ăn đã, ăn xong lại nói.” Quý Tinh Lăng không để bụng, cầm chén dịch sang trước mặt Lâm Cạnh, lại hỏi, “Bằng không cậu rút lui trước?”



“Không cần.” Lâm Cạnh vặn nắp chai nước, “Tôi cũng có thể cố gắng tham dự hỗn chiến của cậu, vạn nhất vận khí quá tốt bị đánh gãy chân, vừa lúc có thể không tham gia hạng mục thú vị của đại hội thể thao.”



Vu Nhất Chu: “Ha ha ha ha ha ha ha.”



Quý Tinh Lăng cũng dở khóc dở cười: “Tôi nói cậu người này……”



Mấy người ở đây hi hi ha ha, không khí không kém gì vui vẻ đi chơi xuân, ngược lại có vẻ bàn đám người Cương Tam kia cẩn thận quá độ, có chút lấm la lấm lét. Còn chưa ăn được hai miếng, lại tiến vào một đám nam sinh lớp bên cạnh, lúc này vừa lúc bàn nhỏ trong tiệm đều đã ngồi đầy, chỉ có bàn tròn lớn bên Quý Tinh Lăng còn có chỗ trống, vì thế bọn họ một bên ở quầy thu ngân gọi cơm, một bên xoay người hỏi: “Tinh ca, cho bọn này ngồi với được không?”



Cát Hạo đứng lên dịch ghế, chừa không gian ra cho bọn họ, lại nhân cơ hội nhìn về bàn bên kia. Quý Tinh Lăng kỳ thật là đưa lưng về phía đám người Cương Tam kia, cũng không rõ đối phương trong đoạn thời gian này làm cái quỷ gì, nhưng thấy vẻ mặt Cát Hạo cứ luôn khẩn trương, trong lòng cũng rất khó chịu, tính tình đại thiếu gia nổi lên, xách theo ghế dịch sang thật mạnh, xoay người sắc mặt không có thiện ý quét mắt với đối phương một cái.



Có một con ma men xui xẻo đang bưng chén chuẩn bị uống canh, thình lình đụng phải tầm mắt Quý Tinh Lăng, tức khắc trong lòng hoảng hốt hai tay mềm nhũn, “Loảng xoảng” một tiếng lại “Rầm” một tiếng, cái chén bị ném xuống sàn vỡ thành mảnh, nước dùng màu hồng bắn lên.



Vu Nhất Chu chưa kịp thấy rõ toàn quá trình, chờ khi cậu ta quay đầu, chén đã rớt xuống vì thế phán đoán sai lầm cho rằng tính tình đối phương rốt cuộc cũng không chịu nổi muốn động thủ, một tay vỗ lên bàn rồi đứng lên.



Mấy nam sinh bên lớp hai ngày thường đã quen với bọn họ, thấy bên này hình như là xảy ra chuyện, cũng chạy nhanh theo vây lại, hình thành một kiểu hiệu quả thị giác người đông thế mạnh. Chỉ có Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh còn ngồi, đại thiếu gia là do kiêu ngạo lười động, thầy giáo Tiểu Lâm là do không có kinh nghiệm đánh nhau đi gây chuyện, cho nên đơn phương áp dụng phương châm học tập nhanh chóng “Quý Tinh Lăng làm gì tôi làm đó”.



Sau đó giây tiếp theo, chỉ thấy đám người Cương Tam kia người ồn ào ném xuống đôi đũa, tranh nhau chen lấn đi ra bên ngoài…… Chuồn, trong đó có một người tương đối tuyệt, vừa ra đến trước cửa còn hướng sang bên bàn bọn họ cúi đầu, nói câu “Tinh ca, xin chào”.



“Từ từ!” Quý Tinh Lăng lạnh lùng gọi cậu ta lại, “Cái tên tóc hồng kia là bạn cậu chăng, làm vỡ đồ không biết bồi thường?”





Đối phương luống cuống tay chân lấy ra hai mươi đồng tiền, đặt ở trên quầy thu ngân, một câu cũng không nói, nhanh chân chạy như bay.



Nam sinh lớp hai có điểm ngốc: “Sao lại thế này?”



Vu Nhất Chu: “Nói ra các cậu khả năng cũng không tin, chúng ta mẹ nó căn bản là không quen biết nhóm người này.”



“Thôi, với chỉ số thông minh bình quân của tụi Cương Tam, thì nói bọn họ đi ba chuyến tàu điện ngầm đặc biệt đến đây để cúi chào Tinh ca tôi cũng tin.”



“Cậu nói trường học kia rốt cuộc là có chế độ thần kỳ gì?”



“Là chế độ sàng lọc giống mười tám trung.”



Mấy người nói nói cười cười, việc này liền tính đi qua. Quý Tinh Lăng nhìn người bên cạnh, buồn bực hỏi: “Cậu vì sao lại nắm chặt chai nước khoáng như vậy, không phải là muốn đến lúc đánh nhau thì để nó làm vũ khí chứ?”




Lâm Cạnh: “……”



Yên lặng buông tay.



“Cậu thật đúng là chưa từng đánh nhau, thời điểm như vậy phải xách ghế có biết hay không.” Quý Tinh Lăng nói người không biết mỏi mệt.



“Ai nói chai nước khoáng không thể làm vũ khí.” Lâm Cạnh bình tĩnh cùng hắn đối diện, “Cậu đưa đầu lại gần đây, để tôi dùng sức đánh một cái thử xem.”



Quý Tinh Lăng: “……”



OK, chai nước khoáng của thầy giáo Tiểu Lâm không đơn giản là chai nước, là pháo hạm, là vũ khí sinh hóa.



Bị một đám người Cương Tam làm phiền như vậy, bốn người cũng chưa ăn gì lại tiếp tục ăn cơm. Thời gian còn sớm, Vu Nhất Chu cùng Cát Hạo đi quán game gần quán mì, Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh trở về phòng học, một người ghé vào trên bàn chơi di động, một người ngáp dài nhìn xung quanh. Lầu Đông Sơn được xây dựng đã có chút lâu đời, cây cối ngoài của sổ xanh um khỏe mạnh, bốn mùa xuân hạ thu đông đều có khí ấm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá rọi vào, rọi lên thành từng mảnh ánh vàng lốm đốm.



Đây là một tâm tình rất kỳ diệu, đặc biệt là lúc nghỉ trưa, nghe tất cả những âm thanh vụn vặt của các bạn học xung quanh, tổng lại khiến người ta cảm thấy thời gian phá lệ mềm mại, cũng phá lệ dài lâu. Lâm Cạnh làm sai một đề, cầm cây bút nửa ngày cũng không cầm lấy cục tẩy, dư quang của Quý Tinh Lăng thoáng nhìn sang, tùy tay ném hộp bút của mình sang chỗ cậu, lại bởi vì trong nháy mắt này buông tay phân tâm, bị đối diện bắn một viên đạn trực tiếp GAME OVER.



“……”



“Xong rồi?” Lâm Cạnh đưa tai nghe qua, “Nghe nhạc.”



Quý Tinh Lăng giơ tay đầu hàng: “Đã đủ mệt nhọc, cầu cậu giơ cao đánh khẽ, đừng để tôi nghe lại cái thần chú thôi miên kia.”



“Không phải là nghe tiếng Anh.” Lâm Cạnh cười, “Là nhạc thật.”



Là một giai điệu nhạc rất nhẹ nhàng, có huýt sáo cùng đàn ghi-ta, hoàn toàn thích hợp với khung cảnh vườn trường mùa thu. Quý Tinh Lăng một tay chống đầu, thuận miệng hỏi cậu: “Lấy trình độ tiếng Anh của tôi, nghe không hiểu ca từ là rất đương nhiên, đúng không?”



“Đây không phải là vấn đề cậu nghe không hiểu ca từ tiếng Anh.” Lâm Cạnh nói, “Mà là vấn đề cậu thế mà không nghe được đây căn bản không phải tiếng Anh.”




Quý Tinh Lăng dừng một chút, mặt không đổi sắc nằm xuống bàn, ngủ!



Đèn dây tóc trên trần nhà tùy tiện, bên trái bên đầu khuỷu tay lóe lên tia ánh sáng nho nhỏ như đồng tiền xu, sau đó ánh sáng như là bị động tác đối phương ngăn lại, đầu tiên là lóe lên, lại nhanh chóng xuất hiện một lần nữa.



Ngay sau đó, hắn liền cảm thấy có một bàn tay đặt lên gáy của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, còn có bạn ngồi cùng bàn không nhịn được cười một tiếng.



Quý Tinh Lăng rút cánh tay phải ra, trở tay đáp lại, lười biếng bao tay cậu lại.



Ngón tay thiếu niên thon dài, lòng bàn tay ấm áp khô ráo.



Lâm Cạnh một tay mở khóa di động, đổi nhạc tiếng Pháp thành bài nghe tiếng Anh.



Quý Tinh Lăng quả nhiên bất mãn mà vỗ lên một cái.



Lâm Cạnh quyết đoán thu hồi tay.



Quý đại thiếu gia đánh mình một cái tát: “……”



Lâm Cạnh cúi đầu buồn cười, tiếp tục làm bài trên bài thi.



Thanh âm ngòi bút sàn sạt, vang lên hòa cùng với bóng cây ung dung lay động bên ngoài, mở đầu tất cả hương vị của mùa thu.



……



Đại hội thể thao thi đấu buổi chiều, y như Vu Nhất Chu nói, toàn bộ thuộc về bi thương của lớp 11-1, bản thân các vận động viên đều là trạng thái “Cầu xin mọi người ngàn vạn đừng để tôi mất mặt, xong nhanh chóng rồi cũng nhanh chóng bị quên đi”, cho nên quần chúng xung quanh cũng không tính đi khỏi thính phòng đi xem náo nhiệt, chuẩn bị kéo dài tới thời gian điểm danh xong rồi rời đi.



Lâm Cạnh mua hai chai nước, đến lúc về dùng một chai chạm vào mặt người kia: “Rời giường.”




Quý Tinh Lăng còn đang mơ, bị khí lạnh làm cho giật mình, trái tim kinh hoàng nửa ngày không hoàn hồn: “Phương thức gọi người khác rời giường của cậu sao lại dã man như vậy?”



“Chẳng lẽ tôi còn phải hát cho cậu một bài ôn nhu rời giường?” Lâm Cạnh ném chai nước lại, “Nhanh lên, còn hai phút nữa là thầy Vương đi điểm danh.”



Quý Tinh Lăng ngủ đến không còn sức lực gì, bị cậu lôi kéo thất tha thất thểu đi về khán đài: “Tôi nói cậu chậm một chút được chưa, đến trễ vài phút Lão Vương cũng không quản…… Này, này đại ca, tôi còn muốn đi toilet!”



Lâm Cạnh: “……”



Bởi vì nghi thức đại thiếu gia ngủ trưa quá mức rườm rà, chờ đến lúc hai người đi tới thính phòng, đã muộn tới mười phút, nhưng cũng không sao, bởi vì Lão Vương còn chưa có tới.



Quý Tinh Lăng lập tức được đà lấn tới: “Cậu xem, tôi đã nói cái gì.”



Lâm Cạnh không phải rất muốn nói với hắn nữa.




Trên khán đài vừa nắng lại vừa nóng, lại chờ nửa ngày Vương Hoành Dư cũng chưa tới. Vi Tuyết thân là lớp trưởng, mới vừa tính gọi điện thoại cho thầy, liền thấy giáo viên thể dục cùng Ninh Phương Phỉ vội vàng chạy tới, trong tay cầm sổ điểm danh.



“Cô Ninh, sao lại là cô tới điểm danh?” Lý Mạch Viễn hỏi, “Thầy Vương đâu ạ?”



“Ở phòng y tế.” Ninh Phương Phỉ không giải thích nhiều, “Tới, mọi người an tĩnh một chút, chúng ta điểm danh.”



Lâm Cạnh nghiêng đầu: “Thầy Vương bị bệnh?”



“Không thể nào, buổi sáng không phải còn phê bình chúng ta đi diễu hành cũng không chỉnh tề, tôi thấy thầy sinh long hoạt hổ mà.” Quý Tinh Lăng mắt nhìn bầu trời độc ác, căn bản chả giống mùa thu, không biết Ứng Long lại xuất phát từ tâm trạng gì mà để thái dương như lửa đỏ, “Ồ, cũng có khả năng bị cảm nắng.”



Ninh Phương Phỉ sau khi điểm danh xong, liền vội vội vàng vàng đi mất, cô lát nữa còn phải tham gia đại hội thể thao của giáo viên. Tống Đào nhìn thoáng qua học sinh còn lại, chọn người có khả năng cao nhất: “Lâm Cạnh em đứng lên, có thể chạy không?”



“…… Chạy cái gì ạ?”



“Buổi chiều 400 mét, còn có tiếp sức buổi sáng ngày mai.” Tống Đào nói, “Chu Chương lúc giữa trưa…… à, không cẩn thận té ngã một cái, không thể tham gia các hạng mục còn lại, phòng y tế của trường đã chứng minh, em có thể đến đó hỏi, rồi đi làm một số thủ tục với thầy, tham gia hạng mục khác.”



“Được ạ.” Lâm Cạnh sảng khoái gật đầu.



Cả lớp ồn ào một trận, các nữ sinh vốn tính điểm danh xong liền rút lui, lập tức không muốn đi nữa, đổi thành điều tra chạy 400 mét khi nào bắt đầu. Nam sinh vốn đối với việc “Xem soái ca” cũng không có hứng thú, nhưng vừa nghe Cát Hạo nói Lâm Cạnh hình như rất có thể chạy, liền cảm thấy xem một chút cũng được.



“Lớp khác đều có khẩu hiệu, chúng ta có phải nên nghĩ cho Lâm ca một cái hay không.”



“Đúng vậy, thắng hay không thắng không sao cả, chủ yếu là khí thế không thể thua.”



“Đại diện môn ngữ văn đâu, Bạch Tiểu Vũ, mau nghĩ cho Lâm ca một cái, tốt nhất có thể trên tinh thần giành được thắng lợi!”



“Sơn hô sóng thần đi.”



“Vậy thì sơn hô sóng thần.”



Nửa giờ sau, lớp 11-1 ở đường chạy 400 mét mạnh mẽ giơ lên biểu ngữ lửa đỏ—— sơn hô sóng thần Lâm ca lớp tôi!



Hiệu quả thật đúng là khá tốt, bởi vì vận động viên lóp khác vừa thấy liền cười cho nằm liệt, thuộc về chiến lược thắng lợi.



Ờ bên ngoài tòa nhà hành chính, Quý Tinh Lăng dựa lưng vào tường, cúi đầu không chút để ý mà lướt di động.



Lâm Cạnh cầm số thẻ đi ra từ thang máy: “Hửm, sau cậu lại lại đây?”



Trên người Quý Tinh Lăng là bộ đồng phục trường, ném áo thun trong tay cho cậu: “Áo lớp, cậu mặc trước đi.”